Nghe Trương Hàm nói thế, trái tim Mã Phi Dương đang nhỏ máu tong tỏng.

Rượu Royal Salute thượng hạng gần ba mươi nghìn một chai, gọi một lúc bốn chai như thế này, túi tiền của hắn đã bị rút cạn rồi.

Nhưng lần này còn chưa xong, Trương Hàm tiếp tục xem thực đơn rồi gọi: “Tôi vẫn luôn nghe nói Lafite là bà Hoàng trong các loại rượu, nhưng vẫn chưa được nếm thử, nếu như cậu Mã mời khách, tôi cũng muốn uống Lafite 95 xem sao, gọi bốn chai được không?”

Mã Phi Dương cảm thấy máu nóng xộc lên đầu, hắn choáng váng, cắn răng nghiến lợi mà nói: “Được!”

“Thế thì tốt, việc các người tiếp đãi không chu toàn đã được giải quyết rồi”.

Trương Hàm trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nhìn vào góc phòng.

“Hầu Nguyên, ban nãy cậu… Muốn đánh tôi đúng không?”

Hầu Nguyên run lẩy bẩy, cậu ta cố gắng nặn ra nụ cười hết sức miễn cưỡng.

“Anh Hàm, làm gì có, em chuẩn bị rót rượu cho anh mà”.

“Ồ?”, Trương Hàm làm ra vẻ kinh ngạc: “Thế cậu đưa đầu sang đây, tôi cũng muốn rót rượu cho cậu”.

Hầu Nguyên do dự trong giây lát, tiếng ‘hừm’ của người đàn ông vạm vỡ lập tức vang lên.

Sắc mặt cậu ta xám ngoét.

Biết rằng hôm nay mà không làm như vậy thì e là không thể đứng thẳng đi ra khỏi quán bar này được.

Bởi thế cậu ta chỉ đành chủ động đưa chai bia trong tay, đồng thời nghiêng đầu đến trước mặt Trương Hàm.

Tất cả mọi người đều nghẹn thở, Trương Hàm cười lạnh giơ chai bia lên, đập xuống đầu Hầu Nguyên.

“Bốp bốp!”

“Á…”, Trần Linh gào thét.

Chai bia lập tức vỡ nát, máu tươi nhễ nhại nhuộm đỏ gương mặt Hầu Nguyên, thế nhưng Trương Hàm chưa lên tiếng thì cậu ta không dám động đậy một chút nào.

Mặc dù ngoài mặt Trương Hàm vẫn tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng bàn tay sau lưng anh lại không ngừng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên anh ra tay độc ác như thế.

Anh còn nhớ, trước kia người đánh anh ác nhất chính là Hầu Nguyên.

Anh còn nhớ, người luôn sỉ nhục làm khó làm dễ anh chính là Hầu Nguyên.

Bởi thế anh không nương tay một chút nào.

Mã Phi Dương không ngờ Trương Hàm lại ra tay tàn độc như vậy, hắn mừng thầm vì ban nãy mình không đụng tay đụng chân gì đến anh.

“Cứ thế đi”.

Trương Hàm mỉm cười, anh liếc nhìn Trần Linh.

Ánh mắt của anh khiến cho Trần Linh sợ đến mức suýt tắt thở, lưng cô cũng dán sát vào ghế sô pha.

Còn Diệp Thiên Tường, cậu ta cũng co cụm người lại trên ghế sô pha như con chim cút đang sợ hãi.

Trương Hàm rất hài lòng trước biểu hiện của bọn họ.

Rượu vang được mang lên, người đàn ông vạm vỡ bật cười ha hả, hắn ta mở nắp tu ừng ưc, không hề có vẻ tao nhã khi thưởng thức rượu vang chút nào.

Lòng Mã Phi Dương như tro tàn, từng ngụm rượu mà hắn ta uống đáng giá mấy ngàn tệ lận đấy.

Vốn dĩ hôm nay muốn thừa cơ dạy dỗ Trương Hàm một chặp, nhưng không ngờ mình mới là người bị hành.

Tổn thất nghiêm trọng, người người thương xót.

Bầu không khí hơi ngột ngạt, người đàn ông vạm vỡ không nói gì nữa, chỉ cùng đám đàn em liên tục xử lý chỗ rượu vang.

“Hà~”

Người đàn ông vạm vỡ hài lòng vỗ bụng, hắn ta nhìn đám người Mã Phi Dương rồi nở nụ cười mỉa mai.

“Được rồi, bọn tao cũng đã ăn uống no say, mày tính tiền rồi nhanh chóng cút khỏi đây đi”.

Mã Phi Dương đợi câu nói này của hắn ta đến nỗi hoa cũng tàn, hắn vội vàng chạy đi thanh toán.

Tổng cộng 250 nghìn tệ, Mã Phi Dương lập tức dùng hết sạch tiền trong tài khoản của mình.

Đợi đến khi đám người nọ chạy khuất dạng khỏi quán bar, người đàn ông vạm vỡ ngưng cười, hắn ta tỏ vẻ cung kính, đầu cúi gằm suýt nữa đã chạm đất.

“Cậu Trương, cậu có vừa ý không?”

“Khá lắm, anh có thể đi tìm Ninh Viễn Khánh, kêu ông ta xếp cho một công việc”.

Người đàn ông vạm vỡ tên là Trần Hổ, một người trong đội bảo vệ của Hội thương mại Thanh Sơn, không có tài năng gì khác, chỉ giỏi đánh nhau mà thôi.

Nhưng bây giờ là xã hội văn minh, giỏi đánh nhau đến đâu đi chăng nữa thì cũng có thể làm được gì kia chứ?

Ninh Viễn Khánh kêu bọn họ đến giải quyết phiền toái cho Trương Hàm, đồng ý sau này sẽ giúp bọn họ tìm cơ hội phát triển.

“Cảm ơn cậu Trương, sau này cậu có cần gì, dù có lên núi đao xuống biển dầu thì tôi cũng quyết không từ nan”.

Trần Hổ nói năng một cách thô lỗ, hắn ta khiển trách đám đàn em.

“Còn không mau cảm ơn cậu Trương?”

Đám đàn em khom lưng chín mươi độ, đồng thanh lên tiếng: “Cảm ơn cậu Trương”.

“Ừm, hôm nay làm phiền mọi người rồi”.

Trương Hàm duỗi eo.

Bọn họ dõi mắt tiễn anh ra khỏi quán bar, một tên đàn em trong số đó lên tiếng hỏi.

“Anh Hổ, trông cậu Trương chỉ giống như một học sinh bình thường thôi, rốt cuộc lai lịch của cậu ta là gì? Có đáng để cho anh phải đối đãi như thế không?”

Trần Hổ im lặng một lúc rồi đáp.

“Thật ra có lời đồn như thế này, anh cũng không biết có phải là thật hay không…”

“Anh nghe nói ông lớn đằng sau lưng tập đoàn Tinh Thần họ Trương, là họ Trương của cậu Trương đấy!”

Đám đàn em trừng mắt.

Nếu nói thế, địa vị của người này còn cao hơn cả Ninh Viễn Khánh nữa à?

Bọn họ hơi ảo não, tại sao ban nãy lại không hầu hạ cậu chủ ấy cho tử tế kia chứ?

Nếu như có thể trở thành đàn em dưới trướng cậu ấy thì còn có tương lai hơn đến tập đoàn Tinh Thần nữa kia kìa.

Lúc Trương Hàm thong thả về đến trường học, vừa đúng lúc bắt gặp Khương Phàm Thư ở căn tin dưới lầu.

“Cậu sang đây!”

Khương Phàm Thư kéo tay anh đi về phía trước.

“Chậm tí chậm tí”.

Mặc dù Trương Hàm nói thế, nhưng anh vẫn nhanh chóng bắt kịp bước chân của cô ấy.

Bàn tay của Khương Phàm Thư hơi lạnh lẽo, khá mềm mịn, Trương Hàm vuốt ve trong vô thức.

Khương Phàm Thư cảm nhận được hành động lạ thường của anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội buông tay anh ra.

“Tớ hỏi cậu, cậu lấy tiền đâu mà mua túi xách cho tớ thế?”

Hóa ra là vì chuyện này, Trương Hàm còn tưởng là gì đấy chứ.

Anh nở nụ cười đầy hứng thú.

“Tớ trúng số đó có được không? Cậu thấy rồi đấy tớ xui xẻo như thế này, ông trời cũng phải mở một cánh cửa sổ cho tớ chứ nhỉ?”

Khương Phàm Thư cảm thấy hơi cạn lời, thế nhưng cũng không gặng hỏi nữa.

“Bây giờ cậu lại không có tiền, hay cậu lấy túi xách lại đi?”

“Ồ, chúng ta có quan hệ gì kia chứ, tặng cho cậu thì cậu cứ dùng đi, nếu như để cho người khác biết thì tớ giấu mặt vào đâu bây giờ…”

Bộ dạng cố chấp của Trương Hàm khiến cho Khương Phàm Thư bật cười.

“Được rồi, nếu như cậu thiếu tiền thì nhớ nói cho tớ biết, đừng có ngại nhé”.

Sau khi nói thế, Khương Phàm Thư bèn bỏ đi ngay.

Trương Hàm sờ cằm, trước kia vẫn luôn nghĩ rằng khó mà với tới với Khương Phàm Thư được, nhưng bây giờ sao anh lại cứ có ảo giác Khương Phàm Thư có ý với mình kia chứ?

Lỗi giác à?

Anh cười giễu cợt, rồi đi về ký túc xá của mình.

“Ê, Chuột ơi, Tiểu Ngư hẹn tớ đi ăn cơm vào ngày mai… Chúng ta đi chung nhé, tớ mời khách!”

Xem ra thân phận khách quý của biệt thự Giải Trí khiến cho Vu Tiểu Ngư khá là động lòng trước Trần Gia Vũ.

“Được thôi, nhưng trưởng phòng phải mang theo nhiều tiền một chút, đến lúc ấy mà thiếu thì mất mặt lắm”.

Trương Hàm nhắc nhở.

“Chuyện này thì cứ yên tâm, tiền làm thêm của tớ đều ở đây cả!”

Trần Gia Vũ vỗ ngực, gương mặt toát lên vẻ tự tin.

Trưa ngày hôm sau, Trương Hàm và Trần Gia Vũ xuất phát từ ký túc xá từ sớm, đặt chỗ trong nhà hàng món Tây ở ngoài trường học.

Vu Tiểu Ngư đến cùng với bạn bè chung phòng ký túc xá của mình, mấy cô gái tươi cười rạng rỡ, ngập tràn hơi thở thanh xuân tươi đẹp, khiến cho mấy vị khách xung quanh lục tục ngoái đầu lại nhìn mãi.

Hôm nay Khương Phàm Thư có việc bận nên không đến.

Tất nhiên Vu Tiểu Ngư là người nổi bật nhất trong số các cô nữ sinh, váy ngắn cổ chữ V đen cùng áo khoác mỏng, điểm tô thêm cho Vu Tiểu Ngư vốn dĩ đã xinh đẹp ấy.

Trần Gia Vũ nhìn đến trố mắt, rõ ràng hôm nay Vu Tiểu Ngư đã trang điểm rất kỹ càng.

“Mau ngồi đi, mọi người mau ngồi đi”.

Trần Gia Vũ là chủ xị, cậu ấy nhiệt tình kéo ghế ra cho mọi người.

Đến lúc gọi món, Trần Gia Vũ liếc nhìn thực đơn mà thầm giật mình, không ngờ chỉ là một nhà hàng Tây nho nhỏ thế này thôi mà món rẻ nhất cũng đã hơn 50 tệ.

Nếu như hai bàn này mà ăn tận hứng, không có năm sáu nghìn tệ trong tay thì chẳng thể trả nổi.

“Ừm… Hay là mọi người gọi đi”.

Trần Gia Vũ đưa thực đơn cho Vu Tiểu Ngư.

Trương Hàm cũng nhận ra sự lúng túng của Trần Gia Vũ, anh vỗ vai cậu ấy, ra hiệu cho cậu ấy cứ việc yên tâm.

Năm sáu nghìn tệ không phải là một con số nhỏ với Trần Gia Vũ, dù Trần Gia Vũ thường xuyên ra ngoài làm thêm, cộng thêm cả số tiền để dành được từ hai học kỳ cũng chỉ có tầm 4 nghìn tệ mà thôi.

Vu Tiểu Ngư lại không hề để tâm, Trần Gia Vũ là khách quý của biệt thự Giải Trí, chắc hẳn có rất nhiều tiền.

“Lấy sáu phần bít tết bò Wellington, rồi mỗi người một phần gan ngỗng, còn canh thì canh rau là được rôi, gần đây mọi người đang giảm cân…”.