Khâu Hàn ở trong lòng cười lạnh, Lâm Dật Cẩm từ nhỏ liền am hiểu làm loại biểu tình này, làm cậu nghi ngờ hắn rốt cuộc vì cái gì ủy khuất, đến tột cùng là ủy khuất ở đâu?

Trên bàn cơm, Tần Tú vẫn luôn quan tâm Lâm Dật Cẩm muốn hắn ăn nhiều một chút, lại hỏi một chút về tình huống thường ngày của hai đứa nhỏ, Khâu Hàn ngó lơ coi bọn họ như không khí, tự mình ăn no trước rồi nói sau.

Diệp Bác Lỗi nhìn thoáng qua mẹ hắn, lại liếc mắt nhìn Khâu Hàn, Khâu Hàn không nói một lời yên lặng ăn cơm, trong lòng Diệp Bác Lỗi cảm thấy Khâu Hàn có chút đáng thương, rốt cuộc xảy ra chuyện này chỉ có Khâu Hàn là vô tội, Khâu Hàn đưa ra điều kiện như vậy cũng chỉ là không muốn ly hôn mà thôi.

Khâu Hàn chỉ lo ăn, cũng không có nhận thấy được tâm lý đang dần thay đổi của Diệp Bác Lỗi, bất quá cậu cũng không quan tâm hắn nghĩ thế nào.

Tới buổi tối, tất cả mọi người ngồi ở trong phòng khách, Diệp Phùng Minh cùng Tần Tú lấy món đồ chơi đùa giỡn với hai đứa nhỏ, Lâm Dật Cẩm thì ở bên cạnh giữ, Diệp Bác Lỗi ban đầu định chuẩn bị về thư phòng xử lý một chút công việc nhưng bị Tần Tú mạnh mẽ giữ lại, bảo hắn là cha phải thường xuyên bên cạnh bồi dưỡng tình cảm thì đứa nhỏ mới thân thiết với hắn.

Khâu Hàn cũng không có về phòng, ngồi một mình trên sô pha nhìn bọn họ, ngồi một lúc, cậu đột nhiên đứng dậy đi qua nói: “Tôi có thể ôm một đứa không?”

Những người khác đều sửng sốt một chút nhưng không nói gì, Khâu Hàn chậm rãi ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve trấn an đứa bé.

Đứa bé bị cậu ôm vào trong ngực không chỉ không khóc, còn đối với cậu toét miệng cười, Khâu Hàn cũng mỉm cười.

Bọn họ nhìn một màn này, tâm tư từng người khác nhau, Lâm Dật Cẩm trong lòng không quá thoải mái, Tần Tú cùng Diệp Phùng Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ có Diệp Bác Lỗi vẫn luôn nhìn mặt Khâu Hàn.

Lâm Dật Cẩm phục hồi lại tinh thần, quay đầu trộm nhìn một chút sắc mặt ba người, trong lòng lập tức khẩn trương, ba người bọn họ đều có thể ngăn cản Khâu Hàn ôm đứa nhỏ, chỉ có hắn không thể mở miệng ngăn cản, nhưng bọn họ đều chỉ nhìn và không nói gì.

Đối với hắn mà nói, điều hắn lo lắng nhất, chính là Khâu Hàn vì không muốn ly hôn mà đưa ra ý muốn cùng Diệp Bác Lỗi nuôi nấng đứa nhỏ, như vậy sẽ biến thành hắn cùng Diệp gia tranh đoạt đứa nhỏ.

Hình ảnh Khâu Hàn ôm đứa nhỏ mỉm cười, làm Diệp Bác Lỗi nhìn đến thất thần, bởi vì hắn từ trên mặt Khâu Hàn thấy được bóng dáng Hứa Vân Kỳ bạch nguyệt quang trong lòng hắn, trong nháy mắt hắn nhớ đến Hứa Vân Kỳ, nghĩ thầm nếu hắn cùng Hứa Vân Kỳ kết hôn, hẳn chính là hình ảnh như vậy.

Truyện Dị Năng

Khâu Hàn nhìn mặt đứa nhỏ trắng nõn mềm mại nghĩ thầm, cậu biết đứa trẻ vô tội, nó không thể lựa chọn mình được sinh ra hay không, càng không thể lựa chọn cha mẹ nhưng cậu cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì đứa nhỏ mà mềm lòng, chuyện nên làm cậu nhất định sẽ làm, một đời này cậu chỉ cần không làm chính mình thất vọng là được.

Khâu Hàn đem đứa nhỏ trả lại cho Lâm Dật Cẩm, sau đó đứng dậy nói: “Tôi đi ra ngoài hít thở không khí, các người trò chuyện đi.”

Diệp Bác Lỗi nhìn bóng dáng Khâu Hàn đi ra ngoài, có lẽ bởi vì vừa rồi trên người Khâu Hàn thấy được bóng dáng Hứa Vân Kỳ, trong lòng hắn đối với Khâu Hàn có chút đau lòng.

Khâu Hàn vốn dĩ tính toán tản bộ xong thì về phòng nghỉ ngơi nhưng bất tri bất giác lại đi tới bên cạnh dòng suối, nghĩ tới cũng đã tới rồi, vậy ngồi một lát lại trở về.

Khâu Hàn ngồi xuống một lúc, ban đầu là nhìn những con cá chép bơi lội sau đó mắt lại thường nhìn về phía đối diện hành lang dài.

Kiếp trước cậu thường xuyên ngồi ở chỗ này nhưng chưa từng gặp được Diệp Huyên Thành, nói cách khác Diệp Huyên Thành rất ít đi qua nơi này.

Cậu cũng không chờ mong gì, chỉ là bởi vì ngày hôm qua trong đầu đột nhiên có thêm một kế hoạch, làm cậu luôn nghĩ đến Diệp Huyên Thành.

Khâu Hàn ngồi trong chốc lát liền đi trở về, mặc kệ thế nào, cậu phải hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch trước, tiến hành bước tiếp theo sau, từng bước một đi tới, không thể làm rối.

Lâm Dật Cẩm ở Diệp gia được vài ngày, Khâu Nghiên Phương cùng Lâm Đức Phong tới đón hắn trở về, thật sự là bên ngoài nói càng ngày càng khó nghe, mà Khâu Hàn bên này lại không có nửa điểm buông lỏng, Lâm lão gia tử cùng Lâm lão thái thái là người xem trọng sĩ diện, thật sự nhịn không nổi nữa, mới gọi hai vợ chồng họ đi đón người:)).

“Dật Cẩm cùng hai đứa nhỏ, chúng ta trước tiên trở về, dù sao con ở đây cũng không tốt lắm, hai đứa nhỏ lại không thể rời xa con, chúng ta cũng chỉ có thể đón cả ba trở về.” Khâu Nghiên Phương lại nhìn về phía Khâu Hàn nói: “Con cũng cùng chúng ta trở về ở vài ngày đi, vốn dĩ sau khi các con kết hôn nên phải về nhà vài hôm, sau khi trở về mẹ có chuyện muốn nói cùng con.”

Khi vợ chồng họ tới, Diệp lão gia tử dặn dò qua với bọn họ, muốn Khâu Hàn cùng trở về, chờ sau khi cậu trở về lúc, mặc kệ là dụ dỗ hay la mắng đều nhất định phải ép cậu đồng ý ly hôn.

Lâm Dật Cẩm ở Diệp gia mấy ngày, tuy rằng Khâu Hàn đối với hắn không nhiệt tình nhưng cũng không có cố ý nhằm vào hắn mà châm chọc mỉa mai, ngay cả Lâm Dật Cẩm có đôi khi sử dụng ngôn ngữ trà xanh cùng Tần Tú cố ý chọc giận cậu, cậu đều không có phản ứng, chuyện này kéo càng lâu đối với bọn họ càng bất lợi.

“Hôn lễ vừa bắt đầu đã kết thúc, có trở về nhà hay không cũng đâu có quan trọng? Kỳ thật chỉ cần các người đồng ý yêu cầu của tôi, tôi cùng Diệp Bác Lỗi liền lập tức ly hôn.” Khâu Hàn nói: “Ngài cũng không cần lãng phí thời gian cùng tôi nói chuyện, ngài muốn nói gì, lòng tôi rất rõ ràng.

Đơn giản chính là di sản bà ngoại ngài chỉ tạm thời thay tôi bảo quản, về sau khẳng định là sẽ cho tôi, đại ca cũng là cháu ruột của bà, di sản bà ngoại cũng nên cho hắn một phần, không có khả năng tất cả đều cho tôi linh tinh.”

Khâu Hàn cười nói: “Những lời này tôi lúc trước đã nghe qua rất nhiều lần, không cần lặp lại nói cho tôi nghe, thời điểm bà ngoại còn sống đã nói qua, Khâu gia tất cả đều do một mình tôi kế thừa, bà ngoại rõ ràng có lưu lại di chúc, ngài lại nói không có di chúc, đến tột cùng là chuyện như thế nào, ta nghĩ ngài trong lòng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, chỉ cần ban đêm ngài nằm mơ mà tâm không thẹn đối mặt với bà ngoại là được.”

Khâu Nghiên Phương sắc mặt dần dần khó coi, quay mặt đi, không lời nào để nói.

Lâm Đức Phong thấy tình huống này, chỉ có thể chính mình mở miệng đối Khâu Hàn nói: “Ông nội con nói, chỉ cần con đồng ý ly hôn, về sau khẳng định sẽ bảo mẹ con đem tài sản chậm rãi cho con, hơn nữa tài sản Lâm gia về sau cũng sẽ suy xét cho con một ít.

Nhưng nếu con vẫn luôn như vậy kéo dài, mặc kệ tài sản Khâu gia hay là tài sản Lâm gia, một phân đều sẽ không cho.”.