Edited by Bà Còm; Converted by wikidich.com

Tiểu nhị của hiệu thuốc nghe Hạ Châu hỏi xong, chán ngán gật đầu trả lời: “Biết chứ ạ, là tỷ nhi của ám kỹ viện ở phố hoa lâu, đã quen biết với chưởng quầy khá lâu.”

Hạ Châu giật mình, bởi vì nàng biết thân phận của Thôi Tố Tâm, khó hiểu hỏi lại: “Ám kỹ viện? Nàng, nàng sao có thể là tỷ nhi của ám kỹ viện? Không có khả năng đâu!” Cho dù lúc nãy nhìn xiêm y của Thôi Tố Tâm cũng rất khả nghi, nhưng Hạ Châu vẫn không dám quá tin tưởng.

Tiểu nhị thấy nàng không tin nên nói kỹ càng tỉ mỉ hơn chút: “Sao lại không phải chứ, đúng là nàng ta đấy! Nàng ta còn có mẫu thân, nghe nói trước kia làm ngoại thất cho đại quan quý nhân nào đó, sau lại nhiễm bệnh, bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Phỏng chừng bệnh tình đã trở nặng, trước kia còn tới bốc thuốc, hiện tại chỉ hoàn toàn dựa vào ma đằng để giảm đau.”

Hạ Châu nghe xong trong lòng có không ít cảm xúc, nói khẽ với tiểu nhị dặn dò: “Chuyện hôm nay không được nói ra ngoài, ngay cả chưởng quầy cũng không cho nói.”

Tiểu nhị được bạc dĩ nhiên sẽ không lắm miệng, huống chi hắn cũng đâu bịa đặt điều gì ghê gớm, chỉ nói ra sự thật mà thôi.

Hạ Châu đi đến bên cạnh Tiết Thần, cúi người nhẹ giọng thầm thì chuyện vừa hỏi được cho Tiết Thần nghe. Tiết Thần cũng vô cùng ngạc nhiên, làm sao Thôi Tố Tâm có thể sa đọa đến tình trạng này? Lúc trước khi Thôi phu nhân rời Vệ Quốc Công phủ, nghe nói là có bằng hữu quen biết gì đó chiếu ứng nên tìm được đường lui, hóa ra đường lui kia chính là làm ngoại thất cho đại quan quý nhân hay sao?

“Phu nhân, ta cảm thấy chuyện này có điểm không đáng tin cậy, Thôi phu nhân và Thôi tiểu thư sao có thể lưu lạc đến tình trạng như thế? Nếu thật có khó khăn, với tính tình Thôi phu nhân chẳng lẽ lại không chạy đến phủ Quốc công tìm Công gia hỗ trợ à?”

Lúc trước Thôi phu nhân ở trong phủ một đoạn thời gian, cho nên các nha hoàn bên người Tiết Thần cũng đều biết Thôi phu nhân có tâm tư gì đối với Quốc Công Lâu Chiến, vì thế Hạ Châu mới nhận xét như vậy.

Tiết Thần không nói gì chỉ rũ mắt suy nghĩ, sai đó lại phân phó Hạ Châu một câu. Hạ Châu gật đầu liền xoay người đi qua hỏi tiểu nhị, hai người nhỏ giọng thầm thì chút xíu rồi Hạ Châu mới trở lại báo cho Tiết Thần: “Đã hỏi rồi ạ, chính là loại bệnh đường sinh dục, trên người nghe nói đều đã lở loét, trách không được không dám đi tìm Công gia.”

Tiết Thần lắc đầu thở dài, lúc này mới từ ghế khách đứng lên. Lý Mộng Oánh và chưởng quầy từ bên trong cũng ra tới, coi bộ đã chọn được vài loại dược liệu, thấy Tiết Thần còn ở đây nên Lý Mộng Oánh cùng nàng ra khỏi hiệu thuốc.

Dọc đường đi bởi vì chuyện mẫu nữ Thôi Tố Tâm nên Tiết Thần không nói gì, Lý Mộng Oánh cho rằng nàng đi dạo phố mệt mỏi nên cũng không hỏi chuyện. Sau khi về phủ, Tiết Thần liền vào Thương Lan uyển trái lo phải nghĩ một lát mới sai người đi mời Nghiêm Lạc Đông, thế nhưng người đến đáp lời lại là Cố Siêu. Hiện giờ Cố Siêu đã bái Nghiêm Lạc Đông làm sư, có thể tự mình đảm đương một phía thay Tiết Thần làm không ít chuyện.

Tiết Thần ngoài ý muốn nhìn hắn hỏi: “Sư phụ ngươi đâu?”

Cố Siêu cười hắc hắc: “Sư phụ có khách, mệnh thuộc hạ lại đây, phu nhân có gì phân phó cứ việc giao cho thuộc hạ là được.”

“Có khách? Ai thế? Liêu Thiêm à?”

Ở trong ấn tượng của Tiết Thần, khách tới cửa bái phỏng Nghiêm Lạc Đông hình như chỉ có Liêu Thiêm, không còn người nào khác. Ai ngờ lần này nàng lại đoán sai, Cố Siêu lắc đầu: “Phu nhân đã đoán sai rồi, là một cô nương, không phải Liêu Thiên hộ đâu ạ.” (Hehe, mọi người có đoán ra là ai chưa?????)

Sau khi Đường Phi thăng làm Bách hộ, Liêu Thiêm cũng tấn chức trở thành Bắc Trấn Phủ Tư Thiên hộ đại nhân.

Nghe vậy Tiết Thần càng thêm không thể ngờ, chưa nói không phải là Liêu Thiêm mà còn là một NỮ NHÂN tới tìm Nghiêm Lạc Đông... Tuy nhiên, từ trước đến nay nàng không hề can thiệp vào chuyện riêng tư của Nghiêm Lạc Đông, trong lòng còn đang băn khoăn vụ mẫu nữ Thôi Tố Tâm, bèn phân phó cho Cố Siêu đi tra tình hình gần đây của mẫu nữ Thôi gia.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Buổi tối Lâu Khánh Vân trở về, hiếm khi không vào thẳng Thương Lan uyển mà lại đến Kình Thương viện, tùy tiện ăn vài miếng điểm tâm rồi lôi kéo Lâu Chiến đi thư phòng, chắc là lại gặp được vụ án dính đến người nào đó khó có thể giải quyết. Nếu chỉ là xét về vụ án thì không có vụ nào có thể làm khó Lâu Khánh Vân, nhưng một khi liên quan tới nhân tình thì hắn liền có điểm không biết phải làm thế nào mới đúng mực. Nhưng Lâu Khánh Vân được cái rất thông minh, mấy ngày này được Tiết Thần ‘chỉ điểm’, hắn học xong một phương pháp -- -- đó chính là gặp được vấn đề nan giải thì cứ đi kiếm lão cha!

Lâu Chiến lăn lộn trong triều nhiều năm như vậy, uy vọng và nhân mạch đương nhiên cao hơn so với Lâu Khánh Vân rất nhiều. Có một số vấn đề khi đụng vào thật sự sứt đầu mẻ trán cũng giải quyết không được, dứt khoát liền đưa tới trên tay Lâu Chiến.

Xem ra tối nay hai phụ tử chắc phải đến nửa đêm mới ra khỏi thư phòng, Tiết Thần sai người đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, chỉ chờ đôi phụ tử kết thúc thương lượng sẽ có cái gì đó lót bụng.

Mang theo ba hài tử đến Kình Thương viện cùng nhau ăn cơm tối với Trưởng Công chúa, ăn xong Tiết Thần dẫn hai đứa nhỏ trở về Thương Lan uyển, chơi với hai đứa hơn một canh giờ. Cho hài tử ngủ rồi, nàng đang muốn trở về phòng thì Lâu Khánh Vân liền xuất hiện.

Chỉ thấy trên gương mặt tuấn dật của Lâu Khánh Vân tràn đầy tươi cười, Tiết Thần liền biết chuyện đã giải quyết xong. Nàng tiến ra đón hỏi: “Ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị ăn khuya, chàng không uống một chén cùng với phụ thân sao?”

Lâu Khánh Vân ôm nàng vào nhà: “Mẫu thân cũng đã chuẩn bị rượu và thức ăn, cứ để hai vị ăn với nhau, chúng ta ăn của chúng ta.”

Các nha hoàn bắt đầu bày thức ăn, Tiết Thần đi nội gian giúp Lâu Khánh Vân thay y phục, vừa bận tay vừa hỏi: “Sự tình giải quyết xong rồi à?” Nàng cũng không cần hỏi đến là sự tình gì, chỉ trực tiếp muốn biết kết quả là được rồi.

Lâu Khánh Vân cười hắc hắc: “Biện pháp của nàng quả nhiên dùng rất tốt, hiện tại cứ khiến cho phụ thân đi đau đầu. Những kẻ kia suốt ngày ra nan đề cho ta, thật cho rằng Lâu gia không có ai sao?”

Tiết Thần nghe vậy trừng mắt lườm phu quân một cái. Các nha hoàn bày thức ăn xong hai người liền ngồi xuống, Tiết Thần đã ăn tối rồi nên chỉ ngồi một bên bồi tiếp, giúp Lâu Khánh Vân rót rượu gắp đồ ăn. Ăn được vài miếng thì Lâu Khánh Vân dặn nàng: “À đúng rồi, mấy ngày nay mọi người đừng đi chùa Bạch Mã và vùng phụ cận, dâng hương cũng ngưng lại một đoạn thời gian.”

Tiết Thần đang gắp một miếng thịt để vào bát Lâu Khánh Vân, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Vì sao thế? Sắp sửa đến hôn sự của Nhu tỷ nhi rồi, thế nào chúng ta cũng phải đến miếu thắp hương cầu phúc cho nàng, không cho đi thì phải làm sao?”

Lâu Khánh Vân buông đũa nghiêm trang nói: “Tháng sáu sang năm Nhu tỷ nhi mới thành thân, còn sớm mà! Dạo này chùa Bạch Mã không yên ổn. Vài ngày trước có một số người tới Kinh Triệu Doãn báo án, nói là trong nhà có thiếu nữ thanh xuân bị thất lạc, một tháng liên tiếp vài vụ. Kinh Triệu Phủ và Cẩm Y Vệ đều xuất động, tuy nói cho tới hôm nay vẫn chưa tìm được những nữ hài đã mất tích, nhưng lại phát hiện một điểm giống nhau -- những nữ hài trước khi mất tích đều đi qua chùa Bạch Mã. Cho nên hiện giờ chùa Bạch Mã đã trở thành trọng điểm hoài nghi, là đối tượng để giám thị, trong thời gian này mọi người đừng tới đó nữa.”

Tiết Thần bị chuyện này làm cho hoảng kinh, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đời trước đích xác cũng phát sinh ra vụ án thiếu nữ mất tích như vậy. Tuy nhiên cuối cùng điều tra ra chỗ mất tích không phải ở chùa Bạch Mã mà là am Thiên Diệp, lộ trình cách chùa Bạch Mã chỉ một nén nhang, am Thiên Diệp thoạt nhìn mặt ngoài là am ni cô, nhưng trên thực tế lại là một tổ chức thanh lâu khổng lồ.

“Ngoại trừ chùa Bạch Mã thì còn các chùa miếu và am ni cô vùng phụ cận, tất cả đều là đối tượng hoài nghi. Xung quanh chùa Bạch Mã có tổng cộng mười sáu chùa nhỏ am nhỏ, chỉ có thể chậm rãi tra xét từng cái. Bởi vì sự tình rất nghiêm trọng nên mấy ngày này mọi người cũng đừng nên ra ngoài, hiểu chưa?”

Vốn dĩ Tiết Thần còn chưa biết nên nhắc nhở Lâu Khánh Vân về am Thiên Diệp như thế nào, hiện giờ thấy phạm vi đã được định ra để phong tỏa, tin tưởng không cần nàng nhiều lời thì Lâu Khánh Vân cũng có thể tra ra am Thiên Diệp, bèn chỉ gật đầu đáp ứng: “Được, ngày mai ta sẽ thông báo cho mọi người trong phủ, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ không đi chùa am thắp hương.”

Hồi tưởng đời trước, kẻ chủ mưu gây ra sự kiện ở am Thiên Diệp sau khi bị phát hiện thì triều đình lại không nói là ai, chỉ niêm phong am Thiên Diệp mà thôi. Nói vậy kẻ đứng phía sau màn nhất định có địa vị cao khiến cho quốc pháp không thể công bố rõ ràng cho bá tánh thiên hạ. Đời trước nghe nói tất cả thi thể của các cô nương bị mất tích đều tìm thấy ở am Thiên Diệp, phụ mẫu của các cô nương đó khóc đứt gan đứt ruột vì hài tử của bọn họ vĩnh viễn không thể trở về. Cuối cùng Kinh Triệu Phủ ra mặt phát ngân lượng trợ cấp thì chuyện này mới chậm rãi bình ổn, thế nhưng một vụ án lớn tới mức như vậy mà không hề có người nào nhắc tới trong các cuộc trà dư tửu hậu.

Mà một đời này bởi vì Lâu Khánh Vân còn sống, cho nên vụ án này đã được phát hiện trước thời gian. Nếu Lâu Khánh Vân đã có mục tiêu để điều tra thì Tiết Thàn tin tưởng cũng chỉ vài ngày sau là nhất định có thể tra ra manh mối để phá án, Tiết Thần chân thành hy vọng có thể chết ít đi bao nhiêu mạng người thì tốt bấy nhiêu.

Buổi tối vừa lên giường được một chốc, còn chưa ngủ sâu thì bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa phòng. Tiết Thần mở to mắt, đẩy đẩy Lâu Khánh Vân tỉnh dậy xốc màn ra nhìn, thấy bên ngoài thấp thoáng ánh lửa. Hạ Châu từ giường cách vách giơ lên ngọn nến đi vào thông truyền: “Thế tử, thuộc hạ của ngài ở ngoại viện cầu kiến, nói có chuyện gấp.”

“Đã biết, kêu hắn chờ.” Lâu Khánh Vân trả lời xong liền xốc chăn bước xuống giường, vừa đi giày vừa nói với Tiết Thần: “Chắc là đã tra được ổ cướp, ta phải đi xem. Nàng cứ an tâm ngủ đi, mấy ngày nữa giải quyết xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ đưa nàng và hài tử đi Thừa Đức chơi một chuyến.”

Tiết Thần muốn xuống giường giúp phu quân mặc quan phục, thấy vậy Lâu Khánh Vân xua tay ngăn lại: “Ta tự mình mặc được rồi, nàng đừng xuống dưới.”

Tiết Thần cũng không khách sáo, ngồi ở trên giường nói: “Chàng cũng đừng lo cho chúng ta, cứ tập trung xử lý vụ này thật tốt, những nữ hài nhi bị mất tích đều phải cố gắng tìm được họ, tất cả có phụ mẫu sinh dưỡng, đừng bỏ sót một ai.”

Lâu Khánh Vân mặc xong quan phục, quay đầu lại nhìn thấy Tiết Thần mặt mày nghiêm túc, không khỏi cong môi cười: “Vâng, phu nhân. Ta nhất định tra thật cẩn thận tìm thật kỹ càng, nhất định không để sót một ai!”

Tiết Thần cũng mỉm cười, Lâu Khánh Vân cúi người "mổ" một cái trên cánh môi nàng, sau đó mới vỗ vỗ ót nàng nói: “Ở nhà ngoan ngoãn, chờ ta trở lại dẫn bốn mẫu nhi đi chơi.”

Giọng điệu lừa tiểu hài tử làm Tiết Thần cảm thấy có chút hết nói nổi, muốn duỗi tay nhéo mặt chàng ta một cái lại bị tránh được, đôi phu thê trao nhau ánh mắt lưu luyến rồi Lâu Khánh Vân mới xoay người đi đến cạnh cửa. Tiết Thần cách bình phong thấy Lâu Khánh Vân mở cửa tiếp nhận ngọn nến trong tay Hạ Châu, từ từ biến mất vào bóng đêm.

Hạ Châu khoác xiêm y tiến vào, sắp xếp lại giường nệm cho Tiết Thần xong mới nói muốn đi lấy chăn đệm tới ngủ dưới giường: “Bên ngoài trời trở gió, coi bộ sẽ có dông tố kéo tới, đêm nay vẫn nên để nô tỳ bồi phu nhân.”

Đóng lại cửa phòng thì không gian lại trở về một mảng yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng gió quả thực lớn hơn, Tiết Thần nghe xong cũng xuống giường. Hạ Châu vội vàng cầm áo ngoài khoác lên vai cho nàng, Tiết Thần đi đến cửa sổ phía tây, mở hé ra một khe hở vừa bằng nắm tay nhìn bên ngoài, cành lá bị gió thổi nghiêng ngả, nhìn dáng vẻ hẳn là dông tố sắp đến, cũng không biết Lâu Khánh Vân có mặc áo tơi hay không...