Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Lý Hàn Y ngây ngốc nhìn người trước mặt, năm đó còn là một thiếu niên ngồi dưới tán cây hoa đào khổ sở đợi ăn quả đào, giờ đây đã trở thành một nam tử với gương mặt tuấn lãng với chút râu mỏng. Điểm duy nhất không thay đổi là cặp mắt trong suốt như làn nước trong hồ và tiếng gọi đầy ôn nhu ‘Tiểu tiên nữ’.
“Không còn nhỏ nữa rồi.” Gương mặt Lý Hàn Y hơi đỏ lên, nói xong cô lại ngây ngẩn, hơn mười năm rồi mới gặp lại, có thế nào cũng không ngờ câu nói đầu tiên lại như vậy. Trước kia còn nghĩ có thể sẽ tức giận mắng ‘Sao giờ ngươi mới tới’, hoặc tát hắn một cái rồi xoay người tiêu sái rời khỏi, thế nhưng không ngờ lại thốt lên một câu mang vẻ ngượng ngùng kém theo chút hờn dỗi ‘không còn nhỏ nữa rồi’. Song câu nói này rõ ràng lại rất hợp thời hợp lúc, mang đầy ý vị.
Đúng vậy, đã hơn mười năm trôi qua. Chúng ta đều không còn là thiếu niên. Tiểu tiên nữ năm xưa đã hơn ba mươi tuổi.
“Đúng vậy, là đại tiên nữ. Còn đẹp hơn năm xưa.” Đạo sĩ áo tím nhẹ giọng nói.
Lý Hàn Y hỏi: “Bao năm như vậy sao ngươi vẫn không xuống núi?”
Đạo sĩ áo tím thở dài, nói một lời không đầu không đuôi: “Bởi vì đời này ta chỉ có một cơ hội xuống núi.”
Tô Xương Hà đứng thẳng dậy nhìn đạo sĩ mặc đạo bào màu tím mang thanh kiếm gỗ đào vừa tới kia, trầm giọng nói: “Đạo Kiếm Tiên - Triệu Ngọc Chân?”
Đường môn tam lão nhìn nhau, trong lòng thầm chấn động. Trên giang hồ đồn đại hết sức thần kỳ, chưởng giáo núi Thanh Thành Triệu Ngọc Chân từ khi sinh ra đã được Lữ Tố Chân dẫn lên núi Thanh Thành, hơn ba mươi năm chưa một lần xuống núi. Trong thời gian đó dựa vào hai lần giao thủ với Lý Hàn Y không rơi xuống hạ phong cùng một chiêu kiếm chặt đứt một cánh tay của cao thủ thiếu niên đứng đầu Lôi môn Lôi Vân Hạc; hơn nữa khi Ma giáo đông chinh một mình một kiếm ngăn dưới núi Thanh Thành, ép đại quân Ma giáo đi đường vòng dài trăm dặm. Cuối cùng tuy hắn không vào giang hồ nhưng vẫn trở thành một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên trên giang hồ, Đạo Kiếm Tiên. Một người như vậy lại thật sự xuống núi, hơn nữa còn từ núi Thanh Thành đi thẳng theo hướng nam tới tận núi Lạc Lôi!
Không ai biết hai đại kiếm tiên liên thủ sẽ có uy thế ra sao. Dù sao chưa một ai chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Thế nhưng Triệu Ngọc Chân không buồn để ý tới tiếng gầm của Tô Xương Hà, vẫn chỉ ôm lấy Lý Hàn Y, cúi đầu hạ giọng nói: “Đại tiên nữ, nàng muốn đi đâu, ta mang nàng đi.”
“Đừng gọi ta là tiên nữ, ta có tên, là Lý Hàn Y.” Lý Hàn Y nghe thấy ba chữ ‘đại tiên nữ’ rất mất tự nhiên, bất đắc dĩ nói.
“Lương phong suất dĩ lệ, du tử hàn vô y. Tên này không được tốt, chúng ta đổi tên khác đi.” Triệu Ngọc Chân đột nhiên nói.
Lý Hàn Y dở khóc dở cười nhưng vẫn chấp nhận: “Tên là gì?”
“Đào Hoa đi.” Triệu Ngọc Chân mỉm cười ôn nhu.
“Sao lại thô tục như vậy được?” Lý Hàn Y nhíu mày: “Lý Đào Hoa?”
“Trên người người khác thì là thô tục, nhưng trên người nàng lại là phong hoa tuyệt đại.” Triệu Ngọc Chân cười nói.
Lý Hàn Y thở dài, không dây dưa tiếp: “Chàng bảo sao thì ta nghe vậy.”
Đột nhiên cuồng phong nổi lên. Những cánh hoa đào rải rác dưới đất bị cơn gió lớn thổi tung thành vô số mảnh vụn, bay lượn trong làn gió. Cơn cuồng phong bất ngờ này lướt qua núi rừng, phát ra tiếng kêu thê lương như quỷ khóc.
Triệu Ngọc Chân thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tiểu tiên nữ, chờ ta đuổi hết đám đáng ghét này đi rồi lại nói chuyện tiếp.”
“Sao lại gọi là tiểu tiên nữ?” Lý Hàn Y ngạc nhiên hỏi.
“Kim Tiêu thặng bả ngân hang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.” Triệu Ngọc Chân nhẹ nhàng đặt Lý Hàn Y xuống đất mỉm cười nói: “Mười sáu năm rồi mới gặp lại, mọi thứ vẫn như lúc xưa. Tiểu tiên nữ lớn lên thì đã sao, trong lòng ta vẫn là tiểu tiên nữ.” Sau khi nói xong, hắn quay sang nhìn về phía Tô Xương Hà ánh mắt tàn ác.
“Cẩn thận. Kẻ này khó đối phó.” Lý Hàn Y cẩn thận nhắc nhở hắn.
“Có khó đối phó bằng ta không?” Triệu Ngọc Chân gọi khẽ một tiếng: “Đào Hoa.”
Thanh kiếm gỗ đào màu đỏ đáp lại theo tiếng gọi, nhẹ nhàng hạ xuống tay hắn. Triệu Ngọc Chân nhìn về phía Tô Xương Hà, đạo bào màu tím tung bay trong làn gió, như tiên nhân giáng thế, chỉ có chân mày cau lại như đang tức giận: “Các ngươi là người làm Lý Hàn Y ra nông nỗi này?”
Tô Xương Hà nhìn kiếm trong tay hắn nói: “Thường nghe bội kiếm của các thế hệ trưởng giáo núi Thanh Thành là Thanh Tiêu kiếm, xếp hạng sáu trong số thiên hạ danh kiếm, khi xuất kiếm có bùa chú như ẩn như hiện, mang đạo lý tối cao của đạo gia, vẫn mong được thấy kiếm này. Không ngờ lần đầu tiên Triệu chưởng giáo hạ sơn xuất kiếm lại dùng một thanh kiếm gỗ đào như thế này.”
“Thế nhân ngu muội chỉ biết Thanh Tiêu kiếm đứng hạng sáu trong thiên hạ, lại là thanh kiếm trấn sơn của núi Thanh Thành, chắc chắn sẽ mạnh hơn thanh kiếm gỗ đào này của ta. Thế nhưng đâu ai biết trong thanh kiếm gỗ đào này của ta ẩn chứa kiếm phôi của Huyền Dương kiếm từng bị phá hủy năm xưa, cửu cửu vi huyền. Ngươi từng nghe tới Huyền Dương kiếm chưa?” Triệu Ngọc Chân nhìn Tô Xương Hà, ngạo nghễ nói.
Tô Mộ Vũ mở miệng hỏi trước: “Thanh kiếm chí tình ấm áp nhất. Năm đó Côn Luân Kiếm Tiên có hai thanh bội kiếm, một thanh Thiết Mã Băng Hà, lạnh lẽo nhất nhân gian, một thanh Huyền Dương, ấm áp nhất nhân gian.”
“Đúng vậy. Nhân gian cực hạn cực noãn, Đào Hoa kiếm của ta và Thiết Mã Băng Hà của tiểu tiên nữ vốn là một đôi.” Triệu Ngọc Chân cười một tiếng: “Được rồi, ta hỏi lại lần nữa. Các ngươi là người làm tiên nữ bị thương phải không?”
“Đúng.” Tô Mộ Vũ đáp rất đơn giản ngắn gọn.
“Được, vậy đừng trách ta.” Triệu Ngọc Chân gật nhẹ đầu: “Ta rất ít khi động thủ, lúc động thủ lại khiến người khác cụt tay cụt chân. Các ngươi cẩn thận.”
Tô Mộ Vũ vung nhẹ cánh tay, mười bảy lưỡi đao sắc bố trí thành kiếm trận sắc bén ngăn trước mặt, thân kiếm lóng lánh ánh bạc, tóa sáng sắc nhọn.
Tạ Thất Đao thở dài, từ từ đi tới: “Đánh một Kiếm Tiên thôi đã gãy mất một thanh đao của ta rồi, đánh tiếp người nữa chỉ dùng quyền được thôi. Chẳng qua giết người mấy chục năm còn chẳng bằng trận đánh ngày hôm nay.”
Đường môn tam lão đều xiết chặt ám khí trong tay, vừa rồi trong trận chiến tiêu diệt Lý Hàn Y bọn họ đã dùng Phật Nộ Đường Liên, đó là sát khí mạnh nhất của bọn họ. Trong tay Đường Ẩn còn thủ đoạn cuối cùng nhưng nếu không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Đường Ẩn cũng không muốn sử dụng.
Tô Xương Hà vẫn không nói một lời, nhưng gió núi như quỷ khóc lại càng ngày càng thê lương. Hắn nâng chưởng, một luồng khí đen xoay vòng quanh người hắn, như ác quỷ lâm thế.
“Giả thần giả quỷ trước mặt ta?” Triệu Ngọc Chân mỉm cười khinh thường, đột nhiên nâng Đào Hoa kiếm, gầm lên một tiếng: “Cút!”
Bỗng có tiếng sư tử gầm vang lên, ảo ảnh sư tử cao bằng ba người xuất hiện sau lưng Triệu Ngọc Chân, gầm lên vang trời. Toàn bộ Lạc Lôi sơn đều chấn động, chớp mắt đã vượt qua tiếng gió núi quỷ gào kia.
Pháp thuật chí cao của đạo gia, Thái Ất Sư Tử quyết, tầng thứ chín!
Con sử tử kia gầm lên rồi nhảy thẳng lên, vượt qua Triệu Ngọc Chân, lao thẳng về phía đám người Tô Xương Hà.
“Tiểu tiên nữ, đám người này làm nàng bị thương, ta sẽ giúp nàng đánh bọn chúng tới mức mẹ chúng cũng chẳng nhận ra nổi!” Triệu Ngọc Chân lập tức cầm Đào Hoa kiếm chạy theo con sư tử kia.