Frank Larkin đọc lướt qua sanh sách hành khách, để ý những cái tên hắn biết và phân bố phòng ngủ của họ, đặc biệt dãy phòng kế cận phòng của chủ nhân. Tàu Silver Mist được chờ đợi để nhổ neo trong hai ngày nữa và mọi chi tiết đều phải hoàn hảo. Sự phân bổ dãy phòng kế cận phòng chủ nhân của hắn làm hắn lo ngại. Một bên là một cặp hắn không biết, cả về nhân thân lẫn tên tuổi, và sự nghi ngờ mài sắc ánh mắt của hắn khi hắn nhìn chằm chằm vào những cái tên, Ryan và Fail Naterra. Họ có yêu cầu dãy phòng kế bên hắn vì lý do đặc biệt nào không ? Hay họ chỉ đơn giản đòi hỏi một trong những dãy phòng trên tầng thượng ? – hầu hết mọi người đều làm vậy – Và đơn giản là họ có đủ may mắn là người đầu tiên trong đám người ký hợp đồng ?

Frank không tin vào vận may. Hắn cũng không tin vào phỏng đoán rằng không có động cơ thầm kín nào trong việc yêu cầu dãy phòng đó. Mọi con người còn đang hít thở đều có động cơ thầm kín. Động cơ thầm kín đó có thể không dính líu gì đến cá nhân hắn, nhưng khả năng có-thể-xảy-ra vẫn luôn ở đó.

Bất kể cách nào, hắn không biết Ryan và Fail Naterra, và điều đó làm hắn bất an.

Đầu hắn nhức nhối. Nó đã luôn thế, một cách nhắc nhở đều đều, luôn hiện hữu rằng, chung cuộc, có những thứ hắn không thể nào đánh bại được. Trong giây lát, hắn xoa bóp thái dương, hắn biết điều đó không làm dịu cơn đau, nhưng hành động theo bản năng đến nỗi hắn không thể dừng bản thân lại được, hắn đã trở nên quá quen thuộc với cơn đau mà phần lớn thời gian, cho đến mới đây, hắn ít khi chú ý rằng nó có ở đó. Dù vậy, lúc gần đây, hắn dường như cảm nhận được một điểm nóng nhỏ bên trong đầu hắn giống như một con sâu đang ăn mòn óc hắn.

Nó có phải là ung thư ? Hắn thật sự có thể cảm thấy khối u đang tăng trưởng chăng? Bác sĩ của hắn nói không, nhưng gã khốn đó có thể biết được gì ? Ông ta đã từng bị ung thư não sao ? Ông ta có từng phải sống – Yeah, trò chơi chữ vô cùng tệ hại. – với nhận thức rằng não của ông ta đang bị bệnh tật nhấm nháp mà không một điều gì ông ta hay một ai khác có thể làm dừng chúng lại ?

Tay bác sĩ cố giải thích rằng não của hắn đang “bị ăn”, rằng căn bệnh đang thêm vào não những tế bào không có chức năng của tế bào thần kinh bình thường. Blah blah blah. Và điều đó làm nên sự khác biệt chết tiệt gì ? Bất luận cách nào, nó đang giết hắn. Và hắn vẫn có thể cảm thấy cái hạt nhân nóng bỏng đó. Hắn có thể chịu được cơn đau, nó dai dẳng, nhưng không quá sức đau đớn. Thứ hắn không thể chịu được là cơn bộc phát mất kiểm soát, là tình thế không thể tự lo liệu được. Well, chết tiệt điều đó. Hắn sẽ không chết cuộn tròn như một trái banh, rên rỉ với cơn đau, và tè vào chính mình vì hắn không thể kiểm soát được bàng quang của hắn phút nào nữa. hắn sẽ ra đi theo cách của hắn, và nhờ Chúa, sẽ không một ai quên được Fank Larkin.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm đó, hoàn toàn không. Trước khi thời điểm đó đến, hắn phải có nhiều thứ để sắp xếp.

“Tìm hiểu về Ryan và Fail Naterra này.” Hắn nói với Dean Mills, người đứng đầu bộ phận an ninh của hắn. “Tôi chưa bao giờ nghe về họ, và tôi không thích họ.”

Dean là một gã đậm người, chớm tuổi bốn mươi, với mái tóc vàng kim cắt sát và đôi mắt xanh sắc sảo. Tầm vóc chắc nịch che dấu hệ thống cơ bắp mạnh mẽ mà phần lớn người ta đánh giá quá thấp. Nhưng điều Larkin đánh giá cao về hắn không phải sức mạnh thể chất, mà là sự cực kỳ hữu dụng pha trộn giữa trí thông minh và sự thiếu đạo đức. Dean rất tàn nhẫn trong lúc thừa hành công việc, bất luận là công việc gì. Hắn nhìn lướt vào thông tin mà gia đình nhà Naterra đã cung cấp khi họ đặt vé, nói, “Sẽ thực hiện.” và đi khỏi để đào xới mọi mảnh thông tin mà hắn có thể tìm được về họ.

Larkin trở về với bản danh sách hành khách. Phần lớn những cái tên quen thuộc với hắn, cho dù hắn không quen biết họ. Những người có đủ khả năng cho chuyến hải hành này thuộc về một nhóm nhỏ siêu giàu có, có quan hệ mật thiết với nhau, có đủ tiền để thiêu cháy mọi thứ giống như chuyến hải hành từ thiện này, vì thế, việc tìm hiểu cặn kẽ phần lớn bọn họ không có gì khó khăn, chỉ cần di chuyển trong những quỹ đạo tương tự. Tuy Larkin không cùng giới đó, nhưng hắn di chuyển trong quỹ đạo của những kẻ có thế lực, điều đó trùng hợp với họ trong những sự kiện mang tính xã hội.

Hắn sẽ khiến cho cuộc sống tốt đẹp chết tiệt biến khỏi những người này, vì thế, để khiến cho công việc tốt đẹp thì phải thân thiết với thật nhiều người. Ngay lúc này, hắn thu vét được nhiều tiền hơn dự tính trong những công ty và những chương trình “sáng kiến xanh” của hắn. Những kẻ ngốc giàu có cảm thấy có lỗi vì có quá nhiều tiền và hăng hái làm thứ gì đó để cứu vớt hành tinh. Tốt cho hắn. Hắn đã sung sướng hơn nhiều khi chiếm giữ tiền của họ và trồng một cái cây ngu ngốc ở đâu đó, y như cả đám những kẻ hám lợi khác, không tin vào vận số tốt đẹp của họ. Phần lớn những cái gọi là công nghiệp xanh không gì khác hơn trò lừa bịp – chỉ có những mối lợi xanh* là thứ được che dấu – nhưng nếu như nó khiến cho người ta cảm thấy tốt hơn, thì hắn thấy chẳng có lý do gì để hắn không nên thu lợi từ nó.

(*Mối lợi xanh : ám chỉ tiền dollar Mỹ.)

Tuy vậy, sự thu lợi dễ dàng đó đã làm gia tăng niềm khinh bỉ mãnh liệt của hắn đối với sự cả tin của rất nhiều người đã mua “sản phẩm” của hắn và trao cho hắn những mục tiêu nguỵ tạo. Nhìn chung, người Mỹ là những kẻ ngốc, tất cả đều đổ gục trước nỗi khao khát ngu xuẩn của họ để “cứu thế giới”, hoặc bất kỳ quan niệm viễn vông nào có trong thiện ý về khoảnh khắc trao tặng. Một số người hâm mộ chủ nghĩa lý tưởng của họ, nhưng họ cũng là những kẻ ngốc. Người thông minh nhìn thấy cách khiến cho tiền biến khỏi họ, và chộp lấy thời cơ ấy.

Hắn đã làm nên phần tiền của hắn, vận động chính sách công quyền để sắp đặt những điều khoản bên dưới, khiến hắn có thể vận hành tốt hơn trò lừa bịp của hắn, đến mức bây giờ hắn có nhiều tiền hơn hắn có thể sử dụng. Vẫn chưa có điều tốt đẹp nào xảy đến với hắn. Không số lượng tiền nào có thể cung cấp cho hắn một phương thức chữa bệnh, hoặc ngay cả một điều trị hợp lý để cho hắn sống nhiều hơn một tháng nữa, hoặc cũng bằng như vậy – nhưng dù sao thì hắn vẫn sẽ bệnh đến chết trong suốt thời gian đó, nên toàn bộ nỗ lực chỉ là sự lãng phí thời gian.

Dean gõ cửa nhanh trước khi trở vào văn phòng rộng lớn, làm cho Larkin nhận thức được rằng những ý nghĩ của hắn đang trôi dạt, đang phí phạm thời gian đã trở nên quý báu. Hắn đã từ chối việc đi ngủ cho đến khi hắn kiệt sức đến mức hắn không trì hoãn thêm nữa.

“Không có điều gì khả nghi.” Dean báo cáo. “Họ sống ở San Francisco, họ đã cưới nhau được gần sáu năm, chưa có con. Họ được thừa hưởng di sản từ bà mẹ kế, một người nhà Walton, bà ta không có con riêng và bà ta cưới cha của Naterra khi đứa trẻ mới lên ba, vì thế anh ta giống như con của bà ấy. Anh ta nhúng tay vào vài thứ, bao gồm Microsoft.”

Không có điều gì khả nghi. Larkin đọc lướt qua dữ liệu Dean trao cho hắn, và thậm chí hắn không thể tìm thấy một chi tiết đơn giản nào làm hắn ngừng lại.

Nhưng sẽ có gì đây ? Không phải thứ ai đó sẽ làm trong một vỏ bọc thật sâu sao ? hắn nghĩ đến cuộc họp mặt đã được sắp xếp ở Hawaii, nghĩ đến nhiều thể chế ở phía sau Bắc Triều Tiên như thế nào, và nói. “Đổi phòng. Hãy bố trí lại mọi người xung quanh.”

“Người ta lựa chọn…”

“Tôi không đưa ra cục cứt gì về điều họ ‘lựa chọn’. Nó là chiếc tàu khốn kiếp của tôi, và tôi muốn mọi người đổi chỗ. Tôi không muốn bất kỳ ai ở kế bên tôi mà họ lại yêu cầu được ở đó. Hiểu chưa ? Nếu có ai phàn nàn, nói với họ rằng có một sự cố máy tính đáng tiếc, và quá trễ để thay đổi.” Vì không ai lên tàu trong bốn mươi tám giờ tới, chuyện nhảm nhí đã hoàn tất, nhưng họ sẽ không phát hiện ra cho đến khi họ thật sự ở trên tàu, thế nên lời bào chữa phải kìm lại. Và nếu nó không … hắn không quan tâm. Nếu cái chết có một chút nào ích lợi, thì nó là điều giải thoát. Hắn hiếm khi tuân thủ luật lệ không phù hợp để hắn tuân theo, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn tự do, vì không điều gì có ý nghĩa nữa.

Hắn nhìn trở lại vào bản danh sách hành khách. Trong khi phần lớn hành khách phân bổ trong boong của hắn đều đi theo cặp đã kết hôn – trẻ hay già, nhưng hầu hết luống tuổi vì họ có khuynh hướng làm ra phần lớn tiền – Có một “cặp” khác biệt với số còn lại : Sydney Hazlett và Jenner Redwine. Sydney là con gái của J. Michael Hazlett, người đã đặt chỗ cho chuyến hải hành vào lúc đầu, nhưng sau đó ông ta phải huỷ vì lý do kinh doanh, và gởi con gái làm đại diện cho gia đình thế vào đó. Redwine là một búp bê thuộc giới bình dân, trúng giải xổ số và quanh quẩn bên rìa xã hội Palm Beach, cố gắng để thích hợp với nó. Nhưng cô ta và Sydney là bạn tốt của nhau, và họ thuộc số người đã biết. Thậm chí không có đến một dấu hiệu đe dọa từ hai người đó.

“Để Hazlett và Redwine ở trong dãy phòng Nữ Hoàng Anne.” Hắn ra lệnh. “Và … Albert và Ginger Winningham ở dãy buồng Neptune.” Phần lớn những con tàu đặt số cho những dãy phòng, không phải Silver Mist. Những dãy buồng ở tầng thấp hơn được gọi bằng số, nhưng trên tầng của hắn, mỗi dãy buồng có một cái tên kiêu hãnh khiến cho chúng có vẻ quan trọng hơn. Những dãy phòng đặc biệt đó ở mỗi bên dãy phòng của hắn.

Albert Winningham đã bốn mươi tám và bị lãng tai. Vợ ông ta, Ginger, bị chứng viêm khớp và đeo cặp mắt kính dầy như đít chai Coke. Nếu Larkin ở trong tâm trạng vui vẻ, hắn ắt phải thấy buồn cười. Hắn sẽ tuyệt đối an toàn, len vào giữa hai đồ đầu đất cùng quý ông Điếc lòi và quý bà Mù dở.

Dean đánh dấu vào sơ đồ phân bổ. hắn chắc chắn khiến cho sự thay đổi được thực hiện. “Còn điều gì khác nữa không, thưa ngài ?”

“Con tàu có trong tầm rà soát của những con bọ không ?”

“Hai lần.”

Có thứ gì đó trong vẻ mặt vô cảm thận trọng của Dean cảnh báo Larkin rằng lẽ ra hắn phải hỏi câu đó trước đây. Hắn bóp trán. “Chúng ta không thể quá cẩn thận.” Hắn làu bàu. “Ông có chắc chắn toàn bộ thuỷ thủ trên tàu đều là cựu chiến binh không ?”

“Tất cả năm trăm hai mươi người đều có sự kiểm tra hoàn cảnh cá nhân tỉ mỉ, và được phỏng vấn hai lần, bởi Johnson, Tucker hoặc tôi.”

Thật đáng tiếc rằng một số lượng cựu quân nhân lớn như thế là cần thiết, nhưng sự phục vụ trên một con tàu xa hoa phải do những con người hoàn hảo nhằm giải thích về mức giá cắt cổ, điều đó có nghĩa là những cựu quân nhân phải có sẵn để xử lý bất kỳ tình huống có thể nào đó. Nhưng sự kiểm tra nhân thân có thể rộng đến cỡ nào ? Có ai thật sự tin tưởng vào thứ được tìm thấy qua mạng ? Theo quan niệm của Larkin, không có sự kiểm tra nào đủ tỉ mỉ. Hắn biết thế, vì hắn đã nguỵ tạo phần của hắn như vậy.

Dean đã hài lòng với những cựu quân nhân đã ở đúng vị trí, nên Larkin nghĩ sẽ phải làm như vậy. Nếu như có điều gì sai lầm … Dean có thể phải hy sinh, mọi người khác cũng thế.

*****

“Chúng ta có một vấn đề.” Tiffany nói thẳng thừng. “Sanchez đã kiểm tra danh sách hành khách vào sáng nay. Các dãy phòng đã bị phân bổ lại. Ryan và Fail không ở kế cạnh Larkin nữa.”

Cael ngồi bật dậy từ trên giường, Điện thoại di động áp vào tai. “Gã chó đẻ hoang tưởng.” Anh lầm bầm khi anh bật đèn, một quầng sáng dịu trải ngang qua sàn.

“Bây giờ ai ở trong hai dãy phòng đó?”

“Một cặp luống tuổi, Albert và Ginger Winningham, được sắp xếp trong dãy phòng Neptune. Đó là phòng mà Ryan và Fail đã chọn, và là vị trí hoàn hảo. Dãy phòng phía bên kia, phòng Nữ Hoàng Anne, bây giờ là của Sydney Hazlett và Jenner Redwine. Sơ đồ bố trí phòng khiến cho những dãy phòng đó khó hiểu hơn, nhưng chắc chắn là vậy (do-able).”

Cael đi ngang qua sàn đến computer của anh, làm nó hồi tỉnh khỏi trạng thái ngủ, rồi lôi ra sơ đồ phòng trong mục question. Tất cả những gì anh có là dãy phòng Platinum, dãy phòng của chủ tàu, nơi Larkin sẽ ở, và dãy phòng Neptune. Bố trí của phòng Neptune chính xác tương tự như phòng Platinum.

“Tôi không có số liệu về phòng Queen Anne.” Anh nói. “Có thể bắn nó sang cho tôi không ?”

“Giữ máy nhé.”

Anh nghe tiếng gõ bàn phím, rồi một âm thanh du dương trên computer của anh báo hiệu một thông điệp vừa được tải về. Anh bấm vào chúng, rồi mở FPD*, dẫn đến sơ đồ sàn của dãy phòng trong mục Question.

(*FPD – Flat Panel Display : Giao diện kết nối tốc độ cao hầu hết sử dụng trong laptop, màn hình LCD. Chẳng biết có phải là cái nay hok nữa, vì thấy có vẻ không đúng lắm. )

“Tôi nhận ra ý anh rồi.”

Bức tường chung giữa hai dãy phòng có phòng ngủ bố trí bên trong. Không có vấn đề gì với phòng Queen Anne; nếu họ có thể sử dụng dãy phòng đó, phòng họ ở không quan trọng nữa, trừ những sợi quang theo dõi mà họ cài đặt có nhiều khả năng chuyển cho họ thông tin hữu ích nếu nó xâm nhập vào trong phòng sinh hoạt chung của Platinum, tốt hơn là phòng ngủ. Hơn nữa, khi Tiffany nói, nó chắc chắn là vậy. Khó khăn hơn, nhưng chắc chắn là vậy. Dù vậy, anh cần xâm nhập vào dãy phòng của Larkin thay vì chỉ lách sợi dây kim loại vào một lỗ nhỏ xíu ở giữa hai phòng. Công việc trở nên nguy hiểm hơn gấp bội lần.

Trí óc của anh chạy đua. Larkin nổi tiếng đa nghi đối với mọi người và mọi thứ, nhưng gần đây dường như hắn đã đẩy sự hoang tưởng của hắn lên một tầm cao mới. Thế nên, dù cho Cael không nghiên cứu sự xâm nhập này, anh cũng không thật sự ngạc nhiên. Anh chỉ ước chi anh đã nghĩ đến khả năng này sớm hơn để họ có một kế hoạch thay thế. Anh ghét phải ứng biến, vì sẽ làm gia tăng khả năng điều gì đó trở nên sai lầm.

“Hành khách trong các dãy phòng không thể thay đổi lần nữa.” Anh nói, suy nghĩ kỹ lưỡng. “Larkin sắp xếp họ ở đó là có lý do, và nếu chúng ta để Sanchez chuyển họ đi thì Larkin sẽ biết.” Một kế hoạch đã hình thành, đó là cài một người trong nhóm của anh ghép vào với một người của phòng Neptune hoặc phòng Queen Anne.

“Cặp đôi luống tuổi rất nổi tiếng. Bấy kỳ thứ gì dính líu đến họ sẽ thu hút nhiều sự chú ý, thêm nữa tôi đoán chừng họ không ở trong tình trạng sức khoẻ tốt.” Tiffany có lẽ không biết chính xác điều anh đang suy tính, nhưng cô ấy đủ sắc sảo để biết nó sẽ dính líu đến những hành khách hiện thời được ấn định cho một trong hai dãy phòng đó.

“Điều gì về hai chàng trai ?” Hai gã bóng, hiển nhiên rồi, Tiffany sẽ không hữu ích nhiều. Bản thân anh đã bắt cặp với Tiffany – vì nhiệm vụ không phải cá nhân – vậy anh chắc chắn phải chuyển Matt vào vị trí hàng đầu trong công tác này. Cael có đôi chút lo lắng với điều đó. Matt đã làm rất tốt trong những công việc của anh ta, nhưng kỹ năng hành động của anh ta không mở rộng đến việc đóng vai một gã bóng đầy thuyết phục. Hơn nữa, Matt đã được thuê trong nhóm cựu chiến binh rồi, vì thế việc chuyển anh ta vào trong danh sách hành khách sẽ bật lên tất cả các loại tín hiệu đỏ. Không, anh phải tự mình làm điều này.

“Sai lầm lớn rồi” Tiffany nói, kéo thông tin có sẵn của họ trong computer của cô ra. “Họ là phụ nữ. Sydney – đánh vần với chữ ‘y’ dài thay vì chữ ‘i’ ngắn – là một nữ thừa kế. Jenner Redwine trúng giải xổ số bom tấn hàng triệu cách đây vài năm. Họ là bạn tốt của nhau, nhưng không phải đồng tính ái. Ít ra nếu họ là đồng tính ái, họ sẽ chìm sâu trong phòng để đồ khi họ mở những túi bọc quần áo.”

“Họ là vậy, hay không ?” Một dấu hiệu thiếu kiên nhẫn len lỏi trong giọng nói trầm sâu của anh. Mặc dù anh hiểu rõ giá trị của những túi đựng quần áo tương tự, nhưng anh không có thời gian cho sự hóm hỉnh.

“Hoàn toàn theo khuynh hướng tự nhiên… Không. Họ trung thực, và họ là người thay thế cho cha của Sydney, người đã hủy chuyến đi, Báo cáo của tôi cho thấy Sydney đã yêu cầu giữ lại chỗ của cha cô ấy, và yêu cầu một người bạn đi cùng. Hmm. Dãy phòng được đặt ngay từ đầu là một phòng đôi, nhưng Queen Anne chỉ có một phòng ngủ.”

“Đó sẽ là vấn đề của họ.”

“Không. Nó ổn. Chiếc giường vua có thể tách đôi thành hai cái giống nhau. Hơn nữa,” Tiffany vặn lại. “Phụ nữ không có sự khó chịu tương tự về việc chia sẻ phòng như đàn ông thường làm, dù với thành viên của sex đồng giới.”

Anh lờ đi cú đâm thọc. Tiffany vẫn luôn cố gắng làm xù lông của anh lên – đó là bản tính tự nhiên của cô. Sự chu đáo và khả năng tập trung vào nhiệm vụ của anh là huyền thoại, vì thế dĩ nhiên cô phải cố gắng để đẩy bật anh ra khỏi những quỹ đạo tinh thần của anh.

Trở ngại đột ngột trong kế hoạch của họ thúc đẩy trí óc của anh hoạt động ở tốc độ cao. “Hãy tìm hiểu mọi thứ về Hazlett và Redwine. Tôi muốn kế hoạch du lịch của họ. Tôi muốn biêt họ nghĩ gì và họ là loại người như thế nào.”

“Tôi sẽ thực hiện.”

“Ryan và Fail sẽ đến để hỗ trợ.” Anh nói. “Chúng ta không thể đổi chỗ của họ lần nữa. – Điều đó sẽ cảnh báo cho Larkin. Cô và tôi vẫn làm như lúc đầu.”

“Rõ.” Cô nghe có vẻ cực kỳ phấn khởi. Không điều gì làm Tiffany thích hơn là được ở trong tuyến đầu.

Sau khi gác máy, Cael tự mình làm một số nghiên cứu. Họ có rất ít thời gian để lập ra một kế hoạch thay thế, nên anh phải bày ra nhiều phương thức ngay lập tức, điều đó sẽ dính líu đến việc đánh thức vài người bất kể họ có hài lòng về thời gian hay không. Cục cứt khô. Anh đã không ngủ, đang làm việc, nên họ cũng phải thức dậy. Anh không có thời gian cho việc giữ gìn ý tứ.

Trên chuyến hải hành từ thiện đặc biệt của tàu Silver Mist này, trước khi con tàu xa hoa đi vào công việc kinh doanh, anh đã chọn Ryan và Fail như những người đầu tiên, bởi vì họ thật sự di chuyển trong vài quỹ đạo tài chính vô cùng thưa thớt đó. Hoàn toàn tình cờ là cả hai người bọn họ đều có một sở thích phiêu lưu, và có kỹ năng tốt. Nếu Larkin không sắp xếp lại danh sách hành khách, họ đã có thể thực hiện tốt nhiệm vụ.

Cael nghiên cứu những gương mặt anh lấy ra trên màn hình Computer. Tiffany sẽ tìm hiểu sâu hơn về hai người phụ nữ, nhưng anh có một linh cảm về tính cách của họ. Hazlett xinh xắn hơn, với mái tóc vàng sậm và đường nét cổ điển, nhưng có đôi chút dịu dàng trong biểu hiện của cô. Redwine, ngược lại, sắc sảo hơn là xinh xắn, và bức ảnh trực diện của cô bộc lộ vài tính cách. Những hình ảnh anh tìm được cho thấy cô thay đổi màu tóc y như cô thay giày vậy. Điều đó cho biết cô có máu phiêu lưu mạo hiểm tiềm ẩn bên trong, có nghĩa là cô có thể trở thành một nguy cơ. Mặt khác, Hazlett có đủ nghị lực để làm điều sẽ phải làm không ?

Đó là một tín hiệu quyết định. Hazlett dễ bị tác động hơn, dễ bị ảnh hưởng hơn, nhưng khí phách của cô không thể đương đầu với nhiệm vụ được. Sự dũng cảm của Rượu-Vang-Đỏ sẽ đương đầu tốt, nhưng cô sẽ thúc gót chân và gây trở ngại trong suốt thời gian.

Anh nhìn lâu hơn vào hình của Redwine. Tiffany sẽ phải đào xới thứ gì đó lên để làm thay đổi suy nghĩ của anh, nhưng anh không nghĩ thế. Nhiệm vụ là điều quan trọng, và việc vượt qua được những mưu đồ cần có nhiều gan góc, thứ anh không nghĩ là Hazlett sở hữu, vì vậy… Phải là Jenner Redwine. Nếu cô đẩy anh vào rắc rối, anh sẽ xử lý nó - và cả cô nữa.

“Chào cưng,” Anh nói êm ái, “Chúng ta sẽ trở thành người tình của nhau.”