Syd ngồi trong phòng khách với hai cặp mắt chú ý - của Adam và của Kim – vào cô, khi cô nói chuyện với Jenner bằng điện thoại của Adam. Cuộc chuyện trò thường xuyên và luôn quá ngắn ngủi của họ đã thay đổi dần trong vài ngày vừa qua, đến mức những cuộc trao đổi gần như bình thường. Cả hai đã không còn bị hoảng sợ nữa. Sự tự tin đã quay lại trong giọng của Jenner và đó là điều cực kỳ khuây khỏa cho Syd. Nếu Jenner ổn thì cô cũng vậy. Sau hơn một tuần bị bắt giữ, với sự đe dọa làm tổn hại cho người bị bắt giữ khác trong cả hai người bọn họ. Càng lúc càng thấy rõ ràng cái kết của vụ này. Một kết thúc tốt, không ai kết thúc với cái chết.

Tàu Silver Mist sẽ ra khỏi Maui đêm nay, và đã được lên kế hoạch cập bến San Diego trong năm ngày. Năm ngày, và chuyến phiêu lưu này sẽ kết thúc.

“Tớ ổn.” Syd nói, đáp lại câu hỏi của Jenner về tình trạng sức khỏe của cô. “Tớ muốn được đi bách bộ để hít thở không khí trong lành, hoặc ngồi trong một nhà hàng, hoặc cửa hàng, hoặc đi xem film, nhưng ngoại trừ những thứ như thế, mọi thứ đều tốt. Tớ không bao giờ nghĩ tớ sẽ nhìn thấy ngày mà tớ chán ngủ nướng và ra chỉ thị cho phục vụ phòng.” Jenner cười nhẹ; đó là một dấu hiệu rất tuyệt.

“Con tàu có thú vị không?” Syd hỏi. Cô thật sự muốn thấy tàu Silver Mist hoạt động.

“Nó rất đẹp.” Jenner đáp. “Đó là một điều tốt vì từ nay trở đi tớ sẽ không bao giờ đặt chân lên một con tàu nào lần nữa khi tớ còn sống.”

Syd muốn xin lỗi. Rốt cuộc, là ý tưởng của cô khi yêu cầu cuộc hải hành, vì cha cô đã đặt phòng trước rồi. Một lời xin lỗi qua điện thoại sẽ không đủ, vì vậy cô thậm chí còn không thử làm. Khi cô quàng tay cô quanh cổ Jenner, khi cô đã biết mà không một chút nghi ngờ rằng cuộc phiêu lưu này đã kết thúc, khi ấy cô sẽ tạ lỗi.

“Thức ăn rất ngon.” Jenner nói.

Syd thở dài. “Tớ ghen tỵ đấy. Ngay lúc này, tớ sẽ tiêu diệt một cái Cheeseburger* kha khá và một ít khoai tây chiên giòn tuyệt hảo. Nhà hàng phục vụ cho khách trọ ở đây phục vụ món salad và tôm nướng rất tuyệt, nhưng cheeseburger của họ dở tệ và khoai tây chiên thì mềm xèo. Tớ nên ăn salad và tôm nướng nhưng với sự căng thẳng của tình huống này, tớ thấy cần thứ gì đó bổ dưỡng hơn. Cậu biết đấy, loại thực phẩm ngon lành.”

(*Cheeseburger : Một loại hamburger có thêm phô mai.)

“Tớ phải đi rồi.” Jenner nói nhanh. “Tớ sẽ nói chuyện với cậu vào ngày mai nhé. Và khi nào tớ đến đó, chúng ta sẽ cùng nghiến ngấu món Cheeseburger.” Kết nối bị ngắt.

Syd nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc, rồi le lưỡi ra như trẻ con. Cô đã quen với việc cuộc trò chuyện bị kết thúc đột ngột, khi bất kể gã ngốc nào đang bắt giữ Jenner cứ khăng khăng ép cô ấy phải ngắt kết nối, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy thích làm thế. Cái lưỡi là dành cho anh ta, không phải cho Jenner. Cô đã nghe thấy giọng nói của anh ta một hoặc hai lần trong hậu cảnh. Anh ta nghe có vẻ giống như một kẻ ngớ ngẩn.

Nhưng Jenner đã có vẻ giống Jenner trở lại, vì vậy có lẽ anh ta cũng không hoàn toàn xấu xa. Không phải rằng Syd không muốn đá vào mông anh ta, ồ, cô sẽ thuê ai đó đá vào mông anh ta . Không ai từng bị lo sợ vì cô, nhưng cô chắc chắn sẽ thuê những kẻ rùng rợn, và khi điều này qua đi, cô dự định tiến hành tìm kiếm vài người. Cô sẽ không chịu đựng điều này lần nữa.

Có lẽ những kẻ bắt cóc cô có thể giúp đỡ. Syd đã nhận ra những kẻ bắt giam cô tốt hơn nhiều so với cách đây một tuần. Trải qua đủ thời gian với một nhân vật – hoặc một người – và điều đó đã xảy ra. Dori có vẻ đáng sợ, cô ấy có một vẻ cau đó đe dọa và một thái độ cứng rắn khi cần thiết, nhưng nếu bạn bắt gặp cô ấy ở ngoài sự phòng vệ, cô ấy có một nụ cười rất tử tế. Cô ấy cười vào những thứ ngờ nghệch nhất trên truyền hình. Cô ấy hầu như rùng mình khi thấy trò chạy đua Three Stooges trong lúc cô thực hiện ca đêm. Không phải Syd muốn chạm mặt cô ấy, nhưng tuy vậy, cô gần như đã không còn hoảng sợ như cô đã có vào đêm đầu tiên nữa.

Adam mạnh mẽ, ít nói rõ ràng hấp dẫn Kim, và từ những gì Syd có thể nói, Kim không có đến một manh mối nào, dù trong những chủ đề khác, cô ấy không bỏ lỡ nhiều. Kim, với những con dao và mọi thứ, quá giống những người bạn khác của Syd, về mặt tính cách, thật khó để giữ cô ấy trong vai trò kẻ bắt cóc. Diện quần áo cho cô ấy và lấy đi những con dao, và cô ấy có thể trở thành một phụ nữ xinh đẹp bình thường một cách hoàn hảo.

Cô thường xuyên nghĩ đến việc chạy trốn, mơ tưởng về nó trong những giờ buồn chán mới đây của cô, nhưng cho dù biết được những kẻ bắt cóc cô tốt hơn nhiều so với những kẻ hung ác mà cô đã nghĩ về họ lúc đầu, cô nhận ra không có cách nào để trốn thoát. Có lẽ họ sẽ không giết cô – có lẽ - nhưng chắc chắn họ sẽ ngăn cản cô. Nếu cô chỉ đơn giản chạy đi, họ sẽ bắt cô lại. Nếu cô thử bám theo một trong những người phục vụ, một cô hàu phòng hoặc một anh chàng phục vụ vận chuyển, cô sẽ chỉ đặt những nhân viên khách sạn vô tội vào nguy hiểm - đội bảo vệ mẫn cán của cô không để cô lại gần một ai khác ngoài ba người bọn họ. Trong trí tưởng tượng của cô, cô mạnh mẽ dẻo dai như Dori, có kỹ năng dùng dao như Kim, thể hình khỏe mạnh như Adam. Trong tưởng tượng của cô, cô sẽ lẻn qua họ và đánh ngã cả ba người với một loạt kỹ năng hạ gục bằng Karate, và sau đó cô được tự do.

Nhưng đó chỉ là tưởng tượng. Cô chẳng biết chút gì về karate ngoài những gì cô thấy trên phim ảnh. Nếu cô cố chạy, cô sẽ bị bắt lại, rồi cô sẽ kết thúc trong tầng hầm của một nơi nào đó, run lên trước nỗi chờ mong cực độ về phục vụ phòng. Nếu cô may mắn.

Và cô đang đùa với ai đây? Cô không phải loại người nịnh bợ, theo bất kỳ cách nào.

Syd tìm một bộ phim trên tuyền hình – cô đã xem trước đây rồi, nhưng nó không đáng ghét – làm phần lớn những trò chơi ô chữ trong USA Today, và khi sự hấp dẫn không còn nữa, cô lui về giường và tìm một giấc ngủ ngắn. Khi cô thức giấc đã gần sáu giờ, cô nhe thấy tiếng cánh cửa trước phòng đóng lại. Đó chắc chắn là phục vụ phòng. Một lần nữa. Lại gà nướng hoặc quesadillas*, khả năng cao nhất. Cô rửa mặt, chải tóc, và bước vào phòng khách, quyết định sẽ ăn một chút cho dù cô có bị nuốt nghẹn. Adam đứng bên chiếc bàn ăn tối, cùng một đôi túi giấy màu trắng lớn trong tay anh. “Cheeseburgers và khoai tây chiên giòn.” Anh nói đơn giản. “Tôi đã hỏi người giữ cửa và ông ấy nói chỗ này làm burger ngon nhất trong tỉnh.”

(* Quesadillas : Một loại bánh bằng bột ngô có nhân phô mai truyền thống của người Mexico.)

Anh ấy đã nghe lỏm cuộc trò chuyện qua điện thoại của cô, và kiếm ra Cheeseburger cho cô.

Dori, người đang ngồi trên chiếc ghế dài quan sát thứ gì đó trên tivi, đứng dậy, “Tôi sẽ đi lấy ít soda từ máy. Loại ăn kiêng hay thông thường?” Cô ấy hỏi, hất đầu về hướng Syd.

“Loại ăn kiêng, vui lòng.” Và vào lúc đó, cô ghét những người giam giữ cô ít đi một chút.

Thật nhẹ nhõm cho Cael khi tàu Dilver Mist rời khỏi Maui. Khi họ ở ngoài khơi, tất cả sáu thành viên trong đội của anh – nếu như cô có thể đọc được suy nghĩ của anh, Jenner sẽ nói bảy, nhưng cám ơn Chúa, cô vẫn chưa tìm ra cách để làm điều đó – có thể tận dụng tất cả cơ hội. Không còn lượt vào bờ nào nữa, không còn phải quan sát và chờ đợi vì Larkin quyết định mà không báo trước về việc đến một bãi biển hoặc núi lửa ở nơi nào đó. Hắn đã không làm điều đó, nhưng họ luôn phải chuẩn bị phòng khi hắn làm.

Jenner đã vào giường, không phải đang ngủ, anh có thể nói thế, ngoại trừ tiến về hướng đó. Có lẽ anh sẽ không đánh thức cô khi anh vào giường. Phải, đúng thế. Anh cũng sắp ngưng thở nữa.

Đêm nay, anh làm việc trễ hơn bình thường vì Larkin có vẻ bồn chồn, hốt hoảng. Điều gì khiến một người đàn ông điềm tĩnh chuyển giao kỹ thuật EMP cho Bắc Hàn, mà vẫn ngừng lại mua mứt trên đường, hốt hoảng? Triển vọng không tốt chút nào.

Không phải lần đầu Cael băn khoăn về những viên aspirin mà Larkin sử dụng quá thường xuyên, bàn tay liên tục đặt trên đầu hắn, y như hắn mắc chứng đau đầu mãn tính. Rõ ràng hắn không khỏe. Hắn bị bệnh chăng?

Ngay khi Larkin đột ngột đứng bật dậy giống như bị bắn ra khỏi ghế và hướng về phía cửa. Hắn ở một mình. Không Mills, không một người bảo vệ nào. Có thể là điều này; cuộc gặp mà họ đang chờ đợi. Có khả năng người còn lại của thỏa thuận này đã ở trên tàu ngay từ lúc đầu? Hay là còn có một người mua khác, một thẻ nhớ khác?

Cael bật dậy. Không có thời gian để gọi cho bất kỳ ai khác trong đội. Anh là người thực thi nhiệm vụ. Vì thời điểm anh đánh thức được Ryan hay Matt và đem họ đến đây sẽ là quá trễ. Jenner, dĩ nhiên, thức giấc ngay lập tức và nhổm dậy trên khuỷu tay cô, “Anh sắp đi đâu vậy?” Cô hỏi một cách ngái ngủ khi anh tiến về phía cửa.

“Ở lại đây.” Anh ra lệnh.

“Nhưng anh sắp đi…”

“Ở lại.” Anh rít lên, và sau đó bước ra ngoài hành lang. Larkin đã biến khỏi tầm nhìn; Cael nghe tiếng chuông của thang máy. Lên hay xuống? Cael chạy hết tốc lực đến dãy thang máy và kiểm tra màn hình hiển thị.

“Lên.”

Cael hướng về cầu thang phía trước cho một cuộc chạy bộ, vui mừng vì không có ai khác trong hành lang vào giờ giấc muộn màng này khi anh leo lên thang hai, ba bậc một lần. Khi anh ở trong lồng cầu thang, anh nghe âm thanh giống như tiếng bước chân vội vã, ở khoang Lido. Anh ngừng lại để lắng nghe, quyết định đó chỉ là tiếng dội và tiếp tục leo lên.

Jenner ném những tấm đắp ra sau và nhảy khỏi giường. Ở lại ư? Anh đang đùa à? Cô không phải một con chó được huấn luyện. Cô không ở lại. Cô không lật nhào hoặc giả vờ chết, không đâu.

Hơn nữa, cô hiểu Cael còn hơn cả anh. Biểu hiện trên mặt anh khi anh rời khỏi phòng rất mãnh liệt. Thứ gì đó đã xảy ra, và nếu anh không thích chúng, thì cô cũng không thích chúng.

Cô không cần đến hai phút để tròng vào chiếc quần lửng, áo thun và mang một đôi giày tennis. Cô không tốn thời gian để mặc áo lót, nhưng cô cũng có nhiều nhặt gì để phải mặc.

Mặc áo lót sẽ mất đi vài phút quý báu mà cô không muốn lãng phí. Nếu cô chắc chắn sẽ không đụng phải ai, cô sẽ đi theo Cael trong bộ pajamas.

Chết tiệt. Giá như Bridget và Cael không dọn sạch hoàn toàn căn phòng không để lại bất kỳ thứ gì có thể sử dụng như một thứ vũ khí! Có lẽ Cael có thể giết những gã xấu xa bằng cái kẹp giấy, nhưng nếu cô đi vào phạm vi nguy hiểm, cô muốn một thứ gì đó chắc chắn hơn. Xét rằng đây là tàu của Frank Larkin, và Cael rõ ràng đã lo lắng, cô ghét đi ra ngoài một mình mà không có một vài thứ bảo vệ. Khi cô cột giây giày, cô nảy ra một ý tưởng và nhìn lên. Trên ngăn tủ cao nhất có vài đôi giày ở đó. Phần lớn là thứ thông thường, sandal và dép xốp, nhưng có vài đôi giày cho trang phục trang trọng. Một đôi có gót rất cao và nhọn. Cô với tay, chụp lấy một chiếc và chạy ra cửa.

Larkin ra khỏi thang máy trên khoang thể thao, nơi hoang vắng đáng cảm ơn vào giờ này. Hắn đã không chắc nó sẽ như thế, có một cặp mất ngủ và khá nhiều kẻ hoạt động về đêm trong chuyến hải hành này. Nhưng may thay, phần lớn những kẻ vẫn còn thao thức đó ở trong những quầy bar khác nhau của chiếc tàu.

Mặc dù spa và các hoạt động chơi golf đã đóng cửa vào giờ này, khoang thể thao khá sáng. Tàu Silver Mist là một thành phố rực rỡ sáng chói, một công viên giải trí đắt tiền cho những người trưởng thành. Có những bóng đổ dài và những hõm tối tăm, nhưng phần lớn của khoang sáng như ban ngày. Có một lần, hắn nghĩ hắn nghe tiếng bước chân phía sau hắn, nhưng khi hắn quay nhìn quanh thì không có gì ở đó. Chứng ung thư khốn kiếp lại đang chơi trò bịp bợm với khả năng nghe của hắn bây giờ chăng?

Hắn hờ hững đi về hướng thảm cỏ mềm để đánh golf. Nếu có ai đang quan sát hắn, họ sẽ nghĩ hắn đang vui thích sự thanh bình và tĩnh lặng của đêm. Hắn không hề, dĩ nhiên. Larkin không quan tâm nhiều đến sự yên bình hoặc tĩnh lặng; hắn chưa bao giờ có. Trong đầu hắn đang vẽ vời một sự phô diễn sẽ bắt đầu trong ít hơn bốn mươi tám giờ nữa. Một trong những trái bomb cháy được giấu trong một chiếc tủ, được ngụy trang bởi một đáy giả trong một thùng dự trữ, ở trong phòng tắm hơi của đàn ông phía đuôi tàu của khoang này. Khi nó phát nổ, cảnh tượng sẽ rất ngoạn mục. Hắn gần như có thể trông thấy điều đó. Ngọn lửa sẽ cháy bùng lên trong không khí, lan rộng và tỏa khắp, thiêu ra tro bất kỳ ai không may hiện diện ở phần cuối của khoang , thắp lên một ngọn tháp lửa vào bầu trời đêm. Cùng lúc, một loại bomb khác phá hủy một phần thân tàu và phần lớn thủy thủ đoàn, rồi những trái bomb khác thêm vào ngọn lửa của chúng và gấm rống lên sự hủy diệt. Đó là những gì sự phô diễn sẽ thực hiện…

Hắn không muốn đợi thêm nữa, nhưng sẽ tốt hơn nếu Silver Mist cách xa Hawaii và những tàu hải quân ở đó khi nàng nổ tung. Hắn sẽ không tạo sự dễ dàng cho những kẻ sống sót. Cứ để chúng chờ đợi sự giải cứu của chúng. Khiến chúng mất máu và gào thét và tự hỏi liệu sự giúp đỡ có đến kịp lúc hay không. Chúa ơi, hắn căm ghét chúng, ghét mỗi phút hắn lãng phí trong sự bầu bạn với chúng. Trong suốt những năm này, hắn đã bày mưu tính kế cùng với bọn chúng, và lúc này gần như ngược lại. Mọi thứ gần như ngược lại.

Cách đây vài tháng hắn không biết gì về chất nổ, nhưng cám ơn sự giàu có của hắn, hắn ở trong vị trí có thể kiếm được và học được bất kỳ thứ gì gây ấn tượng với sở thích của hắn. Những trái bomb được chế tạo bởi người đã tham gia một vài thỏa thuận mua bán vũ khí mà Larkin đã cùng thực hiện nhiều năm. Cũng người đó đã truyền cho Larkin kiến thức làm sao để điều khiển những trái bomb, khi đến lúc, và đã gợi ý rằng vài dụng cụ nên được bố trí để tự nổ bởi thiết bị định giờ đơn độc, trong khi những cái khác ở trong phạm vi đủ gần với một cái khác nữa sẽ được sắp đặt sẽ đáp ứng với dụng cụ bấm nút tương tự. Sao phải đặt tất cả trứng vào một rổ ? Nếu vì vài lý do hắn muốn sắp đặt bữa tiệc bắt đầu sớm hơn kế hoạch, hắn có khả năng để làm như thế. Thiết bị định giờ có thể được lập trình tốt trong sự cải tiến, và nếu có gì xảy ra cho hắn trước khi hắn có thể nhấn nút mở công tắc cho những cái khác, tàu Silver Mist cũng sẽ không thoát khỏi số phận được.

Larkin giận dữ. Hắn đã dự định ngay từ đầu để chết nhanh chóng, và hắn nghi ngờ việc hắn sẽ thay đổi ý định. Nhưng, oh, hắn muốn trông thấy tàu Siver Mist và những người trên tàu bị thiêu cháy.

Hắn không ở lại trên boong lâu. Tính thiếu kiên nhẫn của hắn đang phát triển; việc ra ngoài không làm cho cơn đau của hắn cải thiện chút nào, cũng không làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn chút nào. Thay vì trở lại dãy thang máy ở đuôi tàu, hắn hướng đến cầu thang bộ, thứ ở gần hơn. Tầng của hắn ở ngay bên dưới hai tầng lầu. Thậm chí trong tình cảnh của hắn, hắn có thể xoay xở được kha khá. Ít nhất việc ở gần những trái bomb tạo ra cho hắn đôi chút khuây khỏa.

Cael đứng trong bóng tối và quan sát Larkin từ xa. Không ai khác nữa ở trên đây; không cuộc gặp nào, không sự tiếp xúc nào. Cứt thật. Anh đã gây ra khả năng vứt bỏ vỏ bọc của anh vì kẻ gàn dở muốn hít thở không khí trong lành.

Khi anh nhìn Larkin biến mất trong lồng cầu thang, một sự va chạm của kim loại lạng lẽo quét qua cổ anh, và một giọng trầm sâu thì thào, “Đừng làm điều gì ngu ngốc, anh bạn. Tại sao anh theo đuôi ngài Larkin?”

Cael không tỏ ra dấu hiệu nào là anh nhận ra vật kim loại chạm vào cổ anh là một khẩu súng. Anh quay người, trượt chân nhẹ, “Tôi không theo đuôi ai cả.” Anh nói, nghe có vẻ hơi say sưa, lảo đảo lùi lại khi anh nhìn thấy khẩu súng. Không có khả năng người nhân viên an ninh có cơ hội để bắn. Không có bộ phận giảm thanh, và nó sẽ gây ra tiếng ầm ĩ đáng chú ý. “Whoa! Anh bắn người vì đã quấy rầy trên tầng thượng ư?”

Người bảo vệ vẫn không dao động. “Hài hước đấy. Anh đã không đi lại như một tên say cách đây năm phút.”

Ra vậy, tay bảo an đã quan sát anh một lúc rồi. Những bước chân trên cầu thang. Hắn chắc chắn đã lấy thang máy lên một tầng và leo thang bộ từ đó; hắn đã ở đây ngay từ đầu.

“Tôi nghĩ ngài Larkin có thể muốn nói chuyện với anh. Ông ấy không thích bị theo đuôi đâu.”

Không thể tình cờ, Cael bình tĩnh suy nghĩ. Larkin tuyệt đối không thể phát hiện ra rằng người đang ở trong căn phòng kế bên hắn đã theo sau hắn đi vào khoang thể thao lúc nửa đêm. Anh và Jenner và mọi người họ trò chuyện trong suốt cuộc hải hành sẽ bị bắn và bị ném qua thành tàu, ầm ĩ đáng nguyền rủa.

Cael đánh giá người đàn ông trước mặt anh – gầy nhưng khỏe mạnh, điềm tĩnh, không dễ phân tâm, có vũ khí – và để ý đến những nhược điểm. Vì một điều, hắn là một trong những kẻ ăn lương rẻ mạt của Larkin, những nhân viên bảo an làm việc quá sức. Hắn không thể là phần tốt nhất của vụ thu hoạch.

Người lính gác đã đợi cho Larkin đi khỏi trước khi hắn di chuyển. Đó là một trò chơi quyền lực, một cơ hội tỏa sáng khi hắn giao một điệp viên vào cửa của Larkin, hay hắn lo lắng về việc có thể chọc tức ông chủ của hắn ở chốn công cộng, nơi những người khác có thể nhìn thấy tính không ổn định của hắn?

Tiếng chuông báo thang máy đến vang vọng khắp khoang tàu vắng vẻ. Tay nhân viên an ninh không hề nao núng; Khẩu súng hắn chỉa vào Cael vẫn vững vàng khi hắn bước sang bên và xoay thân hình để hắn có thể nhìn thấy Cael cũng như người đang đến bằng thang máy.

Cael nhìn qua vai anh, mong đợi một nhân viên an ninh khác, Larkin, hay một hành khách vô tội ở không đúng nơi và không đúng lúc.

Anh không mong đợi trông thấy Jenner, trang bị vũ khí cho bản thân bằng một chiếc giày chết tiệt.

Jenner chọn lấy một cơ may. Lên hoặc xuống. Năm mươi trên năm mươi, cô đến đích theo hướng tương tự như Cael. Có lẽ sáu mươi trên bốn mươi lợi thế nghiêng về lên, cô đoán, vì đó là nơi diễn ra tất cả những hoạt động về đêm. Khoang Lido phần lớn đông đúc, vì vậy cô quyết định kiểm tra khoang thể thao trước. Nếu Cael không ở đó, thì cô sẽ đi vào khoang Lido. Bên trong thang máy, cô bồn chồn không yên. Có lẽ cô nên ở lại trong phòng, nhưng chắc chắn có điều gì đó không đúng, và cô đã phát chán với việc bị bỏ lại bên lề. Tính hiếu kỳ thúc đẩy cô lao vào nhiều hơn. Cô không thích là người bất tài hoặc vô dụng.

Tiếng chuông báo của thang máy khi cửa mở ra làm cô ngạc nhiên. Quá nhiều cho sự lén lút. Cô sẽ ghi nhớ điều này cho lần tới, nếu có lần tới, và chọn leo thang bộ.

Cô ra khỏi thang máy và thẳng tiến, họ ở đó – Cael và một người trong đồng phục an ninh. Người đàn ông mặc đồng phục có một khẩu súng, và nó chỉa vào Cael. Ôi, lạy Chúa Jesus, một khẩu súng. Trái tim cô nảy lên tận cổ; gối cô trở nên yếu ớt và cô bắt đầu run rẩy. Nhưng cô không đánh mất khả năng suy nghĩ. Sự hoảng loạn sẽ không giúp ích gì được cho Cael. Cô sẽ thổi tung cơ hội của cô trong sự lén lút, vì vậy, cô phải tấn công thẳng tới trước và làm ra vẻ cô không bao giờ có ý định không để bị tìm thấy.

“Anh đã chịu ngừng cái mông của anh lại rồi à. Tốt đấy!” Cô lúc lắc chiếc giày của cô vào Cael và táo bạo bước thẳng về phía anh. “Một kẻ thứ ba ư? Tôi đã nghĩ anh khác biệt. Tôi nghĩ anh yêu tôi.” Cô sụt sịt ầm ĩ, và xoay hướng sự chú ý của cô, và chiếc giày của cô, vào người đàn ông cầm súng. Hắn mặc đồng phục sẫm màu của nhân viên an ninh, gắn theo bảng tên bằng đồng thau, trên đó viết: Johnson – phải rồi Johnson. Trên chiếc tàu này không điều gì giống như nó có vẻ. Nếu tay an ninh là kẻ vô hại, Cael sẽ nói điều gì đó, anh sẽ nói với cô, dù bằng cách nào đi nữa, trở về phòng. Anh đã không nói.

Johnson không hề lay động khẩu súng. Nó vẫn chỉa thẳng vào ngực Cael, và cảnh tượng đó khiến cho đầu gối cô yếu ớt trở lại. Sự yếu ớt không phải là thứ cuối cùng; cô muốn là một cộng sự, không phải là mối phiền hà. “Có lẽ tôi quá hấp tấp.” Cô nói, hạ chiếc giày của cô xuống một chút, “Nhiều người cho rằng kẻ thứ ba phải là liễu yếu đào tơ. Có lẽ tôi nên nhượng bộ một lần thử. Anh đang nghĩ gì vậy, anh chàng to con?”

Johnson dường như có đôi chút sửng sốt trước câu hỏi đó. Rốt cuộc, khẩu súng di chuyển, dù chỉ một chút. Johnson nhìn vào Jenner và mắt ông ta hẹp lại. “Này, tôi nhận ra cô. Hai người ở trong căn phòng bên cạnh phòng Larkin.”

Cael chuyển động giống như một con rắn đớp mồi, chộp lấy cánh tay của người bảo vệ và xô khẩu xúng khỏi tay hắn, rồi anh giáng một cú vào hàm của gã đàn ông. Jenner nhảy lùi ra sau một nửa bước khi cô cố tránh khỏi đường đi của cú đánh vào quai hàm người đàn ông. Johnson cũng nhảy lùi ra sau, sát vào lan can tàu. Hắn trấn tĩnh lại, khẩu súng được xoay và Cael lao đến, nhưng Johnson không để diễn biến dễ dàng như thế. Hắn di chuyển, giải phóng bàn tay cầm súng khỏi cú chộp của Cael, vung lên, và đập khẩu súng vào bên cạnh đầu của Cael.

Đầu của Cael bật mạnh; Jenner nghẹn lại một tiếng hét khi một đường máu bắn tung tóe ngay trên thái dương anh, cô lao thẳng đến anh theo bản năng khi anh bắt đầu bị đánh ngã, rơi xuống như thể anh đổ nhào trên gối của anh. Đây không phải là cách mong muốn. Johnson di chuyển vũ khí của hắn cho đến khi khẩu súng chỉa thẳng vào cô. Thậm chí hắn đã cười.

Và phương hướng của Cael di chuyển, thay vì gục xuống, anh di chuyển trọng lượng của anh lao tới trước, tống vào người bảo vệ có vũ khí từ dưới cằm bằng đầu của anh và đẩy Johnson loạng choạng ra phía sau mạnh đến nỗi người đàn ông có vũ khí dập mạnh vào thành lan can và gần như đổ nhào qua thành tàu. Cael đã giúp đỡ, chụp lấy một chân, nhấc lên cao và tặng thêm một cú đẩy.

Johnson đã bị đẩy qua mạn tàu, nhưng việc chiến đấu vì cuộc sống của bản thân đã trao cho hắn sức mạnh và tốc độ; hắn xoay sở để chụp vào lan can với một tay khi hắn rơi. Hắn bị treo lủng lẳng ở đó, điều không hề dễ dàng, xét đến sự bóng nhẫy thế nào của lan can tàu. Hai tay có thể cho hắn một cơ hội, nhưng khi Jenner nhìn qua lan can cô thấy hắn vẫn không buông khẩu súng của hắn. Cael lao thẳng tới cô, từ ngữ thốt ra từ miệng anh khi vươn tới về phía Johnson. “Em có sao không?”

Có. Không. Hắn sắp bắn anh. Cô không thể tìm thấy giọng nói để trả lời, chỉ vừa vặn thở được. Cô ép buộc bản thân gật đầu, rồi vỡ òa ra một tiếng thét bị kềm chế khi cô bắt được chuyển động qua góc mắt của cô, trông thấy một họng súng gương lên. Johnson không bại trận nếu hắn có thể ngăn chặn điều đó, hắn sắp bắn. Cô. Cael. Một trong số họ, hoặc cả hai. Theo bản năng, cô vung chiếc giày lên và đánh xuống, đâm mạnh đỉnh gót nhọn vào bàn tay đang túm chặt lan can tàu.

Johnson thét lên, hắn không thể giữ được nữa. hắn, khẩu súng của hắn, chiếc giày… tất cả đều rơi xuống.