Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Mọi người đi tới một con hẻm nhỏ sâu trong thành Tiểu Ngư, lúc này mặt trời đã chìm xuống phía tây, các nhà đã đốt nến, mùi thơm của thức ăn lơ lửng trong con ngõ, khiến người ta bỗng thấy thật ấm áp.
“Ài, nhớ nhà.” Lôi Vô Kiệt hít một cái, nói.
Tiêu Sắt và Đường Liên khoanh tay trong áo, không nói gì.
“Đến rồi.” Tiêu Sắt đẩy một cánh cửa nhỏ hơi rách nát, đi vào gian nhà tối đen. Trân Châu chạy thẳng vào trong nhà, sau đó bưng một cây nến ra, đốt cái đèn lồng nhỏ treo trong sân.
Lôi Vô Kiệt nhìn quanh, mặc dù nhà bé thế nhưng được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi ở đây một mình à?”
Trân Châu gật đầu một cái: “Mấy hôm nay phụ thân tới phủ thành giúp việc, mẫu thân ta đã mất từ khi ta còn rất nhỏ. Nhưng đường ca ta ở ngay bên cạnh, thi thoảng ta lại qua ăn chùa bên đấy.”
“Nơi này tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ.” Tiêu Sắt ngồi xuống một ghế đá.
“Gần đây trời trở lạnh, hay là vào trong nhà ngồi đi.” Trân Châu nói.
“Không cần, đốt lửa trong sân đi, tiện nấu canh cá luôn.” Đường Liên cho tay vào thùng gỗ, con cá chấm xanh bên trong đang giãy dụa bất an.
“Được.” Trân Châu lập tức xoay người vào phòng bếp, Đường Liên buông thùng gỗ xuống, vào theo.
Tiêu Sắt nhẹ giọng nói với Lôi Vô Kiệt: “Chắc là cô gái này để ý tới ngươi rồi.”
Lôi Vô Kiệt ‘xì’ một tiếng: “Cô ấy mới gặp ta có mấy lần, làm sao để ý tới ta được?”
Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý: “Vậy ngươi quen Nhược Y lâu lắm à?”
Lôi Vô Kiệt ngây ra tại chỗ, không trả lời.
Tiêu Sắt ngáp một cái: “Tình cảm chính là như vậy đấy. Vừa gặp là thích, không kịp đề phòng, có lúc chỉ là một ánh mắt, chỉ một khoảnh khắc, khó lòng nói rõ.”
“Tiêu Sắt, có phải ngươi có vương phi rồi không?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hỏi.
Tiêu Sắt lập tức nghẹn lời: “Không, không có!”
“Vậy ngươi có thích Nhược Y không?” Lôi Vô Kiệt lại hỏi.
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?” Tiêu Sắt trợn mắt nhìn hắn một cái.
“Vậy tức là thích.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Không thích.” Tiêu Sắt không nhịn được nói.
“Vậy ngươi có thích Thiên Lạc sư tỷ không?” Lôi Vô Kiệt cườigian.
Tiêu Sắt lấy Vô Cực côn ra gõ lên mặt đất vài cái, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ có một cái mạng thôi đấy.”
“Dọa ai chứ?” Lôi Vô Kiệt đi tới đẩy Tiêu Sắt ngã xuống đất. “Ta còn không biết ngươi bây giờ sao.”
Tiêu Sắt bị đẩy xuống đất, ngã chổng vó, lập tức ngây ngẩn. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hung hăng bò dậy cầm gậy định đánh Lôi Vô Kiệt.
“Đừng làm trò nữa, mau tới đây giúp.” Đường Liên ôm đống củi đốt đi ra, Lôi Vô Kiệt nhân cơ hội chạy tới né tránh lửa giận ngập trời của Tiêu Sắt. Hai người đốt lửa tại đó, Tiêu Sắt tức giận ngồi một bên, nhìn hắn không nói câu nào.
Sau khi đốt lửa xong Đường Liên cắm hai cây gỗ hai bên đống lửa, đặt một cây chính giữa rồi treo cái nồi sắt lên. Hắn lấy từ trong lòng ra ít bột, bỏ vào bụng con cá chấm xanh đã làm sẵn, lau nhẹ một cái, khép bụng cá lại.
“Sư huynh, ngươi bỏ độc gì vào trong đó vậy?” Lôi Vô Kiệt ghét bỏ nói, Đường môn dùng độc cực kỳ tàn nhẫn, chỉ đứng sau Lão Tự Hào Ôn gia, bọn họ đã từng chứng kiến.
“Là một chút hương liệu thôi.” Đường Liên bỏ con cá chấm xanh vào trong nồi sắt rồi đổ một nồi nước lớn vào. Đầu tiên nấu nước cho sôi, sau đó cho củi đốt vào, hầm từ từ bằng lửa nhỏ. Cuối cùng cho một chút muối vào. Canh hầm sẽ có màu trắng sữa, ngon lành mà đậm đà, thịt cá đều hòa vào trong canh, sẽ rất mềm.”
“Sư huynh, ngươi còn là đầu bếp à?” Lôi Vô Kiệt thán phục.
“Bình thường luôn phải ra ngoài chấp hành một số nhiệm vụ do các sư tôn sai phái, không tránh được chuyện qua đêm ở bên ngoài, dần dần luyện được bản lĩnh này.” Đường Liên đứng dậy: “Chờ chút đi.”
Lúc này Trân Châu cũng đi từ trong bếp ra, bưng theo vài món thức ăn, đặt lên bàn đá. Lần lượt là một chút cá khô, ốc biển, cuối cùng lại bưng một mâm cua lớn. Tiêu Sắt hơi biến sắc, Đường Liên cũng cười lúng túng. Trân Châu ngượng ngùng vuốt mái tóc bị thổi qua trán: “Nhà ta không giàu, khổ cho các ngươi rồi.”
“Không khổ, chúng ta sinh trong đất liền, rất hiếm khi được ăn cua biển tươi như vậy.” Tiêu Sắt mỉm cười hòa nhã, cầm một con cua lên: “Mọi người ăn trước đi, chắc phải chờ một lúc nữa canh mới được.”
Lôi Vô Kiệt và Đường Liên cũng ngồi xuống, Lôi Vô Kiệt thở dài: “Nếu có rượu thì tốt.”
Tiêu Sắt liếc sang Đường Liên: “Đại sư huynh, ngươi chẳng phải truyền nhân của Tửu Tiên à? Còn có quyển ‘Tửu Kinh’ kia nữa, có học được cách ủ rượu không?”
Đường Liên nhíu mày nói: “Ta đã đọc qua quyển ‘Tửu Kinh’ kia, nhưng mấy thứ rượu trong đó rất kỳ quái...”
“Nhà ta có rượu!” Trân Châu đi tới bên cạnh một cây hòe già: “Dưới cây này có rượu, ta tận mắt thấy cha ta chôn xuống.
“Ồ?” Đường Liên bước tới, tìm tòi dưới đất rồi gật đầu một cái: “Đúng là có rượu.” Tiếp đó vỗ nhẹ tay xuống, chỉ thấy một bình rượu chôn dưới đó bay lên khỏi mặt đất. Đường Liên nắm lấy bình rượu, cười một tiếng, tung người nhảy tới cạnh bàn đá.
"Thật là lợi hại!" Trân Châu thở dài nói.
Đường Liên mở nắp bình hít một hơi, khen: “Thơm quá.”
Chỉ thấy hương rượu lập tức bay khắp nơi. Lôi Vô Kiệt cầm bát lên định lấy nhưng Tiêu Sắt giơ tay cản lại: “Không được uống.”
“Sao lại không được uống?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Đúng là không được uống.” Đường Liên đậy nắp bình rượu lại.
“Rượu này là Nữ Nhi Hồng.” Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Bắc Ly có tập tục, trong năm sinh con gái sẽ chôn một bình Nữ Nhi Hồng trong sân, đến khi con gái xuất giá mới lấy ra uống. Đây là rượu xuất giá của người ta. Ngươi định uống bây giờ là muốn kết hôn với người ta à?”
“Không sao.” Trân Châu đi tới rất sảng khoái đoạt lấy bình rượu kia, rót luôn cho hắn: “Ta sẽ không lấy chồng đâu. Nếu ta gả cho người khác, cha ở một mình sẽ rất cô đơn. Vừa hay hôm nay uống rượu này, cắt đứt suy nghĩ đó của ông ấy.”
Đường Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, mai ta sẽ ra chợ mua một bình Nữ Nhi Hồng rồi lén chôn xuống.”
“Ý kiến hay!” Lôi Vô Kiệt đã không nhịn được, bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn.
“Cũng được.” Tiêu Sắt cũng uống một ngụm.
“Thùng thùng thùng.” Đúng lúc này bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Trân Châu lập tức đứng lên: “Chắc chắn là đường ca đưa đồ ăn tới.”
Đường Liên và Tiêu Sắt nhìn nhau một cái, lập tức giơ tay ngăn cô lại, lắc đầu với cô: “Đây không phải ca ca của ngươi.”
“Thùng thùng thùng.” Lại ba tiếng gõ cửa.
Trân Châu ngẩng đầu lên, chỉ thấy rất nhiều chim chóc sợ hãi bay từ trong sân ra.
“Là cao thủ.” Lôi Vô Kiệt đặt chén rượu xuống, thở dài.