Jenner quá mệt vì thiếu ngủ, nhưng cô không ngủ ngon giấc. Việc bị còng chung với một ai khác không phải là điều dễ chịu, đặc biệt khi người đó nặng hơn cô cả trăm pound, và mọi lúc anh di chuyển, anh đều kéo cô theo anh, dù vậy, khi cô di chuyển thì không giống như thế chút nào, chủ yếu vì cả trăm pound đó, cô không thể làm anh nhúc nhích.

Trong giấc ngủ lơ mơ bất an, điều tốt nhất cô có thể xoay sở được, cô thả nhận thức trôi dạt. Thỉnh thoảng cô lạc vào cơn mơ, thấy mình ngồi bên quầy bar lần nữa, trong giây phút trước khi cô nhận ra anh là ai, cảm nhận hơi nóng của cơ thể anh khi anh dựa sát vào cô, cảm nhận sự căng thẳng cuộn lên và thắt gút sâu thẳm trong lòng cô khi lần đầu tiên cô ngước nhìn vào đôi mắt xanh thăm thẳm đó. Cô đã không để đàn ông tác động đến cô trong một khoảng thời gian dài, nhưng có điều gì đó trong giọng nói trầm sâu, êm dịu của anh và ánh nhìn của đôi mắt đó đã cuốn hút cô.

Phải thừa nhận rằng việc cô bị cuốn hút đủ gây bực bội để đánh thức cô. Cô nằm yên ở đó trong vài phút, chớp mắt vào trần phòng. Anh nằm cách cô chỉ vài inch và cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ thân thể anh; cô ghét phải thừa nhận điều này, nhưng hơi ấm đó có cảm giác thật tuyệt. Bằng cách nào đó, chăn và tấm phủ đã bị đá đi mất. Bằng cách nào vậy? Làm như có nhiều hơn một ứng cử viên cho việc đá tấm chăn ra khỏi giường ấy? Trong thế giới của cô, những cái mền là để cuốn tròn trong đó, không phải để đá đi. Dù cho cô đang mặc pajamas và được che phủ bởi khăn trải, cô vẫn thấy lạnh. Vì một điều, cái áo dây để cánh tay cô hoàn toàn trần trụi – và những cánh tay trần đó không được che phủ.

Gắt gỏng, tỉnh thức đôi chút, cô cố gắng kéo mạnh tấm đắp lên tới cổ, nhưng tấm vải bị đè dưới cánh tay hộ pháp của anh và không hề nhúc nhích chút nào. Sự bực bội làm cô tỉnh dậy hoàn toàn, và cô xoay đầu để trừng mắt vào anh, với bao điều tốt đẹp đó, căn phòng tối thui.

Cô đang nằm ngửa, cánh tay phải của cô nâng lên cao và nhấp nhô, với bàn tay gần như nhét vào bên dưới cằm anh, bởi vì đó là nơi bàn tay trái của anh đang ở. Và bàn tay trái của anh di chuyển đến đâu thì bàn tay phải của cô cũng ở đó, bất kể cô có muốn hay không. Dù bực bội nhiều hơn nữa, cô vẫn cảm thấy luồng hơi ấm áp từ sự hít thở của anh mơn man trên bàn tay cô.

Cô mất vài giây để tự định hướng. Những rèm treo nặng nề gần như che kín ánh sáng ở xung quanh đó, nên phòng ngủ rất tối. Chỉ một luồng sáng làm giảm bớt bóng tối ở về bên phải nơi cánh cửa mở ra phòng sinh hoạt. Hơi thở của anh chậm và sâu; anh đang ngon giấc, chết tiệt anh. Sau mọi thứ anh bắt cô phải chịu, thật không đúng khi anh có thể ngủ ngon còn cô thì không, đặc biệt khi đó là lỗi của anh khiến cô không thể ngủ. Dù vậy, nghĩ đến điều đó, cô thấy thà anh ngủ còn tốt hơn thức.

Nhưng – chết tiệt, vai cô đau nhức với cánh tay xoắn lại nhấp nhô trong vị trí đó. Cô nhích một chút sang bên phải, cố nới lỏng sự kéo căng, đồng thời không tiến sát vào anh, nhưng viêc đó làm tấm đắp của cô tuột thêm xuống dưới và cô không thể dùng tay phải để kéo nó lên trở lại. Vụng về cô sờ soạng bằng bàn tay trái, nhưng góc đó không đúng và cô cần nối dài thêm cánh tay để kéo tấm đắp đến nơi cô muốn.

Thật là tiến thoái lưỡng nan : Hoặc cô bị tê cóng, hoặc cô phải đánh thức anh dậy.

Là lỗi của anh mà cô bị tê cóng. Là lỗi của anh mà vai cô đau nhức. Nhưng nếu anh ngủ, thì cô không bị anh dọa cho sợ chết khiếp và phải ráng sức chiến đấu đến cùng để anh không nhận ra điều đó.

Cô ghét phải chiến đấu nhưng cô đã làm. Cô sợ hãi cho cả Sydney và bản thân, vì cô không biết điều gì sẽ xảy ra, và cô thậm chí còn sợ hơn nếu cô có thể biết được. Vì vậy, cô đã làm mọi thứ họ muốn cô làm – bất kể là điều gì – không có nghĩa là khi kết thúc việc này cô và Syd được thả đi bình an vô sự. Cứ làm như bọn họ là những kẻ hoàn toàn ngu đần, và cho đến lúc này, không ai trong bọn họ gây cho cô ấn tượng gì giống như thế hết.

Nếu cô biết được điều sắp xảy ra, điều họ muốn, có lẽ cô có thể thương thảo với họ. Họ không theo đuổi tiền – cả cô và Sydney đều giàu có – và nếu tiền là mục đích thì họ không cần đến cô, họ chỉ đơn giản bắt Syd rồi yêu cầu tiền chuộc. Thật ra thì việc thêm cô vào có thể làm tăng số tiền lên gấp đôi, nhưng cô không có gia đình để thỏa thuận về tiền chuộc. Cô không biết Jerry ở đâu, không nghe gì về ông từ bảy năm trước khi ông lấy cắp hai mươi lăm ngàn từ cô, và dù cho ông có ở trong hoàn cảnh trả tiền chuộc cho cô … may mắn là tất cả những gì cô có thể nói. Cô nghi ngờ cha cô thanh toán dù chỉ một trăm bạc để giữ cô sống sót.

Vậy… tiền không phải là yếu tố, đặc biệt khi tính đến những thứ cô đã làm đêm nay, sau khi Cael đưa cô trở về phòng. Anh đã khoan một cái lỗ trên tường, lách những sợi dây điện qua lỗ, kiểm soát màn hình và vài dụng cụ thu âm. Và anh lờ cô đi trong suốt thời gian làm việc, bất kể cô nói gì. Sự tập trung của anh vào nhiệm vụ gây cho cô ấn tượng sâu sắc, bởi vì cô rất chăm chỉ trong việc trêu tức anh.

Họ có phải là những điệp viên? Dù có phải là điệp viên phản gián hay gián điệp công nghiệp, Cael chắc chắn đang làm vài thứ do thám.

Cô cảm thấy da đầu cô nhoi nhói với sự cảnh giác. Mọi thứ có vẻ theo trường phái James Bond*, nhưng họ phải như thế thôi. Không điều gì khác có ý nghĩa nữa. Họ đông người và quá nhiều tài tháo vát không thể chối cãi được. Câu hỏi thích đáng là : Họ làm việc cho ai, đang thăm dò về ai, họ muốn điều gì, và câu hỏi thích đáng hơn tất cả là : Họ có thể nào giết ai đó cản đường của họ, hoặc đe dọa sự thành công trong hoạt động của họ không?

(*James Bond : Tên của điệp viên bí danh 007 của sở mật vụ Anh trong loạt phim và truyện nổi tiếng. Được viết đầu tiên bởi nhà văn Ian Flemming, sau khi Flemming chết năm 1964, những nhà văn khác bao gồm Kingsley Amis, John Pearson, John Gadner, Raymond Benson, Sebastien Faulks vẫn tiếp tục sáng tác tiếp và được dựng film, phần thứ 22 của loạt film này hiện nay vẫn còn đang sản xuất.)

Nếu cô biết ai đang ở phòng kế bên, ít ra một trong những câu hỏi đó đã có câu trả lời. Nhưng chắc chắn việc biết ai đã thuê những anh chàng này sẽ nói cho cô biết nhiều hơn về việc họ có thể đi xa đến mức nào. Cho đến bây giờ, những người cô gặp đều là người Mỹ hoặc được huấn luyện đủ rộng để vượt qua người khác. Nếu họ là điệp viên của Chính Phủ, điều đó nghĩa là có khả năng họ sẽ không giết cô cũng như Syd… Cô hy vọng. Mặc dù nhiều công ty tài chính khác nhau đã sử dụng gián điệp công nghiệp, làm như tiền để sẵn trên bàn, vì cô nghi ngờ họ được trả tiền nếu họ không hoàn thành sứ mạng. Hãy đặt đủ tiền trước mặt người ta, và ranh giới đạo đức mà họ cố tỏ ra sẽ bị tan chảy ngay thôi. Dù sao đi nữa, chắc chắn không ai đang kinh doanh lại thuê gián điệp công nghiệp nếu như ranh giới đạo đức của ông ta kiên định.

Tình thế bắt đầu rõ ràng hơn với cô. Được rồi, họ là gián điệp. Họ theo đuổi điều gì đó – chắc chắn là thông tin, xét đến việc họ gặp rắc rối như thế nào để luồn được sợi dây qua phòng bên cạnh, và họ cần cô để … có được vỏ bọc. Đúng là điều đó rồi! Cô không có thứ gì trừ vỏ bọc cho họ! Họ chắc chắn đã đặt chỗ trước cho căn phòng này, nhưng khi sự chuyển đổi hỗn loạn xảy ra và những căn phòng chuyển chủ loanh quanh, họ cần một lý do để ở trong căn phòng này mà không gây nghi ngờ. Nhưng bằng cách nào mà họ biết được đủ sớm về toàn bộ trò sắp xếp ngớ ngẩn này chứ?

Thật dễ đoán, bởi vì, hiển nhiên họ có người đang làm việc như những thành viên của thủy thủ đoàn trong những vai trò khác nhau. Bridget là một. Jenner không có ý tưởng nào về việc một người phục vụ bằng cách nào có thể phát hiện từ rất sớm ai ở trong phòng nào, hoặc khi nào thì người phục vụ được cho phép lên tàu. Cô phải tìm ra, hay cũng có thể là một ai khác nữa. Có lẽ một trong những sỹ quan của con tàu là người của họ. Vấn đề là đưa ra đủ tiền, và bất cứ điều gì đều có thể.

Trong một hành trình dài, ngoại trừ việc xác nhận rằng họ có người canh chừng cô mà cô không biết là ai, việc họ làm cách nào phát hiện ra sự tái phân bổ các phòng không còn quan trọng. Cô và Syd là những kẻ không may mắn được bố trí trong căn phòng này, và Cael vạch ra kế hoạch bắt Syd và giữ cô ấy làm con tin với ý định ép Jenner cư xử như họ là tình nhân, để anh có thể lấy được thông tin.

Cô có thể sai lầm hoàn toàn với giả thiết này, nhưng cô không nghĩ vậy. Mọi thứ đều thích hợp. Họ đã cần cô, và bây giờ nỗi sợ hãi của cô đã ổn định lại, cô đã có thể suy nghĩ. Cô nhận ra rằng cô có đôi chút quyền lực. Không nhiều, cô không thể khiến họ thả Syd, và miễn là họ còn giữ Syd, thì cô không thể báo cho an ninh tàu hay thậm chí đá mông Cael khỏi phòng cô. Nhưng có một thứ rất quan trọng cô có thể làm được. Cô phải thận trọng, vì cho đến khi cô có được bằng chứng ngược lại, cô phải thừa nhận rằng có những chàng trai xấu xa, nhưng sự kiện rằng Cael không đàn áp cô gây cho cô nhiều hơn một chút tin cậy so với trước đây.

Vì cô có thể đánh mất sự tin tưởng đó nếu cô chờ đợi, và vì cô ghét cảm giác bất lực và lo ngại, cô đẩy vào vai anh. “Này.” Cô nói, không hoàn toàn lớn tiếng nhưng tuyệt đối cao giọng.

Anh không bật dậy rõ ràng, điều sẽ làm cô hết sức mãn nguyện, nhưng cô thành công trong việc phát hiện anh thức dậy ngay sau lời cảnh báo mà không do dự hay bối rối vì anh làu bàu, “Điều này còn tốt hơn cả tốt.”

“Theo quan điểm của tôi, không có điều gì là tốt hết.” Cô bắn trả, “Tôi lạnh. Anh đã đá cái mền đi mất rồi, anh để tấm trải giường bị giữ chặt như nhà tù ấy, anh còn kéo vặn tay tôi đến nỗi vai tôi muốn trật khớp, và anh đang thở vào tôi.”

“Chúa cấm tôi thở cơ đấy.” Anh lầm bầm.

“Có gì đáng ngạc nhiên đâu. Chúa và tôi đồng ý.” Cô kéo mạnh cánh tay phải. “Hãy còng tôi vào giường hoặc thứ gì khác. Như thế này thật lố bịch.”

“Nhìn vào chiếc giường đi, không cột trụ, không một cái khoen bằng sắt nhỏ hữu ích nào. Đây là thứ tốt nhất có thể làm. Chỉ còn một lựa chọn khác là tôi quăng em ra khỏi tàu.”

Jenner kiên trì, lờ đi điều anh nói bởi vì cô muốn làm cho xong trước khi cô mất hết can đảm. “Và thêm nữa, Tôi phải nói chuyện với Syd mỗi ngày, hoặc tôi sẽ không hợp tác với anh chút nào nữa hết. Thừa nhận đi.”

Im lặng, anh kéo bản thân ngồi dậy và bật đèn lên. Cô bị lóa mắt và che mặt cô theo bản năng bằng bàn tay trái cho đến khi cô quen với ánh sáng, thứ có vẻ sáng quá mức đối với một cái đèn nhỏ như thế. Sau đó, vì cô không thích việc anh ngồi lên mà cô thì không, cô vùng vẫy để vươn dậy. Quá trễ, cô sực nhớ cô không mặc áo nịt ngực; khi cô thay bộ pajamas, cô đã quá mệt để nghĩ đến việc giữ lại chiếc áo nịt ngực bên dưới chiếc áo dây. Chiếc áo dệt kim mỏng manh, và cô lạnh đến mức núm vú của cô gần như xuyên thủng lớp vải. Well. Mạnh mẽ lên nào. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô kêu ré lên và giật lấy đồ che phủ giống như những cô gái nhỏ bị hoảng hốt.

Anh cọ tay vào mặt, râu anh quẹt vào lòng bàn tay với âm thanh thô ráp. Anh có vẻ mệt mỏi, mắt anh hơi sưng vì giấc ngủ, mái tóc sẫm của anh rối bời, nhưng giọng anh lạnh và dứt khoát. “Em không ở trong vị trí đề xuất tối hậu thư.”

“Tôi không thể ngủ, nên tôi suy nghĩ thay vào đó.” Cô đáp ngay một cách dứt khoát. “Tôi đã quyết định rằng tôi chính xác ở trong vị trí đó. Anh cần tôi để tạo cho anh một vỏ bọc ở đây, trong dãy phòng này. Tôi không biết tại sao, tôi cũng không cần biết tại sao, tôi chỉ biết điều tôi làm. Tốt thôi. Sự hợp tác của tôi tùy vào việc tôi có được nói chuyện với Syd mỗi ngày hay không và điều cô ấy nói với tôi. Nếu cô ấy ổn. Tôi sẽ giả vờ tốt nhất trong khả năng của tôi. Nếu cô ấy bị tổn thương bằng bất kỳ cách nào, thỏa thuận chấm dứt. Đó là điều không thể thương lượng.”

“Chỉ cần tôi giữ cô ấy, em sẽ phải giả vờ, bất chấp thế nào.”

“Anh biết gì không? Sự đe dọa đó chỉ có hiệu quả miễn là tôi tin tưởng anh không làm tổn thương Syd, và tôi phải nói với anh rằng không có sự tin tưởng nào được đưa ra bàn luận. Chỉ một cách để tôi biết chắc chắn cô ấy vẫn còn sống và không bị tổn thương là tôi có nói chuyện được với chính cô ấy hay là không – mỗi ngày.” Sự liều lĩnh cô đang làm kinh khủng đến nỗi cô cảm thấy nhộn nhạo, nhưng đồng thời cô biết cô không thể rút lui được nữa. Đây là cách duy nhất cô có thể giữ cho Sydney an toàn, vũ khí duy nhất cô có, nên thật ngu ngốc nếu cô không sử dụng nó.

Anh quan sát cô, đôi mắt anh bị che khuất. Cô nín thở. Ít ra anh cũng đang nghĩ về điều đó, xem xét tất cả góc độ. Anh không có gì để mất – trừ phi Syd đã chết. Oh, Lạy Chúa, nếu anh từ chối, điều đó nghĩa là gì? Rằng họ đã giết Syd ngay sau cuộc gọi ban đầu?

Ý tưởng đó như một mũi dao đâm vào ngực cô. Cô sẽ làm gì nếu mất Syd? Không có ai ngọt ngào hơn, tử tế hơn trên thế giới này, cô ấy không đáng phải chịu những điều này, nhưng nghĩ đến việc cô ấy có thể bị giết – không! Jenner nâng đầu gối cô lên, đôi môi cô run rẩy và những giọt lệ làm cay mắt cô, “Đồ chết tiệt.” Cô nói nghẹn ngào, hổn hển “Nếu anh làm tổn thương cô ấy…”

Nhanh như tia chớp, anh nắm lấy cánh tay trái của cô trước cả khi cô nghĩ đến việc vung nó lên. “Yên nào.” Anh nói mạnh mẽ, và để chắc chắn hơn, anh ép chặt cánh tay cô đến nỗi cô thét lên và nửa ngã nửa ngồi một cách vụng về trên tấm nệm. Sức ép ngay lập tức được dịu đi nhưng anh vẫn giữ tay cô. “Đừng cắn tôi lần nữa, vì Chúa, em sẽ không thoát được lần thứ hai đâu. Cô ấy ổn mà.”

“Vậy hãy để tôi nói chuyện với cô ấy.” Jenner cố nài, những giọt lệ đáng nguyền rủa chan chứa trong mắt cô, và chảy tràn trên đôi gò má. “Bây giờ. Hãy để tôi nói chuyện với cô ấy bây giờ. Làm ơn đi mà.” Cô không quan tâm cô đang cầu xin. Cô không van nài cho bản thân, nhưng cô van nài cho Syd. Vì anh vẫn còn nắm giữ tay trái của cô nên cô đưa bàn tay phải để lau nước mắt, bàn tay anh bị kéo theo và đánh vào trán cô. “Ow!” Hoảng hốt, cô giật lùi và nhìn anh qua làn nước mắt.

Chậm rãi, không rời mắt khỏi cô, anh lắc đầu hoài nghi. “Nếu tôi là một tín đồ đạo Thiên Chúa, tôi sẽ bị gọi là phù thủy.” Anh lầm bầm, “Chúng ta đã bị còng lại với nhau! Em cho rằng điều quái quỷ gì đã xảy ra chứ?”

“Không giống anh, tôi không có nhiều kinh nghiệm với những cái còng tay.” Cô sụt sịt và nhấc tay lên lần nữa để lau mắt, nhưng lần này chậm hơn nhiều.

Anh buông một hơi thở nặng nề, ngửa đầu ra sau nhìn lên trần nhà. “Em có biết giờ là mấy giờ rồi không vậy?”

Cô đã tháo đồng hồ đeo tay trước khi rửa mặt, nên nó vẫn còn nằm bên trong phòng tắm. Nghiêng người, cô cố nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử trên bàn bên cạnh anh. “Ba giờ hai mươi sáu phút. Thì sao?”

“Vì đó cũng là giờ Califonia.”

“Vậy sao? Anh nghĩ tôi quan tâm đến đám khủng bố nhà anh có được ngon giấc hay không à?”

“Em sẽ phải như vậy.” Anh đáp dứt khoát, “Vì lẽ họ là người đang chăm sóc bạn em. Em không muốn họ cáu kỉnh đâu.”

“Anh là người chỉ huy bọn họ. Hãy nói họ xử sự cho đẹp đi.”

Anh nhắm mắt lại trong giây lát. Anh nói. “Chết tiệt.” rồi mở mắt ra lại, “Nếu tôi sắp đặt cuộc gọi.” anh chán nản nói, “Thì em sẽ nằm xuống và im miệng chứ? Tôi không quan tâm em có ngủ hay không, chỉ cần im miệng.”

“Tôi sẽ nằm xuống.” Cô hứa hẹn. “Còn có im miệng hay không thì tùy thuộc vào việc anh có để cho tôi đắp mền hay không, và việc anh có ngừng thở vào tôi hay không. Tôi có cảm giác như mình đang ở trong một bộ phim kinh dị.”

Anh buông cánh tay cô ra, và lầm bầm dưới hơi thở những từ ngữ nghe giống như “ám ảnh” và “ăn sống nuốt tươi” và vài từ khác nữa cô không nắm bắt được, anh chộp lấy chiếc điện thoại từ chiếc bàn cạnh giường và bấm số gọi nhanh. Sự kết nối lâu hơn bình thường; họ đã ra khơi gần mười hai giờ nên đã cách bờ biển hàng trăm dặm, cuộc gọi chắc chắn phải qua một hay hai vệ tinh. Cuối cùng anh nói, “Hãy đánh thức cô Hazlett. Cô Redwine muốn nói chuyện với cô ấy. Phải, tôi biết giờ là mấy giờ chứ, tôi cũng muốn ngủ, nhưng không thể cho đến khi cô ấy nói chuyện được với cô Hazlett. Hãy đưa cô ấy ra và tiết kiệm lời cằn nhằn đi, trừ phi ông muốn đổi chỗ với tôi.” Anh ngừng lời, lắng nghe, “Đừng nghĩ vậy. Tôi hình dung Bridget đã thử rồi.” ngừng lần nữa. Anh véo vào giữa hai mắt. “Phải, cô ấy đã cắn. Chết tiệt. Để cô Hazlett nghe điện thoại đi.”

Một cách dứt khoát, anh đặt chiếc điện thoại vào loa và trao nó cho Jenner. Cô chộp lấy nó và nói tha thiết. “Syd?”

Một giọng nam, giống như giọng nam đã nói với cô trước đó, nói. “Giữ máy một phút nhé.” Cô nghe thấy âm thanh mơ hồ, giống như tiếng gõ cửa, rồi tiếng thì thào hoảng sợ, những từ ngữ rối bời chắc chắn là giọng của Syd. Syd không thức dậy ngay như Cael; Jenner ghét âm thanh hoảng sợ, nhưng sự bối rối ngái ngủ giống Syd đến mức cô phải bật cười.

“Jenn” Syd nói, có vẻ hoảng loạn. “Cậu ổn không? Có gì sai không? Họ có làm cậu đau không?”

“Không, tớ ổn.” Jenner nói và bắt đầu khóc. Cô cố không để nước mắt lẫn trong giọng nói của cô vì nó sẽ làm Syd sợ hãi hơn và cô không muốn như thế. “Tớ chỉ quá lo lắng cho cậu nên phải chắc chắn rằng cậu không sao.”

“Tớ ổn, và cậu cũng không sao. Tốt quá.” Syd đột ngột cười nghẹn ngào, như thể cô ấy cũng đang đấu tranh với những giọt nước mắt. “Điều đó nghe giống như một lớp học tự nhận thức ngu ngốc. Nhưng đây là một ý tưởng tốt. Chúng ta sẽ nói chuyện mỗi ngày, đúng không?”

“Phải, chúng ta sẽ.” Cô trao cho Cael một cái nhìn đầy ý nghĩa, và hình dung ở một nơi nào đó trong Califonia, Syd cũng đang làm chính xác điều tương tự với người canh giữ cô ấy.

“Được rồi, Vậy là đủ.” Cael nói, lấy điện thoại khỏi cô. “Bây giờ hãy cố ngủ đi.” Anh đóng điện thoại và để trở lại trên chiếc bàn cạnh giường. Vươn một cánh tay rắn chắc, anh túm lấy chiếc mền và khăn phủ từ trên sàn và tung chúng trên giường. “Đó.” Anh càu nhàu. Sự càu nhàu dường như là một thói quen của anh. Có lẽ anh là một con gấu trong kiếp trước.

Im lặng, Jenner vươn cánh tay trái của cô, thu gom những tấm đắp và cố lôi tất cả chúng về phía cạnh gường của cô, rồi cô trải chúng ra và kéo chúng phủ lên trên cô.

Thở dài, Cael xoay đèn và nằm xuống bên cạnh cô, anh kéo chiếc mền lèn quanh cô chắc chắn hơn, nhét chúng vào trong. “Đó. Em hài lòng chưa?”

“Chân tôi vẫn còn lạnh, nhưng tôi đã cảm thấy tốt hơn.” Cô miễn cưỡng nói thêm. “Cám ơn anh đã để tôi nói chuyện với Syd.” Cô rõ ràng cảm thấy tốt hơn. Biết được Syd vẫn còn sống, nỗi hoảng loạn đột ngột của cô đã không còn, một sự khuây khỏa khiến cô cảm thấy mềm rũ ra. Cuộn bên dưới tấm đắp lụa và chiếc mền ấm áp dễ chịu, cô quyết định không nói gì nữa cho dù anh có thở vào cô hay không.

Cô đã quá mệt. Phản ứng của cô đối với sự ấm áp, sự khuây khỏa, tác động lên cô như một cơn sóng thủy triều. Cô thực sự cảm thấy bản thân bị hút vào trong giấc ngủ.

Ngay khi cô vươn tới sự lãng quên, cô cảm thấy đôi chân to lớn, ấm áp rúc vào đôi chân lạnh lẽo của cô.