Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
“Đại Giác sư phụ.” Vô Tâm chắp tay về phía Đại Giác thiền sư đang tĩnh tọa.
“Vô Tâm sư chất, đã lâu không gặp.” Đại Giác thiền sư không ngẩng đầu cũng chẳng hề mở mắt, vẫn giữ nguyên bộ dáng tĩnh tọa trầm tư kia.
“Nói đã lâu không gặp, sao không mở mắt ra nhìn vị sư chất này?” Vô Tâm mỉm cười bước tới một bước.
Sau bước đi nhẹ nhàng của hắn, sáu vị tăng nhân khác đều vào thế phòng ngự.
“Cửu Long tự tuy là ngôi chùa đứng đầu vùng biên cảnh, nhưng lại hoàn toàn không sở trường về võ thuật, cho nên có Bản Tướng La Hán trận được truyền thụ đời đời, cho dù là cao thủ nhất lưu trong thiên hạ cũng không cách nào phá vây đi được.” Vô Tâm cười một tiếng, thân hình lóe lên, nhảy tới bên cạnh hòa thượng vui vẻ kia: “Vị đại sư này, cười có mệt không?”
“Mệt, nhưng cũng không mệt.” Đại Phổ thiền sư vẫn giữ vẻ mỉm cười.
“Không, ngươi mệt rồi.” Vô Tâm nhìn chằm chằm vào mắt Đại Phổ, cười nói.
“Sao sư chất lại nói vậy?” Gương mặt Đại Phổ không hề thay đổi.
“Trận chiến vừa rồi, ngươi đã bị thương, cho nên ta chọn ngươi phá trận đầu tiên.” Vô Tâm nói rất thản nhiên.
Đại Phổ nghe vậy, nụ cười trên mặt vụt tắt, hai mắt trợn trừng, xuất chưởng đánh về phía Vô Tâm. Thế nhưng Vô Tâm đã sớm chuẩn bị, nghiêng người né tránh, ống tay áo vung lên, lại đánh bay một tay áo của Đại Phổ. Khi giao chiến với Cẩn Tiên công công ở Đại Phạm Âm tự, Vô Tâm đã từng dùng công phu tương tự, ống tay áo nhìn như mềm mại nhưng tới tay hắn lại trở thành vũ khí mạnh mẽ.
“Đây là công phu gì vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Chắc là tương tự kiếm trong tay áo của Cửu Hoa sơn, nhưng bá đạo hơn kiếm trong tay áo nhiều.” Tiêu Sắt cau mày đáp: “Vô Tâm phá một trận trước đương nhiên chiếm tiên cơ, nhưng...”
Ngoại trừ Đại Giác và Đại Phổ bị trọng thương, năm vị tăng nhân khác đồng thời tấn công về phía Vô Tâm.
“Kim Cương Hàng Ma xử, Đại Như Lai ấn, Niêm Hoa chỉ, Kim Cương bát, Càn Khôn Bố Đại công! Tới hay lắm!” Vô Tâm thản nhiên đọc võ công của năm hòa thượng này, không chút lo lắng, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, ống tay áo bay lượn trên không trung, xoay tròn một cái. Năm hòa thượng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Vô Tâm đã đánh tới trước mặt bọn họ.
Năm hòa thượng, cũng có năm Vô Tâm!
Đây chính là võ công Vô Tâm đã từng sử dụng ở Đại Phạm Âm tự, Bát Phương Thiên Ma vũ.
“Tà ma to gan, muốn dụ chúng ta nhập ma ư!” Đại Hoài thiện sư trợn mắt quát lớn.
Thế nhưng Vô Tâm không rõ mặt mũi trước mặt lại không hề đáp lời, ống tay áo chỉ múa nhẹ lên, phong thái diêm dúa tới cực điểm, tựa như đang khiêu vũ nhưng lại lần lượt né tránh mỗi đợt tấn công.
Đại Hoài thiền sư động sát ý, xuất chưởng đánh ra, chính là Đại Như Lai ấn mười thành công lực.
Thế nhưng Vô Tâm cũng xuất chưởng đánh ra, giống nhau như đúc, cũng là Đại Như Lai ấn kia!
Còn lúc này Đại Uy thiền sư dùng Niêm Hoa chỉ cũng đối mặt với một chỉ, hắn kinh hãi hét lên: “Vô Tâm, sao ngươi cũng biết Niêm Hoa chỉ!”
Đại Mặc đập Kim Cương bát trong tay xuống với khí thế ngàn quân, lại thấy Vô Tâm cũng lôi ra một cái Kim Cương bát cứng rắn chặn đòn này của mình lại.
Đại Vọng múa thanh Kim Cương Hàng Ma xử trong tay, lại thấy Vô Tâm trước mặt kia cũng cầm một thanh Kim Cương Hàng Ma xử trong tay, đánh thẳng về phía mình.
Dại Quan vung túi vải Càn Khôn trong tay lên, muốn bọc hòa thượng Vô Tâm vào trong, nhưng lại phát hiện Vô Tâm đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, trong tay cũng cầm một túi vải.
Còn Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đứng bên cạnh quan sát trận chiến lại càng kinh hãi, Vô Tâm kia đã lướt tới cách những hòa thượng kia ba trượng, ống tay áo phất phới nhảy điệu Thiên Ma vũ kia. Thế nhưng những hòa thượng kia vẫn như không hề hay biết, vẫn ra đòn vào khoảng không, ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, như gặp đại địch.
“Bọn họ bị Thiên Ma vũ vây khốn rồi?” Lôi Vô Kiệt nghiêng đầu hỏi Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhún vai: “Xem ra võ công của đám hòa thượng Cửu Long tự này cũng chẳng ra sao.”
“Chỉ là hòa thượng không ra sao thôi nhưng vừa nãy thiếu chút nữa giết chết ta?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái, cảm thấy mình mới thật là ‘chẳng ra sao’.
“Vô Tâm này đã không thể dùng võ công để đánh giá rồi, không thể đánh đồng được.” Hiếm lắm mới có một lần Tiêu Sắt không bỏ đá xuống giếng: “Hơn nữa Bản Tướng La Hán trận còn chưa bị phá.”
Lôi Vô Kiệt nhìn về phía Đại Giác thiền sư ngồi ở chính giữa, tư thế tĩnh tọa: “Tất cả các hòa thượng khác đều ra tay nhưng hòa thượng mặc cà sa màu vàng này lại có vẻ rất dửng dưng.”
“Hắn là Đại Giác thiền sư, trụ trì của Cửu Long tự, sư phụ võ học của Vô Thiền kia.” Tiêu Sắt nhíu mày: “Chỉ riêng Kim Cương Phục Ma thần thông của Vô Thiện đã mạnh hơn sáu vị lão hòa thượng kia rồi. E rằng Đại Giác này không đơn giản.”
“Đại Giác sư phụ, ngươi còn không mở mắt, các sư đệ của ngươi đều sẽ chết.” Vô Tâm đột nhiên cười vang.
“Vô Tâm sư chất, nếu lão nạp mở mắt sẽ ra sao?” Đại Giác thiền sư trầm giọng nói.
“Bản Tướng La Hán trận đại thành, người trong trận ắt phải chết.” Trường bào của Vô Tâm vẫn bay phấp phới, giọng nói dửng dưng.
“Cần gì phải ép lão nạp, lão nạp là bạn chí giao với Vong Ưu đã ba mươi năm...” Đại Giác thiền sư than thở một câu.
“Đại Giác sư phụ, ngươi nhiều lời quá rồi. Ngươi không ra khỏi trận nhãn, ngươi cảm thấy các sư đệ này của ngươi còn chống đỡ được trong thời gian một nén nhang tới không?”
“Ài.” Đại Giác thiền sư thở dài một tiếng, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
Trong chớp mắt đó, tà ma tiêu tán!
Năm hòa thượng Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng kia vốn đã mệt mỏi kiệt sức, bọn họ sử dụng một chiêu, Vô Tâm trước mặt cũng sử dụng chiêu thức giống hệt, có lúc thậm chí còn đánh ra trước mình. Sau vài chục hiệp không riêng gì thể lực cạn kiệt, chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Nhưng Đại Giác thiền sư chỉ vừa mở mắt, bọn họ đã cảm thấy đầu óc thanh tỉnh, Vô Tâm như quỷ mị trước mặt lại càng lúc càng mơ hồ. Đại Hoài thiên sư lại xuất Đại Như Lai Thủ ấn tấn công, nhưng đánh vào khoảng không. Hắn định thần nhìn kỹ lại, trước mắt nào có Vô Tâm gì.
Chỉ thấy Vô Tâm đứng cách xa ba trượng, thu ống tay áo về, mỉm cười nhìn Đại Giác thiền sư: “Tâm như gương sáng, chư tà bất xâm. Không ngờ Bồ Đề Tâm pháp của Đai Giác sư phụ đã tiến bộ tới mức này.”
“Tà ma to gan!” Đại Hoài thiền sư tức giận quát.
“Không phải tiểu tăng là tà ma mà là chư vị đại sư đánh mất Phật tâm. Nghe nói khi Phật Đà thành Phật, Thiên Ma sợ hãi bèn sai chúng nữ dưới gối, mỗi người đều có phong thái mỹ miều, xinh đẹp tới cực điểm, còn Phật Đà lại coi tất cả như không, mỹ nữ chẳng qua chỉ là hồng phấn khô lâu, dễ dàng phá tan.” Vô Tâm lắc đầu một cái, khi nhắc tới điển cố Phật gia, khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, nhưng giọng nói lại trở nên trịnh trọng.
Đại Hoài thiền sư ngây ra một chút, đáp lời: “Ma tính của sư chất lớn hơn Phật tâm của lão nạp, sư chất muốn lão nạp nhập ma, lão nạp chẳng có cách nào.”
“Lời này đúng thật là...” Vô Tâm nhíu mày suy nghĩ một chút. “Không biết xấu hổ!”
Lôi Vô Kiệt cười ha hả rất không đúng lúc, Tiêu Sắt không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.
Đại Hoài thiền sư giận tới mức mặt mũi đỏ bừng, nhưng e ngại thần thông của Vô Tâm, không dám tùy tiện tiến lên.
“Vô Tâm, lão nạp và ngươi gặp nhau lúc nào?” Cuối cùng Đại Giác thiền sư cũng đứng dậy, thật ra thân hình của hắn nhỏ bé nhất trong số các tăng nhân nhưng trên người lại có một cảm giác lạnh nhạt khó tả, cảm giác lạnh nhạt không phải do mấy chục năm đọc kinh niệm phật tu luyện được, mà là lạnh nhạt do thật sự ngộ đạo.
“Đương nhiên còn nhớ, khi đó Vô Tâm vừa vào Hàn Sơn tự bốn tháng, Đại Giác sư phụ từ Cửu Long tự tới, sau khi luận đạo với sư phụ bảy ngày bèn mang sư huynh Vô Thiền đi.” Vô Tâm đáp.
“Vậy Vô Tâm, ngươi có biết lần đầu tiên lão nạp thấy ngươi, suy nghĩ trong lòng ra sao không?” Đại Giác thiền sư bước từng bước một về phía trước.
“Phật gia có ngũ giới, là các giới không sát sinh, không trộm cắp, không dâm ô, không nói dối, không uống rượu. Tiểu tăng đoán lần đầu tiên Đại Giác sư phụ thấy Vô Thiền, đã phá giới đầu tiên.” Vô Tâm vẫn mỉm cười.
Đại Giác thiền sư gật đầu một cái, gương mặt vốn luôn hiền hòa đột nhiên biến thành vẻ tức giận, hét lớn một tiếng: “Không sai! Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã muốn giết ngươi!”
Thân hình Đại Giác thiền sư đột nhiên biến đổi, hắn bỗng cao thêm một tấc, cơ bắp trên người cũng nổi lên!
“Đây là võ công gì vậy?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, hắn chưa từng thấy võ công nào như vậy, có thể khiến cơ thể con người lập tức biến đổi.
“Không gì không xuyên thủng, vạn độc không thể xâm lấn, cương mãnh vô địch.” Thần sắc Tiêu Sắt nghiêm túc hiếm thấy: “Đây là một trong thập đại tuyệt học của Phật môn, Kim Cương Bất Hoại thần công.”