Ngay lúc một nam hai nữ ngây ra trong phòng, Lạc Phong đột nhiên đi đến, rất bí ẩn nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc không nói hai lời, trực tiếp đi ra ngoài.
-Đứng lại!
Thạch Tán Y lại khiển trách một tiếng, chống nạnh nói:
-Tiểu tử thối, càng ngày càng kỳ cục rồi, trời đã tối cùng chạy ra ngoài làm cái gì?
-Mai là cuối tuần, lại không cần đến trường, cháu và kẻ điên phải đi chơi một lúc, rất nhanh sẽ quay lại!
-Muộn như vậy đi ra ngoài, khẳng định không phải chuyện tốt, thành thật giải thích, hai đứa ra ngoài làm gì!
Thường Nhạc cảm thấy Thạch Tán Y càng ngày càng giống mẹ mình, cũng khó trách, Đông Phương Ngọc bận rộn công việc thời gian dài ở ngoài, Thạch Tán Y cũng được xem như một nửa là mẹ Thường Nhạc, Thường Nhạc rất bất đắc dĩ nói:
-Cháu ở nhà, cô nhỏ lại nói cháu không an phận với Huân Y, cháu đi ra ngoài, người lại nói cháu đi làm chuyện xấu… Ai, thế đạo này, làm đàn ông quá cực khổ!
-Đừng ba hoa, tối nay đâu cũng không được đi, cùng cô và Huân Y xem TV!
Nhìn bộ dáng tang thương của Thường Nhạc, Thạch Tán Y trong lòng có chút buồn cười, chính cô ta cũng không hiểu vì sao, dù sao vẫn luôn nghĩ phải trông coi Thường Nhạc, chỉ cần quá lâu không quản giáo tiểu sát tinh này, lòng cô liền cảm thấy không tự nhiên.
-Xem TV? Giết cháu đi, cảm ơn!
Thường Nhạc rên lên một tiếng, thủ thế với Lạc Phong, hai người co cẳng trốn thoát.
-Nhóc con đáng chết, quay lại!
Thạch Tán Y gầm theo, tiếc rằng cô không thể chạy nhanh bằng Thường Nhạc.
Thường Nhạc vừa chạy vừa phát ra tiếng cười ầm ĩ, bỗng dưng quay đầu lại thâm tình liếc mắt nhìn Nam Cung Huân Y người tâm đều say, si ngốc nhìn Thường Nhạc bay nhanh rời khỏi.
-Cô nhỏ, kỳ thật A Nhạc rất ngoan ngoãn, anh ấy nhất định sẽ nhanh chóng trở lại, cô nhỏ đừng giận A Nhạc được không?
Nam Cung Huân Y nhẹ nhàng phe phẩy cánh tay gợi cảm của Thạch Tán Y, nói tốt cho Thường Nhạc.
-Huân Y cháu còn nói giúp cho tên tiểu tử thối không đứng đắn kia. Ôi! Tiểu sắc lang kia cũng không biết dùng viên đạn bọc đường gì mê hoặc cháu, khiến cho công chúa nhỏ của chúng ta khăng khăng một mực như vậy…
Thạch Tán Y tức giận nói, từ lúc Thường Nhạc rời khỏi tầm mắt cô, trong lòng có loại cảm giác mất mát khó hiểu.
-Cô nhỏ không nên tức giận, Huân Y cùng cô xem TV được không?
Con ngươi Nam Cung Huân Y lộ ra vẻ cầu khẩn, tháng khiết, mặt lại hiện lên vẻ hồn nhiên không thể nói rõ, khiến bất cứ ai đều không nỡ cự tuyệt.
Thạch Tán Y nhìn tiểu thiên sứ trước mắt, cơn giận dữ đều tiêu tan, hít sâu một tiếng:
-Được rồi, ôi, tiểu tử thối kia trưởng thành rồi, ngay cả cô nhỏ cũng không quản được nữa rồi…
Thường Nhạc và Lạc Phong vừa chạy đến cửa lớn, một bóng dáng già nua chắn trước mặt hai người.
Lão Lạc mặt không đổi sắc nhìn hai đứa nít ranh, giọng điệu bình thản dị thường:
-Có phải lại muốn ra ngoài không?
-Ha ha, Lạc gia gia quả nhiên anh minh thần võ, không cần đoán cũng biết, bày mưu lập kế thiên lý chi ngoại… A Nhạc kính hâm mộ người như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt…
Thường Nhạc vẻ mặt nịnh nọt, đối với vị Lão Lạc thụ nghiệp ân sư này, hắn từ trước đến nay vẫn rất kính trọng.
Tuy có rất ít người có thể hưởng thụ nịnh hót của Thường Nhạc, nhưng Lão Lạc lại không hề động lòng, lạnh lùng nói:
-Bớt nói nhảm đi, quy định cũ, giao tiền ra đây!
Từ năm kia Thường Nhạc đến hộp đêm tìm mười tám cô tiểu thư để hát Karaoke, năm ngoái thì nửa đêm chuồn đi đua xe đánh bạc, sau đó người của hai nhà đều không dám để hắn mang tiền ra khỏi nhà buổi tối nữa. Đặc biệt là lần đua xe ngầm năm ngoái, Thường Nhạc rất có phong cách xếp thứ nhất, nghe nói tốc độ cao nhất vượt qua 200… Sau khi biết được tin tức người lớn hai nhà đều bị dọa suýt thì mắc bệnh tim!
Lạc Phong trước mặt ông nội mình quả thật là đứa trẻ ngoan, rất ngoan ngoãn giao nộp tiền mặt thẻ vàng ví tiền….
Túi áo của Thường Nhạc cũng bị lật ra, khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là chỉ có một đồng tiền xu, nhưng ngay cả đồng tiền này cũng bị lão Lạc không khách khí mà tịch thu.
-Quá tàn nhẫn rồi, Lạc gia gia, chẳng lẽ không thể giữ một tệ để ngồi xe buýt sao?
Thường Nhạc khuôn mặt ủy khuất giống như xử nam bị thất tình.
Lão Lạc không thèm động tĩnh, mỉm cười nói:
-Vậy có cần tôi gọi người lái xe đưa hai người đi không, tiểu thiếu gia hôm nay muốn đi bằng Roll-Royce hay Cadillac, chiếc Porsche mới mua kia tiểu thiếu gia vẫn chưa dùng được mấy lần, hay là đêm nay dùng chiếc đó? Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không để hai người tự lái xe đi, chờ sau mười tám tuổi thi được bằng lái xe rồi nói!
-Được rồi, chúng ta vẫn là đi bộ vậy, đi bộ giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, a ha ha…!
Thường Nhạc liên tục lắc đầu, kéo Lạc Phong ra ngoài.
-Nhớ kỹ phải về nhà sớm, nếu dám đêm không về nhà ngủ mà nói, ba tháng sau này, mỗi sáng sớm đều buộc bao cát hai mươi cân chạy quanh công viên Tân Hà năm vòng!
Lão Lạc cẩn thận tỉ mỉ nói.
Hai trận kêu rên nhỏ vang lên, quả nhiên phải nắm chắc thời gian, biến mất sau một làn khói.
Sau khi đi được một khoảng cách rất xa, Thường Nhạc không chút để ý hỏi:
-Nói đi, có chuyện gì?
-Không ngoài dự kiến, khoảng rạng sáng, Hắc Thủ đường và hội Lão Hổ đoán chừng sẽ sống mái với nhau. Cậu không phải vẫn gây ầm ĩ kêu là cô đơn tịch mịch không ai biết sao, đêm nay có thể tiếp cận giúp vui.
Lạc Phong thản nhiên đáp, giống như đang nói chuyện không liên quan gì đến mình.
-À ừ, Hắc Thủ đường và hội Lão Hổ? Chính là bang phái mới khoe khoang nhất trong vòng hai năm nay, nghe nói thủ lĩnh của bọn chúng chỉ là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi? A, có chút thú vị, bản thiếu gia đã lâu chưa động gân cốt!
Thường Nhạc như thể đang lầm bầm lầu bầu, lấy ra một chiếc mũ hip hop đen đội lên đầu, bộ dạng cà lơ phất phơ đút tay vào trong túi áo, đi đường nhảy từng bước từng bước một. Bộ dạng này nhìn qua chẳng giống quý công tử nhà quyền quý gì, ngược lại càng giống tên lưu manh đầu đường xó chợ hơn, nếu mà có thêm một cái mp3 rồi đeo tai nghe thì liền giống mấy danh ca bẻm mép ở trên đường phố nước Mỹ.
Một bộ ốm nhòm hồng ngoại bí ẩn đặt trên sân thượng cao ốc Đối Nhai, hai gã thiếu niên dáng người thon dài khỏe đẹp đứng trong gió, thỉnh thoảng thông qua ống nhòm hồng ngoại chú ý động tĩnh trên đường.
-Chậc chậc, thú vị, thật thú vị. Chiếc áo màu trắng kia là áo phông kỷ niệm số lượng hạn chế của Versace phát hành trong năm nay, toàn bộ thế giới chỉ có 100 chiếc, quần bò ở dưới là đồ của thương hiệu được xưng là xa hoa nhất toàn cầu Levis, ngay cả tôi đều thiếu chút nữa cho rằng hắn chỉ là lưu manh đầu đường…
Con người này nói chuyện luôn treo nụ cười như có như không, điểm này có hiệu quả hệt như Thường Nhạc. Thân người gã mặc một bộ "thời trang thân sĩ" màu xanh da trời tên gọi là Kỷ Phạm Hỉ, làm nổi bật khí độ nho nhã và ngoại hình hoàn mỹ không tầm thường, con ngươi còn phảng phất lôi điện lóe ra lộ vẻ đăm chiêu.
-Lôi Minh, người này chính là Nhạc thiếu gia trong truyền thuyết?
Một gã thiếu niên khác lên tiếng, một thân trang phục Dior đen hoa lệ tao nhã tượng trưng cho văn hóa thời trang bậc nhất nước Pháp, hơi thở quý tộc đập vào mặt. Người này sờ sờ cái mũi thẳng cứng, trong mắt hiện lên cương quyết, có chút khinh thường cười nhạo nói:
-Tên này quả thật chẳng khác côn đồ là mấy, thật làm mất hết mặt mũi ngũ đại thế gia chúng ta, tôi có chút xấu hổ khi làm bạn với hắn, người như vậy ngay cả làm đối thủ của tôi cũng không xứng!
Thiếu niên nói chuyện bướng bỉnh này là Mộ Dung Trường Thiên, thân phận không nói cũng hiểu. Mà vị thiếu niên Kỷ Phạm Hỷ ở phía trước kia thì tên là Tư Đồ Lôi Minh, trưởng công tử đời thứ ba của Tư Đồ gia.
-Ha ha, Trường Thiên, đừng kết luận sớm quá, tôi cảm thấy, ranh con này không đơn giản.
Tư Đồ Lôi Minh thủy chung giữ nụ cười tươi, âm hàm trong mắt kia lại làm người ta cảm thấy lạnh như băng.
-Không đơn giản? Chuyện cười, không phải chỉ là một cuộc dọn dẹp nho nhỏ của xã hội đen thành phố C sao, điều này đối với chúng ta mà nói là chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay!
Mộ Dung Trường Thiên không cho là đúng phản bác, giọng nói kia nghe ra được căn bản không để Thường Nhạc vào mắt.
-Không thể nói như vậy được, mấy năm nay liên minh hai phái chúng ta giao thủ mấy lần, chẳng phải cũng không phân được thắng bại sao? Còn nhớ rõ lời nói của ông nội tôi không, không nên xem thường bất luận người nào trong ngũ đại thế gia, nếu không đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là chính mình…
Tư Đồ Lôi Minh nói tới đây, rất cẩn thận ngậm miệng, gã cảm giác mình không cần phải dạy dỗ Mộ Dung Trường Thiên, bởi vì gã từ trước tới nay đều cho rằng Mộ Dung Trường Thiên chỉ là một con cờ của mình, mà một con cờ quá thông minh suy cho cùng sẽ rất khó khống chế.Mộ Dung Trường Thiên hoàn toàn nghe không lọt lời khuyên của Tư Đồ Lôi Minh, ngược lại chiến ý bị khơi dậy nồng nặc kia, bắt đầu có chút bùng nổ, lời nói mang ý khiêu khích: Truyện được copy tại Truyện FULL
-Nghe cậu nói như vậy, tôi lại muốn xuống tiếp chiêu tiểu tử kia!
Tư Đồ Lôi Minh nhẹ nhàng khoát tay, toát ra khí độ quân vương, cười nói:
-Chớ quên, chúng ta hiện tại là ở trên địa bàn của người khác, cậu cũng quá coi thường thực lực của Đông Phương gia, vạn nhất động tĩnh sự việc quá lớn, tôi và cậu cũng không có biện pháp giải thích với bề trên trong nhà… Ha ha, không cần phải gấp, về sau sẽ có cơ hội!
Khí thế trên người Mộ Dung Trường Thiên cũng dần tiêu tan, lộ ra vẻ mặt tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng lại cũng không phản đối, mấy năm nay gã dường như trong lúc bất tri bất giác tùy ý để Tư Đồ Lôi Minh coi mình như Thiên Lôi bảo đâu đánh đó rồi.
Trên sân thượng một tòa cao ốc cao hơn, bốn gã quần áo đen lười nhác đứng vững, ánh mắt sáng ngời có thần kia lại tỉ mỉ quan sát tất cả động tĩnh xung quanh.
Người áo đen Giáp nói:
-Hai vị công tử Tư Đồ gia và Mộ Dung gia đều chán sống sao? Biết rõ trạng thái hiện tại của tứ đại thế gia là bị vây trong ám chiến, lại còn dám chạy đến địa bàn của Đông Phương gia để giương oai… Nếu không phải lão gia lệnh cho chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến, chúng ta lập tức đi trói ngay hai đứa nít ranh kia lại!
-Lão gia làm như vậy luôn có đạo lý của ông ấy, mày đoán mò cái gì?
Người áo đen Ất đáp lại một câu, lại có chút cảm khái nói:
-Nhưng nói gì thì nói, nếu đổi là tiểu thiếu gia làm chủ, nhất định sẽ không nói hai lời đánh hai vị công tử của gia tộc đối đầu này một trận trước, tám phần còn có thể nhân cơ hội vơ vét tài sản của Tư Đồ gia và Mộ Dung gia, ha ha!
-Đúng vậy, tao khá thích phong cách làm việc của tiểu thiếu gia!
Người áo đen Giáp rất dâm đãng phối hợp nói.
-Nói nhảm ít thôi, hai con gà chúng mày câm mẹ nó miệng lại cho tao!
Người áo đen Đinh hung hăng gõ đầu hai người kia, quay đầu hỏi người áo đen Bính:
-Bên phía tiểu thiếu gia không có gì khác thường chứ?
-Thủ lĩnh yên tâm, các anh em tổ 2 đang đi theo tiểu thiếu gia, còn có các anh em tổ 3 bất cứ lúc nào chờ lệnh, không xảy ra sai lầm gì được…
Người áo đen Bính tràn đầy tự tin đáp, ngay sau đó lại tiếp tục theo dõi hai người Tư Đồ Lôi Minh.
Phố Phong Lan khu Tây là khu phố ăn vặt nổi tiếng thành phố C cũng là nơi phong thủy bảo địa để các bang phái xã hội đen bịn rịn trường kỳ, vừa vào đêm khuya là có người đánh nhau ẩu đả trong này.
Giờ khắc này, Thường Nhạc và Lạc Phong đang ngồi trên một chiếc ghế của quán đồ nướng lộ thiên, vừa uống bia vừa cười đùa nói chuyện phiếm.
-Ôi, cửa vào nhà quyền thế sâu thâm tựa biển, kỳ thật đồ vỉa hè chưa chắc đã kém so với mãn hán toàn tịch, kẻ điên, cậu có thời gian nên ra ngoài thể nghiệm cuộc sống của người thường.
Thường Nhạc uống một ngụm rượu, rất quyến rũ cảm thán.
-Lời này hẳn là để tớ nói mới đúng?
Lạc Phong vẻ mặt buồn bực,
-Lần đó không phải tớ ở bên ngoài mệt sống mệt chết sao, cậu nghĩ tớ với cậu còn chưa thể nghiệm đủ sao?
Thường Nhạc làm bộ không phát hiện ra vẻ mặt "ai oán" của Lạc Phong, có chút phản ứng chậm chạp mà sợ hãi than thở:
-A, phải không? Tớ thiếu chút nữa đã quên, ngại quá, ha ha ha… Ai, đó cũng là chuyện chẳng có cách nào khác, hạ nhân lao lực, trung nhân lao trí, bề trên giống như tớ cũng chỉ có thể lao nhân… Kỳ thật đôi khi trong lòng tớ tự hỏi, vì sao tớ lại tài giỏi như vậy chứ, trời xanh a, xin cho tôi làm một người bình thường đi!
Lạc Phong nhìn khinh bỉ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ hiếm có, từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ đến độ như này. Nếu như có thể, cậu ta nhất định sẽ tiến lên đè người nào đó xuống đất hành hung một trận.
Một người áo đen đứng chỗ tối tăm không ai chú ý đến, người áo đen A hơi có phần cảm thấy lẫn lộn tự lẩm bẩm:
-Quái thật, quái thật, tố chất tâm lý của tiểu thiếu gia thật tốt, đến bây giờ còn có thể nói nói cười cười như vậy…
-Sao thế?
Người áo đen B không khỏi căng thẳng, hiểu lầm mà cho rằng xảy ra rắc rối gì đó.
-Tiền của tiểu thiếu gia không phải bị Lạc lão gia tịch thu rồi sao, trong chốc lát cậu ấy sao có thể trả tiền như vậy?
-….!
Người áo đen B dở khóc dở cười, hung hăng đấm người kia một quyền, nghiêm mặt nói:
-Mặc kệ tiểu thiếu gia ăn cơm chùa hay là "cơm nợ thịt thường" cũng không liên quan đến việc của chúng ta, giả vờ không nhìn thấy, chúng ta giả vờ không nhìn thấy…
Chiếc chuông khổng lồ ở phía quảng trường xa xa vang lên mười hai tiếng, tiếng chuông truyền khắp đến cả các nơi hẻo lánh trong thành phố, đêm khuya yên lặng giáng lâm.
Giống như nhận được chỉ thị gì, các cửa hàng vốn vẫn luôn bán suốt đêm ở phố Phong Lan sớm đã đóng cửa.
Đầu đường và cuối đường, hai nhóm đội ngũ có cờ xí rực rỡ một đỏ một đen chầm chậm hướng vào trung tâm, khí thế ương ngạnh trên mặt không kiêng nể gì nói với mọi người "ông chính là Cổ Hoặc Tử"! Người không có phận sự trên đường rất thức thời lập tức biến mất, cả con đường tràn ngập sát khí không dấu đi đâu được.
Cảnh sát tuần tra ở góc đường tùy ý liếc mắt nhìn qua người của hai bang một lần, rất sáng suốt mà rời đi.
Tình hình như vậy, chụp một câu nói lưu hành trên đường là đủ để hình dung: "Sau 12 giờ, tao làm chủ!"
Ông chủ quán đồ nướng hiền lành khó xử đứng nguyên tại chỗ, ông ta còn đang chờ hai vị khách cuối cùng tính tiền.
Trên mặt Lạc Phong lộ ra thần sắc khó xử, điều này làm cho Thường Nhạc có chút kinh ngạc hỏi:
-Kẻ điên, làm sao vậy, đám côn đồ đó cũng làm cho cậu sợ hãi sao?
-Nói đùa, thêm hai trăm người nữa cũng chẳng dọa được tớ!
Lạc Phong không chút đùa giỡn, thấp giọng nói:
-Vấn đề đang suy nghĩ hiện tại là, chúng ta không mang theo tiền, chẳng lẽ muốn ăn cơm chùa?
-Thôi đi pa ơi… Chúng ta chẳng phải mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, sao có thể làm loại chuyện mất mặt đó?
Thường Nhạc vừa nói vừa khom người xuống, trong lúc Lạc Phong trợn mắt há mồm, Thường Nhạc từ trong chiếc tất ở mắt cá chân lấy ra tờ tiền giá trị một trăm tệ vỗ mạnh lên bàn, làm bộ dạng nhà giàu mới nổi nói:
-Đàn ông ra ngoài lăn lộn thời nay, ai có thể không có chút tiền riêng!
Lạc Phong bị sặc một ngụm rượu, liên tục ho khan không ngừng, hơn nửa ngày mới ngừng lại, đỏ mặt tía tai dựng thẳng ngón cái lên nói:
-Xem như cậu lợi hại!