Cảm giác lúc này cùng với khi đó thật sự...rất giống nhau.

Nước từ bốn phía chèn ép nó..khiến nó khó thở.Cả người trở nên nặng trịch.Nó không giãy dụa cũng không kêu cứu.Chỉ yên lặng mặc cho cơ thể mình chìm vào trong là nước.Vì nó sợ sẽ như lúc đó.

Cho dù nó có cố gắng mấy đi chăng nữa thì kết quả vẫn không thể nào thắng nổi.Nếu không phải lần đó.............

Thì trên thế gian này đã chẳng còn tên của Lâm Yến Vy nó rồi.

Nó sợ nước sâu...sợ sự bao la của nó...sợ cảm giác bị nó nuốt chìm.Rất sợ!

Cho dù nó có thông minh,mạnh mẽ kiên cường đến mấy-cho dù là người đứng đầu Tứ Vương Nữ Tước thì sao!Cuối cùng khi đứng trước hồ nước sâu bao la nó vẫn không dám bước xuống.....Ác mộng lần đó.Thật sự đã ăn mòn và đi sâu vào tâm trí nó rồi.

Còn bây giờ...sự thật cũng vẫn vậy.Bản năng khao khát về sự sống trong nó đã chết hoàn toàn.Nó phó mặc cho số phận...

Và cũng hi vọng cái gọi là kì tích hoặc điều diệu kỳ sẽ lần nữa xảy ra....

Nhưng người ta thường nói may mắn sẽ không mỉm cười với bạn lần thứ hai.Có lẽ....lần này Lâm Yến Vy nó sẽ không víu bám cái cuộc sống này nữa rồi.

Trong làn nước.....khuôn mặt nó điềm nhiên như đang ngủ.Không có chút luyến tiếc với bất kỳ thứ gì trên cuộc sống này nữa......và cũng cả tình yêu đang cháy lên trong cơ thể nó.Tất cả đều không khiến nó có động lực vượt qua tâm lý bản thân...hoặc nói do tình yêu trong nó chưa đủ sâu hay cơn ác mộng kia quá lớn....

Nước từ từ lan tràn vào khoang mũi của nó chảy vào trong bụng.Lạnh lẽo....thật sự rất lạnh.Nó cảm giác mình đang bước lên cánh cửa Thiên Đường lấp lánh kia rồi...Nơi đó có lẽ có hai cô em gái đã bất hạnh trước nó kia.

Nhưng......lúc nó nghĩ bản thân mình sắp không chống cự nổi thì...

Có một đôi bàn tay rắn chắc mạnh mẽ,đột ngột nắm lấy eo nó mà dùng sức kéo lên.

Nó thật chỉ biết đến lúc này,còn sau đó thế nào thì nó không biết vì nó đã mất hoàn toàn ý thức.Đang vui vẻ mà bước về phía có cánh cửa màu trắng thanh lệ kia.....

Nhưng có vẻ nó muốn yên ổn cũng không được.Vì...

Bất chợt lại có một bờ môi bạc lạnh,phải nói là cực lạnh chạm vào môi nó ra sức thổi.

Nó thấy khó chịu vô cùng,sau đó người đó lại ra sức ấn vào bụng nó.Khiến nó thực không chịu nổi mà ói nước tích đầy trong bụng ra.Cả người trở nên nhẹ hơn.

Song lần này nó thật sự là mất ý thức thật rồi.Cánh cửa thiên đường xinh đẹp kia cũng biến mất,chỉ còn lại một mảng tối đen như mực.........

*****

Hắn lúc này vô cùng khẩn trương.Ra sức hô hấp nhân tạo ép hết nước trong cơ thể nó ra.

Trên khuôn mặt anh tuấn vạn năm không biến sắc kia lúc này trở nên trắng bệch,vầng trán thì mồ hôi lạnh từng giọt,từng giọt một rơi xuống.

Khi xác định đã ép hết nước trong bụng nó ra rồi.Nhưng lại không thấy nó có dấu hiệu tỉnh lại thì hắn đã gấp đến ruột cũng xoăn lại rồi....

-Lâm Yến Vy...Lâm Yến Vy em tỉnh dậy cho anh.Tỉnh dậy.....Anh không cho em chết...Không cho.Em mau tỉnh lại cho anh-hắn ra sức lắc lấy hai bờ mai mảnh khảnh của nó mà kêu gào.

Nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đến lạ thường của người con gái kia.

Mặc dù vậy nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha...

-Lâm Yến Vy em là đồ ngốc sao.....Tại sao lại không bơi lên......Sao không gọi anh....Bám vào anh.Sao không giãy dụa gì cả.Em là đồ ngốc sao....Là đồ ngốc sao??

-Anh nói cho em biết Lâm Yến Vy.Khi nào có lệnh của anh em mới được chết.Em không được bỏ anh lại đây....Không được.-hắn trở nên tuyệt vọng thật rồi.Giọng nói nghẹn ngào tắc nghẽn và nhỏ dần lại trong cổ họng.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực.Nhìn người con gái trước mặt hắn thật đã không còn cách nào hết.

Hắn kích động...ra sức lắc lấy thân mình nó.Nói năng lộn xộn.Tâm tình của hắn bây giờ như đã rơi xuống hồ nước cùng nó luôn rồi.

Phải nói Dương Lãnh Phong từ lúc sinh ra đến nay chưa bao giờ mất bình tĩnh và kích động như lúc này.Kể cả lúc hắn biết Tuyết Nhi rời xa hắn.Hắn cũng không kích động như thế này.

Cảm giác mất đi tự chủ bản thân thế này thật tệ nhưng hắn không còn biện pháp nào khác.

Vô lực,yếu đuối..giọng nói của hắc cũng đã chìm xuống.

Lâm Yến Vy-Em thật bỏ anh đi thật sao?

Nơi Thiên Đường Ấy-Nơi Em Rời Xa Anh!