Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Mặt trời xuống núi.
Một cỗ xe ngựa rời khỏi Vô Song thành.
Thành chủ tân nhiệm Vô Song, cựu thành chủ Tống Yến Hồi cùng đại đệ tử thế hệ này Lô Ngọc Địch đứng trên đầu tường nhìn cỗ xe ngựa đi khỏi. Lô Ngọc Địch hơi nhíu mày: “Có triều đại nào có hoàng đế mù mắt không?”
Vô Song cười nói: “Chẳng phải Vô Song thành cũng chưa từng có thành chủ trí nhớ kém như ta sao? Dẫu sao cũng phải có lần đầu tiên.”
Tống Yến Hồi vỗ vai Vô Song nói: “Thế ngươi có nhớ được hắn không?”
“Bạch Vương - Tiêu Sùng, đệ tử của tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc công công, người mang Miên Tức thuật, vẻ ngoài bình thản mà sát khí ẩn bên trong. Trí nhớ của ta không tốt, ta chỉ nhớ người đáng để mình nhớ.” Vô Song nói.
“Không phát hiện thêm điểm khác nữa à?” Tống Yến Hồi thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên có, trên người hắn không phải chỉ có Miên Tức thuật, tay phải của hắn có vết chai, chắc có tập kiếm. Hơn nữa vết chai ở hổ khẩu của hắn rất dầy, kiếm thuật mà hắn tập luyện không phải loại bình thường mà là kiếm pháp một loại kiếm pháp giết người trong chớp mắt, rút kiếm thu kiếm là một đòn. Hơn nữa tuy hắn ẩn giấu khí tức rất tốt thế nhưng khả năng khống chế một môn công phu khác có vẻ không được bằng Miên Tức thuật. Tuy ta thấy được nhưng không biết đó là võ công gì. Một hoàng tử, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Tự Tại Địa Cảnh, hơn nữa còn là một người mù. Nói hắn có thể lên làm hoàng đế không phải người nằm mơ nói lời mê sảng.” Vô Song chậm rãi nói.
Tống Yến Hồi gật đầu: “Ta có thể nhìn ra kiếm thuật của hắn, kiếm thuật của hắn chỉ có ba thức, hắn mới tu luyện được thức thứ nhất - Nộ Bạt Kiếm.”
Lô Ngọc Địch kinh hãi: “Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên!”
“Phải. Đã từng là một trong thiên hạ tứ đại ma đầu, Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên. Hắn là một sư phụ khác của Tiêu Sùng.” Tống Yến Hồi trầm giọng nói.
“Một người đồng thời tu luyện võ công ôn hòa nhất và ác liệt nhất thế gian à?” Vô Song tấm tắc khen ngợi: “Thật hâm mộ. Nhắc tới tứ đại ma đầu ta chỉ nhớ giáo chủ mà giáo Diệp Đỉnh Chi, còn những người khác là ai?”
Tống Yến Hồi mỉm cười nói: “Mười hai năm trước, Bách Hiểu đường bình chọn thiên hạ tứ đại ma đầu. Giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi đương nhiên là một trong số đó. Trong ba người còn lại có sát thủ đệ nhất của Ám Hà - Chấp Tán Quỷ, đại tổng quản tiền nhiệm hiện đã qua đời - Dục Thanh công công, người cuối cùng chính là Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên. Khác với ba người còn lại, Nộ Kiếm Tiên chẳng phân biệt chính tà, không phân rõ yêu ghét. Chỉ cần hắn muốn giết người, vậy sẽ giết, hoàn toàn dựa vào hứng thú của bản thân, không theo đạo lý gì cả. Bất luận chính đạo hay tà phái, một khi thấy hắn đều chỉ có thể né tránh từ xa. Cho nên tuy giang hồ gọi hắn là Nộ Kiếm Tiên nhưng cũng có người lén lút gọi hắn là Ma Kiếm Tiên.”
“Nộ Kiếm Tiên cũng làm việc cho người khác à?” Lô Ngọc Địch kinh ngạc nói.
“Có lẽ không chỉ có Nộ Kiếm Tiên, nghe ý của hắn, bất kể triều đình hay dân dã giang hồ, hắn đều đã bố trí đầy đủ, chỉ chờ ngày thu lưới.” Tống Yến Hồi quay sang nhìn Vô Song: “Sau này ngươi phải cần thận, hắn bố trí gì cho ngươi không?”
“Chỉ nói là yên lặng chờ thời cơ bước vào Thiên Khải. Trước lúc đó không cần tham gia bất cứ tranh chấp nào của các thế lực.” Vô Song đáp.
Tống Yến Hồi gật đầu: “Nếu đã coi thiên hạ như bàn cờ, coi Vô Song thành chúng ta như quân cờ, vậy chứng minh còn chưa tới lúc hạ cờ.”
“Ta không muốn làm quân cờ cho bất cứ ai.” Vô Song mỉm cười: “Ta muốn trở thành người chơi cờ.”
“Ồ? Ngươi học được cách chơi cờ rồi à?” Tống Yến Hồi ngạc nhiên hỏi.
“Vô Song gãi đầu: “Sao mà được, chơi cờ quá phức tạp, không nhớ được.”
Trong xe ngựa, Tiêu Sùng vẫn lẳng lặng dựa lưng vào ghế, thần sắc thản nhiên. Đứa bé tùy tùng lại lộ vẻ kinh ngạc: “Chủ nhân, vốn tưởng tới Vô Song thành chỉ gặp mấy lão cáo già xảo quyệt, không ngờ lại thấy một thành chủ mới, lại còn trẻ như vậy.”
Tiêu Sùng thản nhiên mỉm cười: “Vị thành chủ tân nhiệm này có vẻ trí nhớ không tốt, nhưng sau này còn khó đối phó hơn năm lão già kia nhiều.”
Đứa bé đang định mở miệng, đột nhiên nghe bên cạnh có tiếng vang. Nó vội vàng kéo rèm cửa sổ, chỉ thấy một con bồ câu bay vào đậu trên tay nó. Đứa bé gỡ ống trúc trên mắt cá chân con bồ câu, rút một tờ giấy từ trong ra.
“Bên phía Cảnh Hà có tin mới đưa về à?” Tiêu Sùng hỏi.
Đứa bé gật đầu, mở tờ giấy ra đọc một lượt rồi nói: “Gia chủ Ám Hà tô gia Tô Mộ Vũ cùng gia chủ Tạ gia Tạ Thất Đao một sáng một tối hợp lực ngăn cản đường lên bắc của Lý Hàn Y ở thành Nam An. Lý Hàn Y nhận ra có mai phục, cuối cùng đột phá vòng vây bỏ đi. Hiện giờ không rõ hành tung.”
“Hai vị gia chủ Ám Hà ra tay vẫn không ngăn được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên à? Ba lão già của Đường môn thì sao?” Tiêu Sùng gõ nhẹ lên ghế dựa.
“Ba lão già kia vốn không muốn lộ diện, có điều cuối cùng tình thế cấp bách nên bất đắc dĩ phải hiện thân. Nhưng lúc đó Lý Hàn Y đã đột phá vòng vây, bọn họ không đuổi theo.”
Tiêu Sùng gật đầu: “Chấp Tán Quỷ đã từng là cao thủ đệ nhất của Ám Hà, rất giỏi việc truy tung. Tìm ra Lý Hàn Y chỉ là vấn đề thời gian, lần sau nhất định phải ngăn cản cô ta. Nếu cô ta tới được Lôi gia bảo, như vậy rất có thể kế hoạch của chúng ta sẽ xảy ra biến cố. Nhưng Cảnh Hà có thể mời được Ám Hà quả thật ngoài dự liệu của ta, tuy sư phụ cho ta phương pháp tìm ra bọn họ, nhưng trước nay bọn họ luôn hành động rất quỷ dị, không ai đoán được suy nghĩ của họ. Lúc đó Cảnh Hà nói mình chắc chắn sẽ thuyết phục được bọn họ, ta còn không tin, làm sao hắn làm được?”
Đứa bé kia do dự một hồi, sau đó nói tiếp: “Bát vương tử giả mạo một người.”
“Ai?” Thân hình Tiêu Sùng hơi lung lay.
“Tiêu Sở Hà.” Đứa bé kia hạ giọng nói.
“Khốn kiếp!” Tiêu Sùng gầm lên, vung bàn tay phải đập nát ghế dựa bên cạnh: “Hắn có biết mình đang làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm không!”
“Bát vương tử biết.” Đứa bé kia vội vàng quỳ xuống trước mặt Tiêu Sùng. “Nhưng bát vương tử, ngài ấy quá khao khát... được thành đôi mắt của chủ nhân.”
Tiêu Sùng kinh ngạc, vẻ tức giận trên gương mặt dần dần tiêu tan, sau đó khẽ thở dài: “Đúng vậy, thân phận Tiêu Sở Hà mới đủ mời được Ám Hà. Nhưng Cảnh Hà quá coi thường Ám Hà, khi Ám Hà biết hắn lừa gạt bọn họ, sự trả thù của bọn họ sẽ cực kỳ đáng sợ. Huyền Đồng, giờ chúng ta lập tức tới một nơi.”
“Đến đâu ạ?” Đứa bé tên Huyền Đồng vội vàng ngẩng đầu hỏi.
Tiêu Sùng nhẹ giọng: “Đi tìm dòng sông kia, dòng sông chỉ thấy được lờ mờ dưới ánh trăng trong màn đêm đen tối nhất. Chuyện đã tới nước này, ta phải đích thân tới gặp bọn họ.”
Huyền Đồng do dự một chút rồi hỏi: “Có cần viết thư cho Nộ Kiếm Tiên tiền bối không?”
Tiêu Sùng lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, Cảnh Hà có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”
“Nhưng Ám Hà...” Huyền Đồng không nói tiếp.
“Đúng là Ám Hà rất đáng sợ, nhưng Cảnh Hà có thể tới đó một mình vì ta, vậy sao ta lại không thể tới vì Cảnh Hà?” Tiêu Sùng đột nhiên cao giọng: “Bản đồ mà sư phụ để lại vẫn còn đấy, Huyền Đồng, lập tức khởi hành.”
Huyền Đồng vội vàng gật đầu: “Vâng!”