Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Mọi người dùng hết chút sức lực cuối cùng chạy thẳng lên bờ, quả nhiên thấy nơi đó còn một chiếc thuyền nhỏ.
“Đi, đi nhanh lên.” Đường Liên ném Lôi Vô Kiệt trong tay lên thuyền, nhưng khi chuẩn bị đặt Diệp Nhược Y lên lại phát hiện có điểm không đúng.
Hình như gió đã ngừng.
Không chỉ gió ngừng, hắn cảm thấy thân thể của mình cũng ngừng lại.
Tất cả vạn vật đều dừng lại.
Hắn chậm rãi chuyển ánh mắt sang, thấy phía xa, một bóng trắng như khẽ cử động.
Mạc Y trước mặt Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở mắt.
Cho dù cường đại như Bách Lý Đông Quân, sau khi uống Mạnh Bà Thang cũng ngủ say suốt mấy ngày, thế nhưng đối với Mạc Y, chìm vào giấc mộng của Mạnh Bà Thang, mơ một giấc kéo dài mười năm, chẳng qua chỉ là một chớp mắt trên trần gian.
Chỉ có điều ánh mắt Mạc Y như đã thay đổi, luồng sáng tím yêu dị đã tiêu tan, lưu lại một vẻ thanh minh và trầm tĩnh như vạn cổ.
Sau đó bộ áo trắng đó đột nhiên hành động.
Bách Lý Đông Quân cũng xuất thủ, hắn giơ tay phải ra định ngăn cản nhưng chỉ miễn cưỡng chạm đến góc áo của Mạc Y. Mạc Y giơ tay phải, nhẹ giọng nói: “Dừng!”
Âm thanh vừa lên, còn chưa dứt, Mạc Y đã hạ xuống bên bờ. Một tay hắn đặt lên Diệp Nhược Y, một tay kéo Tiêu Sắt, dậm mũi chân một cái, không bao lâu đã trở lại trên đỉnh các. Khi hắn đi khỏi, cấm chế trên người Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc mới được giải trừ, mọi thứ trở lại bình thường. Đường Liên xốc Lôi Vô Kiệt lên: “Đuổi theo!”
Hai người lại chạy tới dưới gian các, thấy Bách Lý Đông Quân đứng yên tại chỗ. Đường Liên vội vàng la lên: “Sư phụ, nên làm gì đây?”
Bách Lý Đông Quân lắc đầu một cái: “Chờ chút đã.”
“Nhưng Diệp cô nương vẫn trong tay hắn!” Đường Liên không hiểu: “Nếu hắn lại dùng tà thuật chiêu hồn kia thì sao?”
Bách Lý Đông Quân không trả lời hắn, chỉ cau mày, nghiêm túc nhìn Mạc Y.
Mạc Y nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt cũng nhìn hắn.
“Ngươi có muốn ta cứu ngươi không?” Mạc Y hỏi hắn.
Tiêu Sắt gật đầu một cái: “Muốn.”
Mạc Y cười một tiếng: “Ta có thể cứu ngươi.”
Tiêu Sắt cười nhạt: “Nhưng ta sẽ không cầu ngươi.”
Mạc Y nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai hắn: “Thật khí phách.”
Tiêu Sắt nhìn tay hắn: “Ngươi định làm gì?”
Mạc Y thu tay về, xuất chưởng đánh thẳng vào ngực Tiêu Sắt!
“Dừng tay!” Tư Không Thiên Lạc phẫn nộ gầm lên, đang định tung người nhảy lên lại bị Bách Lý Đông Quân kéo về. Thần sắc của Bách Lý Đông Quân rất nghiêm túc, trầm giọng nói: “Chờ một chút!”
Tiêu Sắt lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mạc Y thu tay về bắt mạch trên tay Tiêu Sắt: “Lực âm nhu này quá quỷ mị. Trong ẩn mạch của ngươi luôn có một luồng lực lượng âm nhu. Chỉ cần ngươi vận công, hai luồng nội lực xung đột, ngươi sẽ bị trọng thương.” Mạc Y nói xong lại xuất chưởng đánh vào ngực Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt chỉ cảm thấy trước ngực như dời núi lấp bể, chân khí trong cơ thể đại loạn, cảm thấy tất cả nội lực dâng trào.
“Chỉ có một cách cứu ngươi, hủy hết tất cả nội lực của ngươi, kể cả lực lượng âm nhu đó. Nhưng từ nay về sau ngươi là một kẻ không có võ công, có điều mất võ có thể luyện lại, nội công có thể tích lũy lần nữa. Nếu ngươi có lòng, trở lại đỉnh cao chỉ là vấn đề về thời gian.” Mạc Y lại đánh một chưởng.
Tiêu Sắt ngửa mặt lên trời hét dài, một cơn cuồng phong lấy đỉnh các làm trung tâm tỏa ra xung quanh. Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên không nhịn được giơ tay che mắt, cuồng phong quét ra phía ngoài, khiến cây cối trên núi lay động không ngừng.
“Hủy nội lực của người khác không phải lợi hại, rất nhiều người làm được. Nhưng hủy nội lực của người khác những vẫn giữ người này còn sống, chỉ có ta làm được.” Mạc Y nói.
Bách Lý Đông Quân đứng dưới các lẩm bẩm: “Hắn muốn hủy nội lực của Tiêu Sắt.”
“Hủy nội lực của Tiêu Sắt?” Đường Liên nghi hoặc nói: “Hắn định làm gì?”
“Hắn định cứu Tiêu Sắt.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.
“Cứu Tiêu Sắt? Nhưng ta nghe nói nếu hủy nội lực của người khác, cuối cùng người đó sẽ chết vì kinh mạch khô kiệt?” Đường Liên vội vàng la lên.
“Đúng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Thế nhưng hắn là Mạc Y.”
“Đi!” Mạc Y lại xuất chưởng.
Tiêu Sắt lại gầm lên một tiếng, lông tóc dựng đứng.
“Làm vậy rất đau, rất nhiều người không chịu được. Nhưng ngươi chắc chắn không thành vấn đề.” Mạc Y cười, một tay nắm chặt Tiêu Sắt: “Đó là nội kình của ta, ta cho ngươi một luồng, chỉ một luồng nhưng đã đủ cho ngươi bước vào cảnh giới cao thủ. Nó có thể bảo vệ kinh mạch của ngươi không khô kiệt, sau này ngươi từ từ tu luyện nội công của mình, nó sẽ từ từ tan đi.”
Nội nội kình đó tiến vào cơ thể Tiêu Sắt, sắc mặt Tiêu Sắt đã hòa hoãn lại, hắn cắn răng: “Vì sao ngươi lại cứu ta?”
“Ta là Mạc Y, chỉ quan sát một lần là hiểu được tình hình người đó. Ngươi là viên ngọc tuyệt thế, còn ta là người mang thuật đồ long, mến tài vốn là chuyện thường của con người thôi.” Mạc Y lạnh nhạt nói.
“Thế nhưng ngươi là tiên nhân.” Tiêu Sắt nhỏ giọng nói.
“Trên đời nào có tiên, ngươi ta đều là phàm nhân.” Mạc Y cười một tiếng.
Tiêu Sắt kinh ngạc: “Ngươi... hình như không giống lúc vừa rồi nữa.”
“Sống là giấc mộng, chết là tỉnh giấc. Thế nhân đều biết uống Mạnh Bà Thang sẽ say rượu chìm vào giấc mộng, tỉnh lại quên đi chuyện phàm trần. Bây giờ nghĩ lại, quên không phải là quên mà là buông xuống.” Mạc Y thở dài: “Ta ngã xuống ma đạo, ngươi cứu ta. Bây giờ ta cứu ngươi cũng là chuyện nên làm.”
Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ.”
“Ta còn một chưởng, ngươi có chịu được không?” Mạc Y cao giọng nói.
"Xin chỉ giáo." Tiêu Sắt cúi đầu.
“Được.” Mạc Y giơ một ngón tay, đầu ngón tay như có sấm rền vang.
Tiêu Sắt nhắm hai mắt lại.
Khi một chỉ cuối cùng tới trước trán Tiêu Sắt, chỉ nhẹ nhàng ấn một cái.
Thân thể Tiêu Sắt lập tức xụi lơ.
“Ngủ đi.” Mạc Y cười một tiếng, giơ tay nắm lấy Tiêu Sắt, vung xuống bên dưới: “Cô nhóc, nhận lấy người yêu của ngươi này.”
Tư Không Thiên Lạc vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Tiêu Sắt.
“Đại thành chủ, ngài mau kiểm tra xem Tiêu Sắt sao rồi?” Tư Không Thiên Lạc vội vàng la lên.
Bách Lý Đông Quân giơ tay bắt mạch bên cổ của Tiêu Sắt: “Không sao, hắn chỉ ngủ thiếp đi thôi.”
Mạc Y xoay người nhìn Diệp Nhược Y vẫn đang ngủ say: “Muội thì sao, Tiểu Lục Nhi.”
Sau tiếng gọi này, Diệp Nhược Y từ từ tỉnh lại, cô thì thầm: “Tiểu Lục Nhi.”
“Đúng vậy, Tiểu Lục Nhi của ca.” Mạc Y cúi người, giơ tay vuốt ve gò má của Diệp Nhược Y: “Nếu Tiểu Lục Nhi của ta trưởng thành, chắc cũng có dung mạo tuyệt sắc như ngươi. Đáng tiếc, muội ấy không có phúc phận đó.”
“Ngươi... định...” Diệp Nhược Y hơi thở mong manh.
“Ta muốn một muội muội.” Mạc Y cười một tiếng: “Tiểu Lục Nhi không sống được, ta sẽ coi ngươi như Tiểu Lục Nhi. Ta muốn cứu ngươi, thế nhưng ta không chữa được bệnh của ngươi. Ngươi khác với Tiêu Sắt, hắn bị thương trong ẩn mạch, bị thương đương nhiên chữa được. Thế nhưng trái tim ngươi trời sinh thiếu hụt, cho dù là ta cũng không thể nào tái tạo trái tim được.”
“Nhưng năm xưa ta không thể cứu sống Tiểu Lục Nhi, còn hôm nay ta không thể bỏ mặc.”