Edit by Lơ

Beta by Bluerious

________________

Trời tối dần, Tống Tông Ngôn bật đèn lên, vừa ngồi xuống đã bị đá từ dưới gầm bàn.

Người kia không căn đúng lực lắm, đá trúng cẳng chân khiến hắn thấy hơi tê.

Văn Khâu: “Tớ xin lỗi, đá mạnh quá.”

Tống Tông Ngôn: “…”

“Cậu không đi ăn tối à?” Văn Khâu giảm lực nhẹ rồi lại đá, “Năm giờ rưỡi rồi.”

“Có hẹn rồi.” Tống Tông Ngôn từ chối mà không thèm ngẩng đầu lên trong lúc đang đổi bài thi.

“Ai?” Văn Khâu tò mò.

Tống Tông Ngôn chưa kịp nói thì có tiếng gõ cửa, cánh cửa được đẩy ra, một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp bước vào.

Văn Khâu siết chặt bút, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Hạ tài năng hôm nay rảnh rỗi đến trường à?”

Hạ Vân Kiều chào hỏi, “Hai tuần nay mình đều đi học, mình sợ điểm môn văn hóa hơn cả mấy bài chuyên ngành nữa.

Vậy nên mới quay lại ngay khi có thời gian để Tống Tông Ngôn dạy kèm cho mình nè.

Cô là một học sinh chuyên ngành nghệ thuật, học biên đạo múa.

Vì trước và sau tết cần chuẩn bị cho bài thi về kỹ năng nên đã gần hai tháng rồi cô không đến trường.

“Điểm của cậu rất tốt.” Tống Tông Ngôn nói, đứng dậy và mặc áo khoác vào.

“Top 100 mà vẫn là tốt ý hả?” Hạ Vân Kiều giả vờ kêu lên, “Đừng an ủi mình mà!”

Văn Khâu xếp hạng trong top 300 trúng một đòn.

Tuy nhiên, đừng nhìn lời nói của cô đầy vẻ tự ti, trên thực tế, cô rất kiêu ngạo.

Nhưng cũng có lý do để cô kiêu ngạo – Một cô gái tài năng nổi tiếng trong trường, chưa kể còn xinh đẹp, chiếm lĩnh các mặt báo và tạp chí của trường ngay khi nhập học, là thành viên của ban quản lý câu lạc bộ sân khấu, một nhân vật nức tiếng trong trường.

Tống Tông Ngôn cười: “Đi thôi, đi ăn cơm đi.”

“Văn Khâu không đi cùng à?” Hai người đi được vài bước, Hạ Vân Kiều kinh ngạc nhìn lại, “Đi ăn món hầm ở quán bên phía tây của trường ý.”

“Không, trời mưa không muốn ra ngoài đâu.” Văn Khâu nhìn Tống Tông Ngôn, “Mang về cho tớ một suất.”

“Vẫn đỏng đảnh như vậy à?” Hạ Vân Kiều nói giỡn với Tống Tông Ngôn, “Lát nữa cậu mua một suất cơm chiên trứng về cho cậu ấy.”

Đó là món Văn Khâu ghét nhất, nhưng cậu lại cười, cao giọng lên: “Được á.”

Tống Tông Ngôn không nói gì.

Vẫn còn một phần ba bài thi, hai người kia đi rồi, Văn Khâu ném bút, bắt đầu chơi game mobile.

Còn những bài thi chưa chấm xong thì cứ để cho Tống Tông Ngôn đi – Ai bảo bỏ mặc cậu để trốn đi hẹn hò với em gái, còn mang cơm chiên trứng về cho mình.

Tống Tông Ngôn trở lại một mình, Văn Khâu nhìn phía sau: “Hạ tài năng đâu?”

“Về ký túc xá rồi.” Tống Tông Ngôn đặt bữa tối mang về lên bàn.

“Tớ còn tưởng cậu không mua.” Văn Khâu chống cằm lắc lắc điện thoại, “Tớ còn định nhờ người khác mua cho.”

Tống Tông Ngôn ngồi xuống, mãi sau mới nói: “Nhờ ai?”

Văn Khâu đang bận bóc đồ, không nghe rõ hắn nói, thấy là gì thì trợn tròn mắt: “Là pizza à?”

Cách nói đó tựa như đang thất vọng vì không phải cơm chiên trứng.

“Tống Tông Ngôn, yêu cậu quá đi mà.” Văn Khâu lấy bao tay ra, khác với giọng điệu quái gở, mặt cậu lại nở nụ cười rạng rỡ, “Mang đồ ăn cho người cậu ghét còn chọn món người ta thích.

Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ mang cơm chiên trứng.”

Tống Tông Ngôn giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng Văn Khâu cũng không ngần ngại nói trong khi ăn: “Nhưng tớ muốn ăn mì hải sản hơn.”

“Xếp hàng dài quá.” Tống Tông Ngôn đáp lại trong vô thức.

Vốn dĩ hắn định mua mì hải sản, nhưng quán trên phố tây lúc nào cũng nhộn nhịp, người xếp hàng ăn tối có thể dài đến cuối phố.

“Vậy thì cậu đứng vào chung.” Văn Khâu nói: “Tớ không vội mà.”

Tống Tông Ngôn bỏ qua lời mặt dày này, cúi đầu thay đổi bài thi, phát hiện Văn Khâu chẳng chấm thêm được bài nào lúc hắn vắng mặt.

Văn Khâu ngồi bên cạnh hắn cắn một miếng pizza, ăn một cách thích thú.

Cậu rất kén ăn, không thích ăn tám trong số mười món ăn phổ biến, cũng cực kì ghét thịt lợn, một loại thực phẩm hiếm khi kén người ăn.

Văn Khâu sống trong kí túc xá từ năm lớp 10 nhưng chưa bao giờ ăn sáng trong nhà ăn của trường.

Lúc đó, việc học của hắn không căng thẳng lắm, Tống Tông Ngôn cũng chưa chuyển vào, hắn đang ở nhà nên luôn mang cho Văn Khâu mì hoành thánh và cháo hạnh nhân gần phố mua sắm mỗi sáng.

Vài lần đến muộn cũng là vì Văn Khâu gọi món, tất cả đều là đồ ăn ở nơi hay tắc đường và rất khó xếp hàng.

“Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi tớ không ăn món mì hoành thánh đó.” Văn Khâu nói: “Chủ nhật chúng ta đi ăn đi.”

“Không có thời gian.” Tống Tông Ngôn không ngẩng đầu.

“Sao cậu vẫn nhớ rõ tớ thích ăn gì mà lại không chịu nhìn tớ lúc nói chuyện?” Văn Khâu chơi lại trò cũ, đá nhẹ người kia, “Không phải chính cậu bảo là lúc trò chuyện phải nhìn vào mắt người ta mới là lịch sự hả?”

Tống Tông Ngôn không trả lời.

“Có muốn ăn không?” Văn Khâu đưa một miếng bánh pizza khác lên miệng hắn, nói trước khi đối phương mở miệng, “Nếu cậu cắn một miếng, có nghĩa là chúng ta đã làm hoà, được không?”

Tống Tông Ngôn vốn không làm gì, nghe được lời này lại quay mặt đi.

Cậu cũng đoán trước rồi, Văn Khâu giả bộ đau lòng: “Tớ đáng ghét như vậy sao?

Bên kia vẫn mặc kệ cậu.

Văn Khâu nói: “Được.

Tớ không nói nữa kẻo cậu ghét thêm.” Lại tiếp tục ăn pizza.

Tống Tông Ngôn nhanh chóng chấm xong xấp bài trên tay, đi lấy xấp trước mặt Văn Khâu, sau khi vươn đến bàn bên kia, hắn lại không nhúc nhích.

“Không cần làm hoà.” Hắn bỗng nói: “Tôi chưa bao giờ ghét cậu.”

Văn Khâu sững sờ, miệng chuẩn bị cắn pizza từ từ khép lại, cũng không còn tâm trạng ăn nữa, hồi lâu sau cậu mới khô khan đáp: “Tớ biết rồi.”

“Chúng ta có thể luôn là bạn.” Tống Tông Ngôn nhìn thẳng vào cậu, “Chỉ cần cậu…”

“Không.” Văn Khâu ngắt lời hắn.

Lần này, người sững sờ lại là Tống Tông Ngôn, nhưng chỉ trong một hai giây, hắn đã trở lại bình thường, mím môi không nói nữa.

Tống Tông Ngôn đã xa cách với cậu một thời gian dài – kể từ khi biết Văn Khâu thích người đồng giới.

Văn Khâu biết cậu thích một người mà mình không nên thích, phải học cách chịu đựng nỗi buồn vô tận.

Nhưng cậu chịu đựng hai tháng như không có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên lúc này lại thấy khó chịu như bị dội một chậu nước sôi bỏng.

Cậu ném chiếc bánh pizza ăn dở vào trong hộp, nắm lấy tay phải của Tống Tông Ngôn vốn đang chấm bài, dùng sức rất mạnh, cũng rất nóng nảy, cách nói năng chẳng hề chín chắn—Ai có thể giữ vững sự chín chắn trước mặt người mình thích được cơ chứ——

“Quan trọng đến vậy sao? Bởi vì tớ thích đàn ông sao? Cậu nói rằng đồng tính là ghê tởm, nhưng là với người khác, vậy tớ cũng sẽ khiến cậu cảm thấy ghê tởm sao?”

Tống Tông Ngôn lắc đầu: “Đó là quyền tự do của cậu.”

—Còn vì Văn Khâu thích đàn ông mà chọn xa cách, thậm chí cố tình thờ ơ và không muốn hàn gắn, đó cũng là quyền tự do của Tống Tông Ngôn.

Đèn trên cao chập chờn.

Văn Khâu thả tay hắn ra rồi ngã ngồi lại chỗ của mình.

Rõ ràng Tống Tông Ngôn ở rất gần cậu, chỉ cách một xíu – nhưng cậu biết khoảng cách này là một ranh giới mà cậu mãi chẳng thể bước qua.

Văn Khâu thầm thở ra vài hơi mới từ từ trở lại vẻ mặt trước đây, đâm một miếng pizza nát nhừ, than thở: “Sao hôm nay pizza lại khó ăn vậy.”.