Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Vô Tâm nhìn Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên bước từng bước một về phía mình, khóe miệng vẫn mỉm cười thản nhiên: “Nộ Kiếm Tiên tiền bối, thứ cho vãn bối vô lễ nhưng vãn bối vẫn muốn hỏi một câu. Ngươi với ta không quen không biết, vì sao nhất định phải giao chiến sinh tử?”
Nhan Chiến Thiên dừng bước nói: “Nếu ngươi đã biết ta là ai, hỏi câu này chẳng phải quá ngu ngốc ư?” Động thủ không lưu lại đường sống, giết người không hỏi đúng sai. Trước nay Nhan Chiến Thiên giết người đều không cần lý do. Nhưng Nhan Chiến Thiên vẫn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng lần này ta đồng ý trả lời vấn đề của ngươi. Bởi vì ngươi là con trai của Diệp Đỉnh Chi, trên đời này chuyện ta hối hận nhất là không được giao thủ với cha ngươi.”
“Cho nên ngươi mới tới bắt nạt đứa con trai là ta?” Vô Tâm nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đây chẳng phải họa của trưởng bối à?”
Nhan Chiến Thiên lắc đầu một cái: “Cho nên ta muốn giết ngươi, bù đắp cơn giận trong lòng.”
“Tiền bối, ngươi muốn giết ta không dễ đâu.” Vô Tâm mỉm cười, vung hai tay áo, thân thể tiêu sái như thường.
“Ồ?” Nhan Chiến Thiên đột nhiên nâng thanh kiếm trong tay lên, bước từng bước một về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.: “Sao lại không dễ?”
“Bởi vì ta sẽ chạy!” Vô Tâm chợt xoay người chạy thẳng về trước, vừa chạy vừa hô lớn: “Minh Hầu, chạy ngay đi, chúng ta không giải quyết được kẻ này đâu!”
Nhan Chiến Thiên lập tức nhảy lên, vung thanh kiếm lớn Phá Quân lên, bổ ngang xuống người Vô Tâm và Minh Hầu.
Sau Nộ Bạt Kiếm, tới Nộ Kiếm Trảm!
Minh Hầu cảm nhận được kiếm ý bừng bừng sau lưng, vô thức muốn quay đầu. Vô Tâm đột nhiên đẩy hắn một cái quát lớn: “Đừng quay đầu lại!”
Kiếm của Nhan Chiến Thiên đã chém ra!
Vô Tâm đột nhiên xoay người, tung người nhảy lên, hai tay áo lấp loáng ánh sáng bạc. Hắn múa tay áo, lập tức cuốn lấy Phá Quân kiếm của Nhan Chiến Thiên.
“Vô Pháp Vô Tướng công.” Giọng nói Nhan Chiến Thiên lộ vẻ hưng phấn: “Đây là công phu Diệp Đỉnh Chi từng sử dụng năm xưa ư? Tốt lắm!”
Trong mắt Vô Tâm kim quang như nước chảy, nụ cười đầy quyến rũ: “Còn chưa đủ tốt!”
Hắn dùng hai tay áo quấn lấy Phá Quân kiếm của Nhan Chiến Thiên, lại bị kiếm thế ép cho không ngừng lui lại phía sau. Hai người lướt trên mặt đất vài chục trượng, trong lúc đó chân khí của Vô Tâm bùng lên mấy lần nhưng vẫn không ngăn được kiếm thế uy mãnh bá đạo của Nhan Chiến Thiên, cuối cùng hai tay áo bị Phá Quân kiếm chém tan thành từng mảnh.
“Chết đi!” Nhan Chiến Thiên vung kiếm lên chém. Vô Tâm bay ngược ra ngoài, đột nhiên hít một hơi, phun ra một ngụm máu về phía Nhan Chiến Thiên, trong máu tươi xen lẫn một vệt sáng bạc.
Chính là ám khí dùng máu làm vật dẫn mà Đường Liên từng sử dụng trong Mỹ Nhân trang - Sương Diệp Hồng.
Nhan Chiến Thiên nâng thanh kiếm, dễ dàng cản ám khí này lại.
Vô Tâm nhanh chóng rơi xuống, được Minh Hầu giơ tay ôm lấy. Minh Hầu không hề do dự dù chỉ một chốc, lập tức xoay người chạy thẳng về phía trước.
Nhan Chiến Thiên lại cắm Phá Quân kiếm vào vỏ, hắn xuất hai kiếm nhưng không giết chết được một thiếu niên mười bảy tuổi, đối với hắn trước kia đây là chuyện không cách nào nhịn nổi. Nhưng đây là một hòa thượng yêu mị trắng trẻo như tuyết...
“Thật thú vị.” Nhan Chiến Thiên suy nghĩ một chút, đuổi theo hướng Minh Hầu và Vô Tâm chạy trốn.
Còn Đường lão gia tử của Đường môn ngồi trong Tiếu Trần các của mình, tay gõ nhẹ lên lưng ghế. Vốn hắn sẽ có hai vị khách tới thăm nhưng giờ không vị nào tới. Hắn chấp chưởng Đường môn đã gần ba mươi năm, trước nay hành xử vẫn luôn trầm ổn như thường, song lúc này trong lòng hắn đã hơi nóng nảy. Hắn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lẩm bẩm: “Già mất rồi, nhiều chuyện phải lo lắng quá.”
Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát, ba người xuất chúng trong cùng lứa giờ đang canh giữ bên ngoài Tiếu Trần các, phụng lệnh lão gia tử chờ khách quý tới. Thế nhưng khách mãi vẫn không tới, ba người cũng thầm nóng ruột, Đường Hoàng hơi cau mày: “Lão gia tử có nói với các ngươi khách lần này là ai không?”
Đường Huyền lắc đầu một cái: “Không, lão gia tử chỉ nói là vị khách hết sức quan trọng nhưng lại không nói thân phận của bọn họ.”
Đường Thất Sát nhìn Đường Hoàng: “Đường Hoàng, vừa rồi ngươi còn đứng với lão gia tử ngoài Liên Nguyệt các, ông ấy không nhắc tới thân phận vị khách sắp tới ư? Ngươi là người nắm quyền ngoại phòng, nên biết mấy chuyện này chứ.”
Đường Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão gia tử chỉ nói với ta về một vị khách, nói là tính khí kỳ quái, gặp người không ưa sẽ xuất kiếm giết chết. Người như vậy cùng với mức độ coi trọng của lão gia tử...”
Ba người nhìn nhau, đồng thời thốt lên ba chữ: “Nộ Kiếm Tiên!”
“Người còn lại là ai, ai mà khiến lão gia tử coi trọng tương đương với Nộ Kiếm Tiên?” Đường Hoàng cau mày do dự nói.
Đường Thất Sát cúi đầu suy nghĩ, chợt phát hiện có bóng đen lướt qua, hắn kinh ngạc cúi người, dùng tay phải đang đeo bao tay Thiên Yết cầm một con nhện nhỏ lên cau mày quan sát: “Con nhện?”
“Nhện ư? Sao đột nhiên lại có nhện?” Đường Huyền sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại. Chỉ thấy sau lưng ba người bỗng có rất nhiều nhện, ba người kinh hãi, tay nắm lấy ám khí.
“Ba vị sư huynh đừng sợ.” Một giọng nói ôn nhu yêu kiều vang tới, chỉ thấy sau lưng bầy nhện kia là một cô gái hơn ba mươi tuổi, mặc váy dài màu đỏ nhạt, giữa hai hàng mi mang đầy phong vân, ánh mắt rộn rạo sóng thu, mỉm cười yêu kiều.
"Ngươi là ai?" Đường Hoàng lạnh lùng hỏi.
Cô gái quyến rũ kia cười tới run người, che miệng khẽ thở dài: “Ta là người khách các ngươi đang đợi.”
“Người khách đang đợi? Ngươi tên là gì?” Đường Hoàng suy nghĩ một hồi nhưng không nhận ra lai lịch của cô gái này.
“Ta tên là Mộ Vũ Mặc, vốn không danh tiếng gì, hơn nữa đã mười năm không bước chân vào giang hồ, chắc mọi người đã quên mất ta, khiến Đường huynh chê cười rồi.” Cô gái nháy mắt với Đường Hoàng, ngón tay vung nhẹ, đại lượng nhện nhền lập tức tản mát.
Đường Hoàng chợt nhớ tới cái tên hay chính xác hơn là một danh hiệu, không ai biết cái tên Mộ Vũ Mặc này nhưng mười mấy năm trước danh hiệu này đã hết sức nổi tiếng.
“Tri Chu Nữ?” Đường Hoàng hạ giọng gọi.
“Đã lâu không nghe được tên này.” Ánh mắt Mộ Mặc Vũ toát lên vẻ hoài niệm, giọng nói cũng hóa thành mờ ảo: “Cứ nghe tới là lại nhớ lại thời gian đó.”
“Đường Hoàng, khách chờ lâu rồi, để khách vào đi.” Giọng nói trầm trầm của lão gia tử vang lên từ phía trong. Ba người Đường Hoàng lập tức quay người rút lui. Mộ Vũ Mặc vuốt nhẹ lên mặt Đường Hoàng, mỉm cười yêu kiều một cái rồi từ từ đi vào trong các.
“Vị khách mà lão gia tử muốn gặp là...” Đường Thất Sát vẫn không hiểu, hạ giọng hỏi.
Đường Hoàng nhìn dáng người yêu kiều của Mộ Vũ Mặc, vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ám Hà, Mộ gia.”