Chiến thắng mà Thường Nhạc giành được trong cuộc thi đối với Tiểu Bảo mà nói đó là một việc đáng ăn mừng, đặc biệt là có được rất nhiều tiền mặt.

Nhóm giám định điên cuồng ủng hộ Tiểu Bảo, thậm chí còn mang đồ của Thường Nhạc đem bán rao với khẩu hiệu: - Vật quý hiếm của người nổi tiếng.

Đương nhiên Tiểu Bảo cũng là khôn ba năm dại một giờ, đừng nói lấy thân phận của một vua giám định, thân phận một thủ lĩnh Điểm G đơn thuần cũng có giá trị bạc vàng.

Thường Nhạc muốn ăn mừng chiến thắng cuộc thi, nhưng lựa chọn địa điểm là do Tiểu Bảo keo kiệt phụ trách.

- Ông là ai? Ánh mắt Vân sững sờ nhìn lão già trước mặt, nhíu mày lại lơ đãng, từ khi nhận được tin Mộ Dung Trường Thiên quy thuận Thường nhạc, gã vô cùng chán nản.

Cấp dưới đắc lực nhất của Mộ Dung Trường Thiên --- Vân Thái Hồng, lúc này bọn họ đang ở ZNV đã mở ra hơn nửa giang sơn, nhưng người đáng tin cậy của bọn họ lại biến mất.

- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là sự lựa chọn của cậu! Ông già lạnh nhạt nhìn người thanh niên trước mặt, có thể nói nếu không phải có sự tồn tại của các nhân vật xuất sắc Mộ Dung Trường Thiên, Tư Đồ Lôi Minh, Sở Phi Dương, vậy gã ít nhất cũng có được chỗ đứng nhỏ nhoi trong xã hội này.

- Lựa chọn của tôi?

Vân nheo mắt lại, Mộ Dung Trường Thiên quy thuận Thường Nhạc ở ZNV khiến cho rất nhiều anh em của mình chết, cũng là người cùng vũ khí của Thường Nhạc, Kerri vừa mới rời khỏi Việt Nam, sau Quang Minh, Lâm Phong dẫn đầu nhóm cao thủ vào ZNV.

Kerri khuyên mình dẫn thuộc hạ trực tiếp ra nhập Điểm G, nhưng lòng mình có chút không muốn. Nhưng cậu chủ Mộ Dung Trường Thiên của mình còn như vậy huống chi là mình!

- Không sai, giữa Điểm G và Tân Long Nha, cậu chỉ có thể chọn một! Lão già nghiêm túc nói.

- Ông là người của Tân Long Nha!

Trong đầu Vân lóe lên một ý nghĩ, anh không kìm nổi thốt ra.

Ông già không gật đầu cũng không lắc đầu, khóe miệng ông ta lộ ra vẻ mà làm cho không ai có thể nghĩ ra, ông mở lời: - Người khác đều gọi tôi là Minh lão!

Không sai, trước mặt không phải là ai khác, chính người đáng tin cậy của Tư Đồ Lôi Minh - Minh lão, một người rất tinh tế.

- Cậu chủ của tôi chọn Điểm G, tôi tất nhiên cũng

Vân ý thức rất rõ, nhưng anh ta chưa nói hết ông Minh đã đem câu chuyện cũ ra chậm rãi nói: - Bạn của anh Thái Hồng đã chọn Tân Long Nha!

- Vân im lặng!

- MD, Kim Sa, ông đây không thích cô, tốt nhất là cô biến đi cho tôi! Một giọng nói chói tai đột ngột vang lên, cả quán bar lập tức yên tĩnh, lúc Thường Nhạc nghe thấy giọng nói này, hắn nhíu mày lại.

Bởi vì giọng nói này quá to quá đáng ghét, hơn nữa theo hắn cô gái kia dường như có chút quan hệ với mình.

Lúc mình vừa đến nước Pháp, hắn gặp ngay được cô gái xinh đẹp của nước Pháp đó - Kim Sa, hơn nữa cô ta chủ động cưa cẩm mình. Và còn tặng mình vé buổi hòa nhạc Lam Tử.

Chính vì vậy mới có sinh ra nhiều chuyện thế này!

Thường Nhạc bất giác nhìn ra ngoài cánh của khép hờ.

Lập tức hắn nhìn thấy một thanh niên tướng mạo đẹp trai cô gái Đông Phương xinh đẹp cùng đứng một chỗ.

Mà vẻ mặt Kim Sa phức tạp nhìn hai người bọn họ. Vẻ mặt dó giống như một con dê non vô dụng.

Mọi người bốn xung quanh ngừng lại lạnh lùng nhìn lên phía trước, dường như tất cả bọn họ đang đợi cậu thanh niên động tay động chân hoặc giả là Kim Sa khóc thút thít.

Đối với đám người tò mò này, tìm kiếm sự bất ngờ mới là sự theo đuổi của họ.

Trong con mắt đen ngòm của Thường Nhạc lóe lên sát khí, hôm nay mở tiệc ăn mừng cuộc thi giám định, Tiểu Bảo keo kiệt làm cho mình không thoải mái, bây giờ lại có người dám thách thức giới hạn của mình, đúng là tìm cái chết, hắn không kìm nổi đứng lên.

Kim Hye và Nguyệt một trái một phải đi bên cạnh Thường Nhạc, Tiểu Bảo vội vội vàng vàng theo sát sau Thường Nhạc.

Caruso đã rất tức giận, anh ta không ngờ Kim Sa lại như hình với bóng đi theo sau mình, cảm giác như có một cái đuôi đáng ghét bám theo sau, bàn tay anh ta mạnh mẽ giơ lên chuẩn bị cho cô gái này một bài học.

Nhưng anh ta vừa giơ ta lên, lập tức một khuôn mặt xa lạ kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Caruso hơi sững sờ: - Anh là ai? Thấy hai con mắt Thường Nhạc, thân hình anh ta bất giác run rẩy.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười mỉa mai và bực mình nói: - Rác rưởi!

- Bịch!

Vừa dứt lời, chân Thường Nhạc di chuyển, tốc độ quá nhanh đến thời gian phản ứng cơ bản cũng không có, thực ra Caruso đã có linh cảm Thường Nhạc sẽ tấn công, anh ta đã tập trung tinh thần vào một điểm nhưng vẫn không có tác dụng.

Thân hình to lớn kia như diều đứt dây bay lên, nhưng với Thường Nhạc mà nói đây mới chỉ là bắt đầu, thân hình anh ta lại bay lên không trung bằng một cú đá.

Bất luận Caruso rơi xuống vị trí nào, thân hình Thường Nhạc đều có thể xuất hiện trước điểm đó, một đạp rồi một đạp tiếp khiến anh ta vẫn mãi trong tình trạng lơ lửng trên không trung.

Trên không trung, máu tươi phun ra, tất cả mọi người đều choáng váng:

- Giết người! Họ cùng phản ứng tự nhiên, nhưng trong lòng Thường Nhạc lại hiểu rõ gã trước mặt kia tuyệt đối không thể chết.

Mặc dù mỗi lần xuống tay đều rất mạnh, nhưng đều không nguy hiểm, anh ta chỉ đau đớn, đau tới tận xương tận tủy, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian ác, sự đè nén trong lòng hoàn toàn được giải tỏa, càng lúc hắn càng hưng phấn, hào quang quỷ dị trong con mắt đen cũng càng lúc càng man rợ.

- Dừng lại, cầu xin anh dừng tay. Giọng nói của Kim Sa lại vang lên, Thường Nhạc nhíu mày, có đáng vì cô như vậy không? Thường Nhạc dừng chân lại, thân hình Caruso nặng nề rơi bịch xuống mặt đất.

Thường Nhạc cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ tình cảm của phụ nữ đều như vậy sao? Anh ta đã đối xử với cô như vậy mà cô còn muốn bảo vệ anh ta, đây là tình yêu hay sao? Thật không tin nổi. Dĩ nhiên cả đời này Thường Nhạc ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ.

Anh có thể ly hôn với cô ấy, anh có thể giải thích lý do với cô ấy, nhưng chỉ cần một người đàn ông đánh phụ nữ như vậy đúng là rác rưởi.

Thường Nhạc nhìn sang phía Kim Sa, lúc này, giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của Kim Sa, cô lia lịa lắc đầu: - Đừng đánh nữa, còn đánh nữa, anh ta sẽ chết, anh sẽ đắc tội với gia tộc nhà anh ta.

- Gia tộc?

Thường Nhạc lạnh lùng mỉm cười:

- Chỉ cần tôi muốn giết người, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế ở đây cũng không ngăn được!

- Cầu xin anh đừng giết anh ta, chuyện của tôi và anh ta thì tự chúng tôi giải quyết! Ánh mắt Kim Sa chờ đợi nhìn về phía Thường Nhạc, Thường Nhạc không có phản ứng gì, bỗng nhiên cô ôm mặt chạy ra ngoài!

Nhìn cái bóng loạng choạng kia biến mất, Thường Nhạc muốn nói nhưng lại kìm lại vào trong, hắn không biết rốt cục nên nói thế nào?

Dùng thân phận gì mà nói!Mình có tư cách gì mà nói đây? Vì vậy cuối cùng hắn chọn cách im lặng, đương nhiên lúc ánh mặt hắn nhìn cô gái trẻ, khóe miệng để lộ nụ cười gian ác.

- Nếu nói cô gái thuần khiết, tôi đoán cũng chỉ là một gái điếm mà thôi! Thường Nhạc vừa nói vừa đi thẳng về phía trước, ánh mắt tà dị liếc mắt nhìn Caruso, lạnh lùng nói: - Anh có phải là rất hận tôi? Có phải anh cho rằng mình rất mạnh mẽ chỉ cần tôi rời khỏi, anh sẽ tiếp tục cưa cẩm cô gái thuần khiết kia? Nói cho anh biết không thể nào.

Caruso hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì sự đau đớn đã đến qua háng mình.

Vẻ mặt Thường Nhạc lạnh lùng nhìn Caruso, vẻ mặt đó giống như một con chó: - Ông đây muốn bóp của mày, ông muốn mày nếm thử mùi vị ăn không được!

Nhìn máu tươi chảy trên mặt đất, nhìn Caruso đã hôn mê, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười tươi, hắn nhổ một bãi nước miếng lên mặt Caruso, sau đó xoay người nói với Kim Hye và Nguyệt:

- Các em vào phòng trước chờ anh, một lát nữa anh sẽ tới.

Nói xong hắn cũng không đợi hai cô còn đang khiếp sợ phản ứng, hắn đã kéo Caruso như kéo một con chó chết rồi bước đi bên cạnh, mà hai cô gái còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị Thường Nhạc lôi đi bên cạnh.

Thường Nhạc vừa bước được hai bước bỗng nhiên lúc đó dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt mọi người, gian ác nói: - Ai mà báo cảnh sát tôi sẽ giết chết cả nhà, cho dù báo cảnh sát thì cũng thế nào, đm!

Nói xong hắn biến mất ngay trước mắt mọi người.

Thường Nhạc đẩy cửa phòng một cách thô bạo, giờ phút này hắn muốn trút hết và hành hạ, hắn muốn tàn bạo hành hạ người phụ nữ này.

Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Kim Sa đáng yêu xinh đẹp trước mặt rơi vào tình trạng như vậy trong lòng hắn phảng phất một cơn thịnh nộ không thể nói ra.

Tâm thần hắn hoàn toàn bị dục vọng gian tà chiếm hết, đừng nói là cô gái trong trắng, chỉ cần là phụ nữ Thường Nhạc đã không kìm nổi nhào tới.

Hắn cảm thấy tà ác trong lòng ngày càng mạnh mẽ, đương nhiên điều này chính vẫn là bị việc của Kim Sa làm cho bị kích thích.

Nếu không phải gặp được Caruso và Kim Sa, thì dục vọng sẽ không nhanh chóng xuất hiện như vậy.

Trong ánh mắt đó, không ngừng lóe lên sự gian tà, khi cô gái thấy ánh mắt đó chứa đầy dục vọng, thân hình mềm mại và thon thả của cô run lên: - Anhanh muốn làm gì?

- Em nói đi?

Thường Nhạc ném Caruso như ném một con chó chết trên mặt đất, sự đau đớn tột cùng làm anh ta đau đớn tỉnh lại. Anh ta chết lặng trước cảnh tượng trước mặt.

- Caruso cứu em

Thấy Thường Nhạc càng lúc càng tiến lại gần, cô gái sợ hãi kêu lên.

- Xoẹt!