- Cậu chủ sư phụ, hiện tại điểm G đã có tổng cộng 357 người, trong đó hội viên nòng cốt cấp độ C có 30 người, còn lại vẫn chỉ là hội viên cấp D bình thường.
Cao Tiếu một tay cầm bảng biểu, nói rất da dáng.
Thường Nhạc gật đầu:
- Đúng vậy, Cổ Tư văn đâu?
Cao Tiếu lập tức phối hợp, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:
- Thằng ranh kia ỷ là mình đẹp trai hơn đệ tử một chút liền rất chảnh, nhưng môn thống kê của hắn quả thực rất tốt, nhiệm vụ phân loại gì hắn cũng làm ngon lành. Hiện giờ, đệ tử cũng chẳng biết hắn đã làm gì cả, có khi là đi tìm gái thôi.
Một tiếng ho khan không được tự nhiên vang lên. Thanh âm cao dần như có phẫn nộ. Cổ Tư Văn đã đứng ở cửa, hơi thở lạnh băng làm không khí đều đông lại, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cái gì gọi là thống kê? Tôi chẳng qua là thích môn kết cấu thôi, bây giờ làm mấy cái bảng này thấy chẳng có vấn đề gì to tát cả.
- Kết cấu học?
Thường Nhạc hơi giật mình, vốn dĩ định giả danh người có văn hóa để thảo luận thâm sâu một chút với Cổ Tư Văn về môn này nhưng thực sự là không hiểu chút gì về nó nên há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
- Kết cấu học?
Cao Tiếu cũng hơi sửng sốt không phục lắm trừng mắt nhìn Cổ Tư Văn:
- Chuối thật, cậu tưởng cậu là Michel – nam chính phim Vượt ngục chắc? Kết cấu học. Mẹ nó.
- Đúng là, không biết bệnh ngu có truyền nhiễm hay không?
Cổ tư Văn bất đắc dĩ kéo tóc, âm thanh vẫn lạnh lùng:
- Kết cấu học chia làm rất nhiều loại, ví dụ như kết cấu xi măng cốt thép cao đẳng, kết cấu người máy…ta đều biết, chỉ có kết cấu cơ thể người là không rõ mà thôi.
Dường như nghe được chút gì từ trong lời nói này, Thường Nhạc lộ ra nụ cười dâm đãng vỗ bả vai Cổ Tư Văn nói:
- Kết cấu cơ thể người? Có giống môn nghệ thuật cơ thể người mà ta yêu thích không?
Nói tới đây, Thường Nhạc quả nhiên đã coi Cổ Tư Văn là đồng đảng:
- Huynh đệ, duyên phận.
Cổ Tư Văn trợn mắt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, không biết có phải Thường Nhạc đang cố tình giả ngu hay không lắc đầu thở dài:
- Cậu chủ, nếu ta nói hứng thú với môn giải phẫu cơ thể người, mổ xẻ vậy thì cậu có còn coi tôi là đồng đảng hay không?
Cao Tiếu thân hình chấn động, sợ hãi liếc nhìn Cổ Tư Văn, biết là phải giữ khoảng cách với tên hay ra vẻ này. Nguồn tại http://Truyện FULL
Thường Nhạc thì thu lại thái độ tươi cười cợt nhả nhẹ ho một tiếng nói nghiêm túc:
- Nếu tôi đoán không sai, cậu có năng lực đặc biệt là phân giải, chính là bắt nguồn từ môn kết cấu học này phải không?
Cổ Tư Văn lắc đầu lại gật gật đầu, gương mặt lạnh như băng nổi lên một tia lửa nóng, thản nhiên nói:
- Cậu chủ, cậu nói đúng hơn phân nửa. Chính ra là bản thân tôi trời sinh đã có năng lực phân giải các nguyên tố dị năng, chính điều này làm sau này tôi càng có hứng thú đi nghiên cứu kết cấu học và y học. Bởi vì tôi cảm thấy năng lực của mình không phải chỉ ở chỗ phân giải dị năng mà còn có thể khai phá ra ở mức độ lớn hơn nữa.
- Khai phá phát triển?
Ánh mắt Thường Nhạc lộ ra một tia nghi hoặc.
- Đúng vậy.
Nét mặt Cổ Tư Văn có vẻ kiêu ngạo, hơi vênh lên:
- Nếu sau này điều kiện cho phép tôi nhất định tự mình làm một phòng thí nghiệm, sẽ tìm một đám người cùng chung chí hướng cùng nhau nghiên cứu.
Cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo làm Thường Nhạc thấy buồn bực hỏi tiếp:
- Rốt cuộc là nghiên cứu cái gì?
Gương mặt lạnh như băng hé ra một nụ cười, Cổ Tư Văn thoạt nhìn có một sức hút không nói rõ thành lời:
- Dựa theo cá nhân tôi đoán rằng, trên thế giới này có những người có dị năng phục chế cơ thể người, những dị năng như vậy đều có thể phục chế, chỉ là chưa tìm được cách làm thích hợp mà thôi. Nếu chúng ta thực nghiệm thành công, công việc phục chế dị năng liền rất đơn giản, thậm chí chúng ta có thể tạo ra một đám người có dị năng, cho dù là những người bình thường cũng có cơ hội trở thành những người có dị năng.
- Đây chẳng phải là địa sinh hóa chiến sỹ trong truyền thuyết hay sao? Chà, quá cừ!
Cao Tiếu bật ra trợn mắt há hốc miệng.
Thường Nhạc giật mình, cho dù hắn là người phục chế trời sinh, có một số năng lực đặc biệt, hắn cũng không có cách nào phục chế. Ví dụ như năng lực phân giải của Cổ Tư Văn, đọc tâm thuật của Vũ Sa…Nếu như thực nghiệm của Cổ Tư Văn có thể thành công thì cho dù là người biến thái như Thường Nhạc cũng không thể tưởng tượng đến lúc đó tình cảnh sẽ lại càng hoành tráng như thế nào.
Nghĩ tới đây, Thường Nhạc lại càng coi trọng Cổ Tư Văn, thậm chí còn nhận xét rõ hơn về người này. Tên lạnh lùng ác nghiệt này giống Đường Bạch Hổ, đều là những cuồng nhân công nghệ cao không quen giao tiếp xã hội. Kiểu người này nên đưa tới phòng thí nghiệm mới phát huy được hết tiềm năng của bọn họ.
- Tuy nhiên.
Cổ Tư Văn lại nói tiếp:
- Đầu tiên là vấn đề tiền bạc, phải làm việc lớn như vậy không biết phải đổ vào bao nhiêu tiền, tiếp theo là áp lực từ bên ngoài, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ có chính phủ mà e chừng cả thế giới đều đối địch với chúng ta. Thứ ba là đi đâu để tìm người sống đến làm chuột bạch cho chúng ta, còn nữa chúng ta cần phải lấy ra màu cùng tuỷ của một bộ phận người dị năng. Việc này…
Nói xong, Cổ Tư Văn liếc mắt mờ ám nhìn Cao Tiếu. Cao Tiếu rùng mình đột nhiên trở nên giống đứa trẻ ngoan ngoãn đưa ánh mắt xin sự giúp đỡ nhìn Thường Nhạc.
- Ây, chuyện này không vội được đâu.
Thường Nhạc đồng tình gật đầu đột nhiên nghĩ đến cái bí mật kinh thiên động địa của Đường Bạch Hổ kia, dù sao người đó sau này có cần làm thực nghiệm gì chẳng thà ném y vào cùng chỗ với Cổ Tư Văn, nói không chừng bọn họ còn có thể giao lưu lẫn nhau nghiên cứu thảo luận gì đó. Mặc dù ngành học của bọn họ khác nhau nhưng đừng quên Đường Bạch Hổ đã đánh cắp được không ít tư liệu quý giá. Trong số đó hơn phân nửa có một số thành quả y học tiến bộ của quốc gia.
Rất nhanh, Thường Nhạc lại lộ ra thần thái nắm chắc, trên mặt như có như không tươi cười, tự đắc nói:
- Áp lực, những việc này không phải suy nghĩ, nếu sau này thực sự phải làm, tốt nhất đi Âu Mỹ mua một hòn đảo độc lập bí mật như vậy sẽ không thể có sai sót rồi.
Sau khi thấy Cổ Tư Văn gật đầu, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác:
- Còn về phần chuột bạch thì lại càng đơn giản. Nếu như bản thiếu gia đoán không sai thì chẳng bao lâu nữa sẽ có rác rưởi của tổ chức Sơn Khẩu Nhật Bản đem tới tận cửa, lúc đó cứ tùy tiện trói vài tên đưa vào phòng thí nghiệm là được, muốn chém giết ai tùy thích. Ê, hai người các ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta được không? Bà nó chứ, làm như ta tàn nhẫn lắm không bằng, tố chất, tố chất! Ta là người biết đạo lý, trước kia bọn Nhật bắt bao nhiêu tổ tiên của chúng ta để làm thí nghiệm chúng ta bây giờ chẳng qua là có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi.
Cổ Tư Văn tươi cười có chút lãnh khốc như ngầm đồng ý với đề nghị này.
Mà ánh mắt Cao Tiếu không ngờ có chút lửa nóng và phẫn nộ, thoạt nhìn như là hận không thể giết sạch bọn Nhật một phen.
- Vấn đề cuối cùng.
Thường Nhạc nói tới đây, gương mặt u sầu thương tâm, ngửa mặt lên trời thở dàu:
- Tiền à? Con mẹ nó chứ, đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy? Các anh em, từ bây giờ phải chi tiêu tiết kiệm, liều mạng kiếm tiền.
Ánh mắt Cổ Tư Văn hiện lên một tia nghi hoặc cũng có chút hiểu ý, nếu quả thực lần này làm được phòng thí nghiệm không biết phải đốt bao nhiêu tiền vào đây, đây giống như là cái động không đáy.
Cao Tiếu lại trừng mắt há mồm trong lòng buồn vực, cậu chủ sư phụ cũng thiếu tiền sao?
Hai người nào biết được sự đau khổ của Thường Nhạc, chỉ là một Đường Bạch Hổ cũng đã há mồm đòi mười tỷ đồng. Hôm nay lại còn thêm cả Cổ Tư Văn, Thường Nhạc thấy trái tim như tan nát rồi.
Lắc lắc đầu, Thường Nhạc không khỏi nhớ tới Đường Bạch Hổ, tên tiểu tử thối này gần đây lại làm cáI trò gì nữa đây.
Lại nói Diệp Thải Hoa sau khi được các tiểu thư ở các club vui vẻ đưa tiễn đã lưu luyến không rời đi tới phòng làm việc của Phương Đông Club ở thành phố J.
Tiếp đãi hắn là một vị phụ nữ mỹ mạo tầm ba mươi tuổi, dường như nhận được chỉ thị của cấp trên nên người này rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức trực tiếp cho Diệp Thải Hoa một tấm vé máy bay đến thành phố C, nói một cách thẳng thắn thắn chính là cho Diệp Thải Hoa đến làm việc ở tổng công ty của Đông Phương Club ở thành phố C.
Diệp Thải Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, hắn cảm thấy hạnh phúc đến nhanh như lốc xoáy.
Nhưng hiện tại có một vấn đề, sắp tới Giang Nam cùng với duyên hải bị bão càn quét, rất nhiều chuyến bay đều bị trì hoãn, nhưng Diệp Thải Hoa hiện nay đang nhiệt huyết bừng vừng, hận không thể ngay trước mặt mọi người để phát tiết nội tâm đang cực kỳ kích động của mình, kết quả là y đã bắt xe lửa đến thành phố C.
Trong đời Diệp Thải Hoa luôn có một "Đoạn tình bến tàu", gã vẫn luôn mơ tưởng trong nháy mắt khi đặt chân lên xe lửa, cô nàng mà gã yêu sẽ xuất hiện, cô nàng vẫy tay, nước mắt lưng tròng vừa chạy vừa hét "Thải Hoa, em chờ anh quay lại."
Tiếc nuối chính là đây lại là việc không thể, cô nàng mình yêu đã sớm đi rồi, tình yêu đã sớm chết trong ký ức, ai có thể chịu được bao nhiêu năm không nhung nhớ, lại có ai có thể chịu được ngày nào cũng nhớ nhung như vậy?
Diệp Thải Hoa bây giờ có thể làm chẳng qua là dùng lời của nhà nghệ thuật giang hồ hiện đại Vương Gia Vệ để tự an ủi mình mà thôi: "Khi có những thứ bạn không có cách nào đạt được thì việc duy nhất bạn có thể làm là đừng quên."
Nhưng lúc này đây ông trời đã mở mắt. Không chỉ là một cô nàng là mà một đám các cô nàng đến tiễn Diệp Thải Hoa, ai nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa? Ít nhất tại thời điểm này Diệp Thải Hoa cảm nhận được tình cảm ấm áp như mùa xuân từ những cô nàng này.
Trong nháy mắt lúc lên tàu nhìn thấy vô số những cánh tay vẫy, Diệp Thải Hoa nghẹn ngào, gã nhớ tới một ca khúc, ca khúc mà cô nàng y tá kia rất thích.
"Khi anh nắm chặt bàn tay em nói đi nói lại "hãy bảo trọng". Khi anh nhìn say đắm vào đôi mắt em nói "Đừng tiễn anh". Khi anh bước tới bến tàu ly biệt em không sao ngăn được những tiếng gọi trong lòng mình, nhìn đoàn tàu mang bóng anh đi xa dần trong lòng em chỉ còn một mảnh hỗn độn. Muôn vàn lời nói đã không kịp thốt ra, nước mắt em đã sớm dâng trào. Từ ngày đó em đã say mê nhà ga này, biết bao lần em ngây ngốc đứng nhìn, cảnh tượng ly biệt đó cứ diễn đi diễn lại, dường như bàn tay anh vẫn đang vẫy em. Đến bao giờ đoàn tàu đó mới mang anh quay lại em sẽ mãi đứng nơi này chờ đợi. Em không biết anh giờ ở phương nào nhưng xin hãy vì em mà bảo trọng."
Sau khi lên tàu, Diệp Thải Hoa rất lâu vẫn không thể bình tĩnh, gã cảm thấy cuộc sống vẫn tràn trề hy vọng. Kết quả là gã lại có một quyết định chuẩn bị kiếm một cô nàng như trong tất cả các tiểu thuyết sắc dục đều viết và phát triển tình cảm. Nhưng bất hạnh cho gã chính là cạnh giường gã nằm không có lấy một người nào.
Ước chừng bốn năm giờ, Diệp Thải Hoa vừa cảm giác tỉnh giấc gã nhận thấy các giường bên cạnh đã kín người, và không may là hàng xóm đó tất cả đều là nam. Diệp Thải Hoa nhắm mắt lại thấy bầu trời tối đen.
Trên đường không ngừng có người lên xuống xe. Ngay vào lúc Diệp Thải Hoa vô cùng tuyệt vọng thì trời xanh có mắt, vào thời điểm nửa đêm một gia đình ba người lên tàu. Vì gia đình này có hai tấm vé ở cùng khoang với Diệp Thải Hoa, một vé còn lại ở khoang khác nên vì muốn ở cùng nhau nên họ đã đề xuất đổi vé với gã.
Trên tinh thần "một người vì mọi người, mọi người vì một người" Diệp Thải Hoa liền đáp ứng không chút do dự.
Kết quả là Diệp Thải Hoa chuyển từ toa này sang toa khác, việc này không quan trọng mà quan trọng chính là ở những giường cạnh gã có một cô nàng bộ dạng rất không làm người ta thất vọng.
Xuyên qua màn đêm u tịch, Diệp Thải Hoa im lặng quan sát cô nàng.
Ở thời khắc này, Diệp Thải Hoa cảm thấy trời xanh đã không vứt bỏ mình, gã cảm thấy tính mạng của mình lại có ý nghĩa.
Nhưng cái gì gọi là việc không như mong đợi? Vị ngự tỷ này không ngờ nằm ngáy cả đêm. Đêm hôm đó, thế giới quan và nhân sinh quan của Diệp Thải Hoa đã hoàn toàn sụp đổ.