Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Sau khi Đại Giác thiền sư phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt sáu vị thiền sư sau lưng vàng như đất, Đại Phổ vốn đã bị thương trực tiếp ngất xỉu.
“Đây... đây... đây...” Lôi Vô Kiệt chỉ lên một đao từ trên trời giáng xuống rồi lại bay lên trời đi mất, hai mắt trợn tròn mồm há hốc, hắn từng chứng kiến đao của Minh Hầu trong một đêm mưa tuyết, cũng hết sức bá đạo, thế nhưng khi một đao trước mắt lại cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
“Thế của chiêu đao này đã phá ít nhất một nửa Kim Cương Bất Hoại thần thông cho Vô Tâm.” Tiêu Sắt thở dài. “Nhưng cũng kích thích sát tâm của Đại Giác lên ít nhất là mười lần.”
Đại Giác lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn Vô Tâm quát lớn: “Ảo diệu của Phật đạo há là thứ đám tà ma ngoại đạo các ngươi có thể hỏi!”
Vô Tâm cười lạnh một tiếng: “Phật pháp ảo diệu, đưa mắt ra khắp thiên hạ, sư phụ ta có thể nói câu này chứ ngươi thì không!”
Đại Giác thiền sư rung hai tay một cái, cà sa màu vàng trên người đột nhiên bay lên, chụp xuống đầu Vô Tâm. Vô Tâm không tránh không né, nhảy tới nghênh tiếp, lại xông thẳng khiến cà sa kia nát bấy. Hắn nhảy lên không trung, đột nhiên trong miệng tụng niệm Phạn văn khó hiểu, nhưng âm thanh du dương, giai điệu vui vẻ, như đang ca hát.
“Hắn đang hát gì vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Tiêu Sắt nhíu mày không trả lời.
Sau lưng Đại Giác vừa có hai vị thiền sư ngất xỉu, phật châu trong tay ba vị còn lại đã vỡ vụn từng viên một, cho dù gấp gáp tụng kinh nhưng vẫn không trấn áp nổi khí huyết cuồn cuộn trong lòng.
“Phạm Âm Trấn Hồn ca!” Đại Giác trợn mắt: “Vô Tâm, ngươi quá đáng lắm rồi!”
Vô Tâm không đáp, miệng vẫn tụng niệm phạm âm, nhưng thân hình lại thối lui.
Cuối cùng Đại Giác không nhịn nổi nữa, da dẻ lập tức biến thành màu đỏ kim loại, chỉ trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Vô Tâm, thân pháp nhanh tới mức Vô Tâm cũng không kịp phản ứng. Đại Giác bóp thẳng lấy cổ Vô Tâm.
Nhưng phạm âm không biến mất.
Vô Tâm đột nhiên cười một tiếng, ánh sáng tím bùng lên trong mắt, vẫn yêu kiều quyến rũ như trước.
Đại Giác chỉ cảm thấy bên tai như có ngàn vạn người cùng tụng niệm Phạm Âm Trấn Hồn ca kia, tinh thần lập tức bị hút ra. Nhưng hắn có Kim Cương Bất Hoại thần công hộ thể, lập tức ổn định lại tâm thần, lại thấy Vô Tâm nắm lấy bả vai mình, hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể đột nhiên trút ra ngoài như thủy triều.
“Vô Tâm, ngươi...” Đại Giác thầm kinh hãi. Trên giang hồ thật sự có loại võ công quỷ dị Hóa Công đại pháp, nhưng Đại Giác vốn tinh thông thần thông Phật môn, vốn không sợ loại tà công này. Tuy nhiên thứ Vô Tâm sử dụng rõ ràng không đơn giản là Hóa Công đại pháp.
“Đừng trợn mắt với ta, ta không biết võ công này tên là gì, ngoài bìa bị hủy mất rồi.” Sắc mặt Vô Tâm trắng bệch. “Nhưng ta đặt một cái tên mới.”
“Gọi là Bi Thiên Mẫn Nhân!” (Trách trời thương người)
Vô Tâm xuất chưởng đẩy lùi Đại Giác, sắc mặt Đại Giác xám ngắt như tro tàn, màu vàng kim trên người nhanh chóng thối lui, thân hình vốn cao lớn cũng trở về nguyên dạng, hóa thành lão tăng già nua gầy gò lúc trước, chỉ có điều so với trước đây có vẻ già yếu hơn nhiều. Sau lưng hắn, sáu vị tăng nhân đều đã ngất xỉu, chỉ có mình hắn cố gắng chống đỡ, miễn cưỡng đứng nổi.
“Đại Giác, ta đã hủy hết tu vi mấy chục năm của các ngươi.”
“Nhưng ba mươi hai bí kỹ La Sát Đường của Phật môn các ngươi, ta cũng sẽ không mang đi tới một phần!” Sau khi nói xong Vô Tâm phun ra một ngụm máu tươi, Lôi Vô Kiệt vội vàng đi tới đỡ lấy hắn.
“Hóa hết công lực của mình? Sao phải khổ như vậy, rõ ràng ngươi còn có cách khác cơ mà.” Tiêu Sắt cũng bước tới nhìn Vô Tâm.
Vô Tâm cười một tiếng: “Không hóa hết ma công trên người, e rằng đám hòa thượng này có liều cả mạng già cũng không để ta đi.”
Tiêu Sắt định nói gì nhưng do dự một hồi rồi không nói gì.
“Định nói gì?” Vô Tâm hỏi.
Tiêu Sắt cười một tiếng: “Bi Thiên Mẫn Nhân, lần này đặt tên không tệ.”
“Vẫn không tệ mà.” Vô Tâm cười.
Lôi Vô Kiệt nhìn Đại Giác sắc mặt già nua phía trước hỏi: “Đại sư, đánh cũng đánh rồi, võ công của Vô Tâm đã mất, cũng nên nhường đường rồi chứ?”
Đại Giác thiền sư lắc đầu thở dài nói: “Cảm tạ ơn không giết của Vô Tâm sư điệt!”
“Ta là hòa thượng Hàn Sơn tự, đâu thể vi phạm sát giới bừa bãi được?” Vô Tâm muốn đứng dậy lại thấy trước mắt choáng váng, ngã xuống co quắp trên mặt đất.
“Để ta cõng ngươi.” Lôi Vô Kiệt đỡ lấy Vô Tâm.
“E rằng không đi nổi.” Tiêu Sắt lắc đầu.
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt nhìn theo hướng ánh mắt Tiêu Sắt, chỉ thấy Đường Liên và Vô Thiền đã đến từ lúc nào chẳng hay, đang dùng thần sắc kỳ quái nhìn bọn họ.
Lôi Vô Kiệt lập tức buông Vô Tâm ra, Vô Tâm ngã xuống đất đau đớn kêu ‘hự’ một tiếng. Lôi Vô Kiệt giơ chân đạp nhẹ hắn ra, gãi đầu với Đường Liên: “Sư huynh... thật tình cờ!”
Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt một cái, hai tay khoanh trong ống tay áo, không nói gì.
Lúc này Vô Thiền đi tới đỡ Vô Tâm trên mặt đất đậy, thở dài: “Sư đệ, ngươi chịu khổ rồi.”
“Sư huynh, bao năm rồi không về Hàn Sơn tự?” Lúc này gương mặt mỉm cười của Vô Tâm không còn vẻ quyến rũ yêu dị lúc trước nữa, trong sáng thanh tịnh như một thiếu niên mười bảy tuổi thông thường.
“Sắp mười hai năm rồi.” Vô Thiền trả lời.
“Có nhớ Hàn Sơn tự không?” Vô Tâm hỏi.
Vô Thiền không đáp, chỉ lặng lẽ cõng Vô Tâm lên, bước từng bước một về phía trước, khi bước qua Đại Giác thiền sư, hắn hành lễ bằng một tay: “Đại Giác sư phụ, mười hai năm dạy bảo, Vô Thiền xin khắc ghi trong lòng.”
“Thật ra mười hai năm trước ta đã đánh cược với Vong Ưu.” Đại Giác thiền sư đột nhiên nói.
“Đánh cược cái gì?” Vô Thiền nhíu mày.
“Ai thắng?” Vô Tâm nằm trên lưng Vô Thiền hỏi thẳng kết quả.
“Bây giờ nhìn lại chuyện đánh cược có vẻ chưa từng thành lập, là ý định một phía của lão nạp.” Đại Giác thiền sư cười khổ.
“Xem ra là lão hòa thượng thắng rồi.” Vô Tâm cười nói.
“Bại dưới tay đại tông sư đệ nhất trong Phật đạo, không hề mất mặt.” Đại Giác thiền sư tự mình nghiêng người tránh một bước.
Lôi Vô Kiệt nhìn cảnh tượng kỳ quái đó, trong lòng buồn bực, không phải sư huynh và Vô Thiền đi theo những lão hòa thượng này bắt Vô Tâm à? Sao không khí lại hài hòa vậy?
“Sư huynh...?” Lôi Vô Kiệt tiến tới hỏi Đường Liên.
Đường Liên không để ý tới hắn, chỉ quay người nói: “Đi?”
Lôi Vô Kiệt không hiểu: “Đi đâu?”
Đường Liên chỉ về phía xa: “Tuyết Nguyệt thành.”
Vô Thiền chào Đại Giác thiên sư rồi cũng đi về phía trước: “Chúng ta trở về Hàn Sơn tự.”
Còn dưới chân núi lại có vài chục người cưỡi ngựa chạy tới, cùng mặc áo khoác trùm đầu màu đen, người cầm đầu đeo khăn che mặt màu đen. Người trẻ tuổi bên cạnh tháo mũ trùm đầu nhìn đám người đi từ trên núi xuống hỏi: “Hòa thượng của Cửu Long tự thất bại rồi.”
“Hình như là thế.”Thủ lĩnh lạnh nhạt trả lời.
“Thế nhưng bọn họ có vẻ cũng chẳng dễ chịu gì, người mà tăng nhân mặc áo bào màu xám đó đang cõng chính là người chúng ta muốn tìm phải không? Cũng tức là chúng ta đến đúng lúc?” Người trẻ tuổi hỏi.
Thủ lĩnh gật đầu một cái.
“Thắng cũng chẳng giỏi giang gì.” Người trẻ tuổi bĩu môi.
Đám người Vô Thiền cũng dừng bước, Lôi Vô Kiệt nhìn mấy chục người mặc áo đen cưỡi ngựa trước mắt, nghi hoặc: “Đám người này là ai?”
“Vô Song thành.” Đường Liên lạnh lùng đáp.