Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 131: Giai đoạn quá độ (1)

Toàn thể nhân dân học viện Kiêu Tử chấn kinh!

Nguyên nhân rất đơn giản, vị trí cao nhất trong forum của học viện Kiêu Tử là một topic có lượng xem rất nhiều, nội dung có khúc dạo đầu là thế này: Đi theo Thường Nhạc, tiền vàng có rất nhiều, đi chơi theo Thường Nhạc, ngày nào cũng thỏa mãn cây côn kia.

Những con chữ màu đỏ bắt mắt khiến người ta dù không muốn cũng có thể nhìn thấy, mọi người đều hiểu được trường mình lại có thêm một tổ chức nữa. Những kẻ thuộc phái trung gian ban đầu không gia nhập Long Nha, Hắc Ảnh, Ngân Câu liền như ruồi bọ gặp được trứng thối, ong mật tìm được hoa tươi, nhao nhao chạy tới.

Đương nhiên trong số đó khó tránh khỏi một số tên muốn làm đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy nhiên Thường Nhạc cũng nhanh chóng quăng ra một câu thế này: Với bọn gió chiều nào che chiều ấy, bản thiếu gia cực kỳ ghét.

“Nếu là bạn của Thường Nhạc, bạn sẽ vui vẻ mà sống; Nếu như kết thù với Thường Nhạc, hắn sẽ khiến bạn không thể ngủ yên.” Tin này treo lên khi mọi người đang bắt đầu suy xét đến Long Nha, Hắc Ảnh.

Dưới chính sách gậy to và tiền vàng, rất nhiều người đã không thể không rung rưng mà nhào vào lòng Thường Nhạc.

Thời gian gần hai ba ngày, tổ chức Điểm G đã mở rộng quy mô đến mức dần chống lại Hắc Ảnh.

Nhưng, với Thường Nhạc thì đó là vẫn chưa đủ, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, hắn muốn dùng tầm nhìn lâu dài để suy xét vấn đề.

- Ông chủ sư phụ, tầm nhìn lâu dài là sao?

Cao Tiếu mỉm cười đầy dâm đãng, ánh mắt thì khá nịnh nọt.

Mà đồng chí Cổ Tư Văn thì bĩu môi, nhưng cũng không thể làm gì, ai bảo gã không có cái thiên phú đó chứ, bằng không thì gã cũng không để tên nhóc này ngông cuồng đến vậy. Gã nhìn sang một chỗ cách đó không xa, trong con mắt màu đen kia tràn ngập một loại tự tin rồi từ từ nói:

- Ông chủ, kỳ thật tôi và Cao Tiếu tới là đủ rồi, cần gì cậu lao sư động chúng như thế.

- Không còn cách nào khác, dạo này nhàm chán quá, nên tôi chuẩn bị hoạt động chân tay chút.

Thường Nhạc thoải mái nhún vai, trên mặt cũng treo một nụ cười khá tà ác.

Cổ Tư Văn và Cao Tiếu đồng thời xem thường, mới hai ngày trước còn xảy ra chuyện lớn như vậy mà tên kia lại kêu là dạo này “quá nhàm chán”. Cũng quá hâm rồi ấy chứ?

Nhưng tên kia hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của hai người này mà dẫn đầu đi trước.

- Anh Long, đại ca không được rồi, từ sau anh hãy dẫn dắt mọi người đi!

Ở chỗ nào đó, một đám thành viên chính của Ngân Câu đang bí mật thảo luận. Từ khi Lý Lăng Tiêu suy sụp, đám ăn chơi trác táng cấp thấp này cho rằng bọn họ phải chọn ra vị đại ca mới.

Cậu thanh niên được gọi là anh Long kia khá là khó xử nhăn mày lại, không nói lời nào mà trong mắt lại lóe ra ánh sáng âm hiểm.

- Mẹ nó, cùng lắm thì xách đao liều mạng với bọn Điểm G, bọn chúng khinh người quá đáng quá mà!

- Đúng, thật kỳ quái, Điểm G kiêu ngạo như vậy. Chúng mò tới tận biên giới rồi mà sao Long Nha và Hắc Ảnh vẫn im lặng thế nhỉ?

- Mẹ kiếp nhà nó, có khi là chúng nó ăn cánh với nhau rồi ấy chứ!

Đám người này ầm ĩ không thôi. Toàn bộ Ngân Câu đã hoàn toàn lộn xộn.

- Đến rồi.

Đám Thường Nhạc đi lên tầng bốn. Khi tới cửa phòng học có thể cất chứa cả trăm người, trong mắt Cao Tiếu hiện lên vẻ hưng phấn kích động.

- Để tôi gõ cửa.

Cổ Tư Văn bước ra trước hai bước.

“Rầm!”

Hai người sau còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa vô cùng chắc chắn kia đã bị Cổ Tư Văn đá văng ra, mảnh vỡ bay múa trước mặt bọn họ như đám tinh linh đang vui mừng nhảy múa vậy.

Phòng học vốn ầm ĩ đã yên lặng chỉ trong giây lát, thành viên tổ chức Ngân Câu đều không ngờ rằng hội nghị tổ chức của bọn chúng lại bị người chặn ngang một cách thô bạo như thế.

- Chúng mày là ai, mẹ nó chứ.

Một tên bốn mắt còn chưa kịp phản ứng đã kêu lên theo bản năng, mà gã còn chưa nói xong thì đã thấy bụng đau đớn.

Cả người gã như trứng tôm cong gập lại, mà Cao Tiếu thì đắc ý vuốt nắm đấm của mình ở bên cạnh, ánh mắt như con sói đang nhìn chằm chằm đám cừu trước mặt:

- Ha ha, xin tự giới thiệu, tao là Cao Tiếu, Trưởng ban Tuyên giáo của tổ G. Đây là thủ lĩnh anh tuấn phóng khoáng thông minh tuyệt đỉnh của bọn tạo, Thường Nhạc.

- Chúng mày đến đây làm gì?

Một tên trong đó cẩn thận hỏi.

Cổ Tư Văn từ từ bước đến phía trước, giọng nói lạnh lẽo như băng đá, nghiêm trang nói:

- Cá nhân tao đề nghị thế này: Tổ chức Ngân Câu nên giải tán đi là vừa.

- Mày dựa vào cái gì mà bảo Ngân Câu bọn tao giải tán chứ!

Từ trong đám người đi ra một thanh niên vạm vỡ, chính là kẻ có tên anh Long kia.

Cổ Tư Văn nghiêng người nhìn người kia với vẻ mặt như Colombus vừa phát hiện ra lục địa mới vậy, y nói với vẻ cực kỳ cổ quái:

- Thật không ngờ Ngân Câu còn có người như mày, chẳng lẽ mày muốn giống Lý Lăng Tiêu sao?

Nghe được ba chữ Lý Lăng Tiêu, thân hình tên kia run mạnh một cái, cảnh ngộ mà Lý Lăng Tiêu gặp, có lẽ cả trường ai cũng biết.

Dù gì thì cũng từng là nhân vật làm mưa làm gió, ai ngờ kết cục lại thê thảm như vậy. Nói không hề khoa trương rằng hiện giờ bất cứ gã thành viên nào của tổ chức Ngân Câu mà nghe thấy cái tên Thường Nhạc thì đều có thể mơ thấy ác mộng.

Ánh mắt vốn sắc bén ban đầu của gã dần mềm lại, không tự chủ được lui ra sau.

Thường Nhạc rất hài lòng với kẻ biết thời biết thế này, ánh mắt hắn cũng dần trở nên thâm thúy xa xôi hơn:

- Tao cũng không muốn nói nhiều. Từ hôm nay tổ chức Ngân Câu không còn tồn tại nữa, mà tất cả chúng mày đều phải làm thuộc hạ của Thường Nhạc tao, có ai có ý kiến gì nữa không?

Cái ánh mắt xâm lược kia với cái tác phong vô cùng đường hoàng này, Cao Tiếu thậm nói trong lòng: “Đây mới là đại ca mà Cao Tiếu tôi nguyện trung thành, đúng là khí thế bá chủ điển hình mà”.

Trên mặt vẫn treo nụ cười như có như không, Thường Nhạc rất thuần khiết nhìn đám người của Ngân Câu, trong ánh mắt bình thản đó lại phóng ra áp lực không kẻ nào có thể ngăn cản được, giọng nói thì áp lực khiến người ta gần như không thể thở nổi:

- Tao đếm ba tiếng, phàm là ai chịu quy thuận thì đi ra khỏi phòng học, còn lại đều là kẻ thù của Thường Nhạc tao.

Thành viên Ngân Câu ngơ ngác nhìn nhau, chẳng biết là ai mở đầu, ấy thế mà cả lũ đều đi ra ngoài.

- Binh hùng hùng một tên, cầm hùng hùng một ổ, Lý Lăng Tiêu, mày thất bại quá rồi.

Cao Tiếu nhìn lớp học trống rỗng này, tiếc nuối lắc đầu.

Cao Tiếu thì hoàn toàn trợn tròn mắt, lôi kéo Cổ Tư Văn nói:

- Không phải chứ? Xong rồi á? Không chiến năm trăm hiệp sao?

Cổ Tư Văn rất hậm hực liếc Cao Tiếu một cái, lạnh lùng nói:

- Mày cho là giờ Ngân Câu còn năng lực phản kháng sao?

Thường Nhạc cũng không ngờ chuyện lại được giải quyết nhanh đến thế, cảm giác như cả đường đi đều nhẹ tênh vậy. Hắn cực kỳ không có trách nhiệm nói với Cao Tiếu và Cổ Tư Văn:

- Ha ha, giao đám người đó cho các anh xử lý đấy! Tôi có việc, đi trước.

Cao Tiếu bỗng nói:

- Không được, ông chủ sư phụ, em Vũ có nhờ tôi chuyển lời cho cậu, bảo cậu đi tham gia thi biện luận ở hội trường.

- Thi biện luận?

Thường Nhạc ngẩn ra:

- Thi biện luận nào?

- Ha ha, đệ tử cũng không dám dũng cảm nói một tiếng “Không”.

Cao Tiếu cười đầy dâm đãng, mà thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thường Nhạc kia thì giật mình một cái rồi nói song chuyển khác:

- Ông chủ sư phụ, cậu thấy văn hay võ được hơn?

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp đạp vào mông Cao Tiếu một cái, lại “rất” dịu dàng nói:

- Anh cũng không nhìn một chút, thấy thiên hạ này có đại ca nào như tôi không? Cần trí tuệ có trí tuệ, cần sức mạnh có sức mạnh, chủ yếu nhất vẫn là vẻ đẹp trai của tôi rồi. Ôi, thật quá xuất sắc, đẹp trai tới mức chính tôi cũng phải tự ghen tỵ với mình. Mẹ kiếp, mình quả thật đúng là “nam

chính toàn tài” trong đám tiểu thuyết YY rồi.

- Toát mồ hôi!

Cao Tiếu đều cảm thấy da gà nổi lên hết cơ thể, mà Cổ Tư Văn thì dứt khoát quay người đi, làm bộ như ta đây không nghe thấy gì hết.

Cảnh tượng thật quá khôi hài, Cao Tiếu lại vội chuyển sang chủ đề khác:

- Ông chủ sư phụ, thi biện luận kia thật ra là một đám con gái tri thức đấu văn gì đó, cậu có muốn đi ra oai một phen không?

- Văn đấu? Tham gia cái này mất thân phận Thường Nhạc tôi lắm.

Thường Nhạc hơi sửng sốt rồi lập tức thoải mái nói.

- Nhưng, em Vũ ở đó chờ cậu mà.

Thường Nhạc hơi buồn bực, làm một tên đàn ông lúc nào cũng có mấy em vây quanh, hắn bỗng ý thức được mình khó mà phân thân hết được. Bên này vừa mới chạy khỏi nhà Lâm Quai Quai thì bên kia Vũ Thì Tình lại tìm tới.

- Ôi, cuộc đời ơi! Hãy để tôi thoát ly hồng trần đi làm hòa thượng thôi!

Tên kia rất quyến rũ cảm khái một câu. Nhưng người Trái đất này đều biết, cho dù hắn có thành hòa thượng thì cũng sẽ là sư phá giới thôi.

Vì đã tạo dựng được hình tượng phong cách mà hoành tráng trước đám đàn em, Thường Nhạc dứt khoát nói:

- Thôi, có khi không đi, bản thiếu gia muốn về ngủ.

Cao Tiếu đột nhiên cười đầy nghiền ngẫm, lưu luyến không thôi nói:

- Cũng được, ông chủ sư phụ, tôi với Cổ Tư Văn đi trước nhá? Ôi tiếc thế, hơn bảy mươi phần trăm mỹ nữ đều đến đó xem mà. Ban đầu tôi còn tưởng cậu sẽ đi ra oai một phen, thôi coi như tôi chưa nói! Khì khì, ông chủ sư phụ, bye bye.

- Mỹ nữ?

Tia sáng lóe lên trong mắt Thường Nhạc, hắn vỗ vỗ ngực rồi đột nhiên giữ chặt lấy Cao Tiếu, nghiêm trang nói:

- Bà nó chứ, tôi bỗng không thấy mệt nữa. Nghĩ lại thì trường có hoạt động, cho dù Thường Nhạc tôi có không thích thì cũng phải tích cực tham gia, như vậy mới là có tổ chức, mới là có nguyên tắc.