Edit by Lơ

Beta by Bluerious

_________________

Chín giờ ba mươi tám.

Lúc Văn Khâu tỉnh lại, khóe mắt còn ươn ướt, cậu có một giấc mơ, nhưng không hoàn toàn là vậy.

Một lần cậu đến nhà Tống Tông Ngôn để ăn trưa, Tống Tông Ngôn đưa cậu về trước bữa tối.

Văn Khâu ngồi trên xe buýt nhìn hắn, vẫy tay chào tạm biệt.

Tống Tông Ngôn đắm mình trong ánh sáng của sân ga, mải miết dõi theo cậu.

Văn Khâu bỗng muốn xuống xe ôm lấy hắn, nhưng ánh đèn quanh co hai bên đường phóng nhanh, bóng dáng Tống Tông Ngôn chậm rãi ngưng tụ thành một chấm nhỏ rồi biến mất.

Cậu chợt tỉnh giấc.

Đồng hồ báo thức đặt bên cạnh giường lặng lẽ chỉ 9:08, trong phòng từ lâu đã không còn ai ngoại trừ cậu.

Chuyến bay của Tống Tông Ngôn khởi hành lúc 8 giờ 12 phút, phần giường kia giờ đã lạnh lẽo.

Tống Tông Ngôn đã rời đi.

ngôn tình hoàn

Cậu tủi thân quá trời quá đất.

Đêm qua cậu bị làm đến ngất đi thật – Mặc dù đây là điều cậu muốn, nhưng Văn Khâu cũng muốn tỉnh dậy nhìn Tống Tông Ngôn mà.

Nhưng không được.

Tống Tông Ngôn đã rời đi, và cậu là người duy nhất còn lại ở đây, chìm trong đau đớn và buồn bã.

Hình như đêm qua bọn họ đã làm ba hai lần trên chiếc giường này, đầu óc của cậu rối bời, chỉ còn đau đớn và nhức mỏi.

Văn Khâu xuống giường muốn lấy điện thoại, nhưng eo và đùi đau nhức, suýt nữa khuỵu xuống sàn, thân thể yếu ớt run rẩy.

Văn Khâu nhe răng trợn mắt lấy điện thoại, sau đó nằm lại giường, gửi một tin nhắn cho Tống Tông Ngôn.

Chắc hẳn không có lời đáp, bởi vì hắn đã ở trên máy bay.

Văn Khâu ném điện thoại lên trên ga trải giường, nhưng lại đụng phải thứ gì đó, cậu khẽ liếc nhìn, phát hiện bên cạnh giường có một ống thuốc và một tờ giấy, hình như là do người nào đó mua trước khi rời đi.

Cậu cầm thuốc mỡ lên xem rồi nhìn câu nhớ dùng thuốc trên tờ giấy, sau đó lấy điện thoại di động ra nhắn lại: “Thuốc tăng cường tuần hoàn máu, anh siêu thật đó anh ơi.”

Văn Khâu nằm lại, ngủ thẳng đến 2 giờ chiều.

Điện thoại đổ chuông liên tục như như báo thức, gọi cậu tỉnh luôn.

Trương Phong Dương ở bên kia không ngừng gào thét: “Cậu đâu rồi? Không phải hai giờ hẹn gặp nhau ở cổng trường sao? Tớ và cô béo, ui ui, đau quá, không phải, chị Trữ xinh đẹp đến rồi này, chỉ còn cậu thôi!”

Văn Khâu nằm trong chăn bông, ngủ mê man bất tỉnh, cậu yếu ớt nói: “Các cậu hôm nay đăng ký đi, ngày mai tớ đi.”

“Địu.” Trương Phong Dương nói với Trữ Văn Hinh bên cạnh, “Văn Khâu thả bồ câu thật nè.”

Rồi quay mặt lại nói vào điện thoại, “Hôm nay đăng ký nhập học, cậu làm sao vậy? Sao không tới? Không đi học nữa hả?”

Cậu có làm gì đâu, mà là bị làm một đêm mới đúng.

“Giấy báo ghi hai ngày mà?” Văn Khâu dịch người dưới chăn bông, chỉ cảm thấy ngủ dậy không những không thoải mái, mà khắp người đều cảm thấy đau nhức, “Ngày mai tớ đi sau.”

Mãi mới đuổi được Trương Phong Dương, một cuộc gọi khác lại đến.

Văn Khâu không nhìn tên người gọi mà nhận luôn, bên kia nói: “Em đến trường chưa?”

“…” Văn Khâu nghe thấy giọng nói kia, “Không, em đang ngủ.”

Tống Tông Ngôn: “… Khó chịu sao?”

“Anh hỏi ở đâu?” Văn Khâu nói: “Trái tim hay là mông, hay là…”

“Có phải anh mua nhầm thuốc rồi không?” Tống Tông Ngôn ngắt lời xàm xí của cậu.

Văn Khâu nhìn ống thuốc hoạt huyết kia, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

Tống Tông Ngôn xin lỗi trước: “Buổi sáng không có hiệu thuốc nào mở, chỉ có cái đó thôi.”

“Ừm, em hiểu rồi.” Văn Khâu không muốn nói thêm về chủ đề này, “Anh đã đến Bắc Kinh chưa?”

“Rồi, sắp có cuộc họp ngắn.”

“Nhanh đấy, họp ngay khi vừa đến trường, quả là chủ nghĩa xã hội đặc sắc.” Cầm điện thoại quá mệt mỏi nên Văn Khâu nằm nghiêng, để điện thoại dưới tai.

“Em chưa ăn à? Anh đặt đồ ăn cho nhé?” Tống Tông Ngôn đang nói chuyện, mẹ hắn đứng ở đằng xa đã hỏi hắn nói xong chưa, sắp phải vào phòng học rồi.

“Em tự đặt.” Văn Khâu cũng nghe thấy, “Anh bận thì cúp đi.”

Tống Tông Ngôn phải cúp điện thoại, nhưng không quên nhắc nhở: “Được.

Đừng ăn cay quá.”

“Anh cũng hiểu khá rõ đấy.” Văn Khâu không nhịn được cười với giọng điệu sành sỏi của hắn.

Ngày hôm sau Văn Khâu dậy sớm, thu dọn đồ đạc gọn gàng rồi đến đại học A báo danh, Trương Phong Dương vừa giúp cậu chuyển đồ vừa lải nhải: “Hôm nay ít hơn hôm qua nhiều, biết thế tớ cũng đi hôm nay.”

“Tớ đoán trước cả rồi.” Văn Khâu giả bộ.

Sự hỗn loạn này là khởi đầu của cuộc sống đại học.

Mấy ngày đầu bận đến mức chân không chạm đất, báo danh xong là đi huấn luyện quân sự, cái nắng như thiêu đốt đầu tháng 9 khiến đám học sinh thét gào.

Buổi tối có huấn luyện ban đêm, về đến ký túc xá cũng đã chín mười giờ rồi.

Văn Khâu nằm trên giường nói với Tống Tông Ngôn về khuôn mặt bị tróc da của mình: “Anh nhìn đi, có đáng thương không?”

Tống Tông Ngôn cũng không phải là kiểu người cười trên nỗi đau của người khác.

Trường học của hắn sẽ bắt đầu khóa huấn luyện quân sự sau ngày 11, nhưng Bắc Kinh vào lúc này cũng không quá nóng.

“Không phải em nói đã nhờ bác sĩ trường cấp giấy xác nhận say nắng sao?”

Văn Khâu thở dài, “Anh đừng nhắc nữa.”

Cậu và Trương Phong Dương xin bác sĩ trường cấp giấy xác nhận say nắng vào ngày thứ ba của kỳ huấn luyện, đã được sự chấp thuận của huấn luyện viên.

Kết quả, Trương Phong Dương nhất quyết kéo cậu đi đánh bài, lại gom được hai “người bệnh” mà cậu không biết, huấn luyện viên đi kiểm tra thấy bốn người đang chơi đấu địa chủ vui vẻ thì bắt về sân tập.

Tống Tông Ngôn cười không ngừng: “Không phải Trương Phong Dương luôn gặp xui xẻo sao? Sao em còn chơi bài với cậu ấy.”

Khi còn học trung học, vận rủi của bạn Trương đã là một chuyện cười nổi tiếng.

Văn Khâu cười nói phải, em đúng là ngốc mà.

Sau đó cậu nói chuyện với hắn về vận rủi của Trương Phong Dương.

Cuối cùng, cậu lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Giá mà anh ở đây, anh là nam thần may mắn của em mà.”

Tống Tông Ngôn mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên anh nghe nói nha.”

“Mỗi lần đi chơi với anh đều có thể trúng gì đó, còn không phải là nam thần may mắn à?|” Văn Khâu nói.

“Anh cũng muốn.” Một lúc sau, người kia đột nhiên đáp lại bằng một câu kỳ lạ.

Văn Khâu không hiểu hắn đang nghĩ gì nên ậm ừ đầy nghi ngờ.

Sau một vài giây mới nhận ra, Tống Tông Ngôn đang trả lời câu cuối cùng của cậu – “Giá mà anh ở đây.”

Đã khai giảng hơn mười ngày, họ cũng xa nhau mười ngày, mỗi người bận rộn bắt đầu một chương mới trong cuộc đời.

Văn Khâu đã từng xem một bộ phim, trong đó có một câu nói: Nỗi nhung nhớ giống như rắn bò trên cỏ.

Cậu không có nhiều tế bào văn học, lần đầu tiên nghe nó, cậu chỉ nghĩ rằng là một phép ẩn dụ khó hiểu.

Nhưng bây giờ trong đêm khuya thanh vắng, nằm trên giường trong ký túc xá, bên tai nghe thấy hơi thở của Tống Tông Ngôn trong chiếc điện thoại cách xa hàng trăm cây số, trong khoảng lặng của nỗi tương tư này, cậu chợt hiểu ra.

Vào chiều ngày 28 tháng 9, Tống Tông Ngôn chỉ có hai tiết học, bốn giờ hơn đã trở về ký túc xá để làm bài tập.

Đang viết dở thì Văn Khâu gọi điện đến, vui vẻ nói: “Anh ăn tối chưa?”

Tống Tông Ngôn nhìn đồng hồ, mới năm giờ hơn: “Chưa.”

“Không phải anh nói cái cửa hàng đồ ăn Nhật ở phía sau trường khá ngon ư, em đã đặt trước một món súp miso và cơm lươn cho anh.

Đi lấy đi, chắc sắp xong rồi.”

“Sớm vậy.” Tống Tông Ngôn nói.

Gần đây họ rất thích đặt món ăn cho nhau, không hỏi ý kiến của người kia trước, đến giờ ăn mới biết là cơm hộp hay cần đến cửa hàng để lấy.

“Không phải anh nói cửa hàng này đông lắm ư?” Văn Khâu giục, “Dân số Bắc Kinh ngày càng mở rộng, tất cả các bữa ăn đều phải xếp hàng.

Mau đi lấy đi!”

Tống Tông Ngôn vừa nói chuyện với cậu vừa mặc áo khoác, cũng nói với các bạn cùng phòng tối nay hắn ăn một mình, đừng gọi cho hắn.

Bạn cùng phòng cũng đã đoán ra được dựa vào hành động của hắn trong mấy ngày qua, liền hét lên: “Bạn gái lại gọi đồ ăn cho cậu à?”

Tống Tông Ngôn cười.

Văn Khâu ở bên kia điện thoại bất mãn nói: “Bạn gái nào cơ?”

Tống Tông Ngôn vừa ra khỏi cửa, xung quanh yên lặng, hắn cười nhẹ nói: “Bạn trai.”

Lúc này Văn Khâu mới vừa lòng.

Cửa hàng bán đồ ăn Nhật gần trường không khó tìm, chỉ cần đi bộ chừng 15 phút là có thể nhìn thấy bảng hiệu ở đằng xa.

Hai người vẫn chưa cúp máy, Tống Tông Ngôn nói: “Anh sắp đến rồi.”

“Em nhìn thấy rồi.”

“Hả?”

Văn Khâu nói: “Em nói là em nhìn thấy rồi.”

Tống Tông Ngôn do dự một lúc: “Cái gì?”

“Quay đầu lại.” Từ phía sau có người vỗ lên vai hắn thật mạnh, người ấy cười xán lạn, “Hello! Anh đẹp trai, đến nhận cơm à?”

Tống Tông Ngôn quay đầu lại, sửng sốt: “… Văn Khâu.”

Văn Khâu bản người thật đứng ngay trước mặt hắn, đôi mắt đong đầy ý cười: “Món quà này có to không nè?”

Tống Tông Ngôn vui sướng tột độ: “Sao em lại đến đây?”

Văn Khâu đeo hai cái ba lô, thản nhiên nói: “Nhớ anh thì đến thôi.”

Chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, nhưng cậu không chờ nổi.

Từ lúc Tống Tông Ngôn đã nói trên WeChat rằng cơm lươn ở cửa hàng đồ ăn Nhật Bản ở đây rất ngon thì dù chỉ còn mỗi hai ngày cậu cũng không đợi được.

Cậu không muốn ăn cơm lươn.

Cậu muốn ăn người nào đó.

Hai người đứng trên đường ngơ ngác nhìn nhau, Văn Khâu không nhịn được nữa: “Ăn cơm trước đi.

Trưa nay em phải bắt kịp chuyến bay, giờ sắp chết đói rồi.”

Tống Tông Ngôn vội vàng cầm lấy đồ trên vai cậu, đeo ba lô nặng trĩu lên: “Sao em không nói trước với anh?”

“Không nói trước cho anh biết thì mới là bất ngờ.” Văn Khâu khẽ móc ngón tay hắn, “Anh không vui sao?”

Miệng Tống Tông Ngôn mím lại, nhưng cũng không che nổi niềm vui: “Em nói trước thì anh… anh sẽ đón em ở sân bay, còn khách sạn…”

“Em đặt rồi!” Văn Khâu trả lời trước, “Em đã đặt phòng trên đường tới đây, ở gần lắm.

Ban đầu em muốn đến thẳng trường học tìm anh cơ, nhưng không vào được, trường của anh nghiêm thật đấy.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa hàng đồ ăn Nhật.

“Em được nghỉ rồi à?” Tống Tông Ngôn hỏi.

Cửa hàng đưa trà lúa mạch đến, Tống Tông Ngôn lịch sự yêu cầu người phục vụ thay bằng nước sôi, bởi vì Văn Khâu không uống trà lúa mạch.

“Không, có lớp tiếng Anh vào buổi chiều.” Kỳ huấn luyện quân sự của họ đã kết thúc vào tuần trước, các giờ học đã bắt đầu.

Văn Khâu ngồi xếp bằng, nhìn sắc mặt của hắn bèn nói trước, “Anh đừng nói mấy câu như không thể trốn tiết!”

Tống Tông Ngôn: “…”

Hắn là người thích gây mất hứng như vậy sao?

Chỉ có hai người họ im lặng trong không gian được ngăn cách, ánh mắt họ dán chặt vào nhau.

Bữa ăn tuy rất ít va chạm thân thể nhưng mắt dính nhau đến mức có thể kéo thành tơ.

Sau bữa tối, một người chỉn chu như Tống Tông Ngôn mới nhận ra: “Em đã đặt khách sạn chưa?”

“Đặt rồi.” Văn Khâu thắc mắc, “Không phải em vừa nói sao, đặt phòng ở gần đây.”

Tống Tông Ngôn: “…”

Yêu vào có thể gây mất trí nhớ ngắn hạn.

Tống Tông Ngôn đưa cậu đến khách sạn, khi đi tới quầy lễ tân hỏi có bao nhiêu người, Văn Khâu nhìn hắn hỏi: “Anh ở lại không?”

Kỳ nghỉ đang đến gần, trường học thường xuyên kiểm tra phòng, nhưng Tống Tông Ngôn không thể nói không dưới mắt Văn Khâu.

Văn Khâu vốn tưởng rằng Tống Tông Ngôn thật sự không nhớ mình nhiều như vậy, đến lúc bị đẩy ngã xuống giường, làm đến mức đau khắp mình mẩy mới biết mình nhầm rồi.

Một cậu chàng vừa khai trai không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, chưa kể người ta bảo tiểu biệt thắng tân hôn.

Giường khách sạn rung gần như suốt đêm.

Người kia cũng nhớ cậu.

Cuối cùng Văn Khâu cũng tin rồi.

Hai người dính vào nhau, lên cao trào hết lần này đến lần khác.

Văn Khâu dán từng chút da thịt của mình vào người kia, hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Tống Tông Ngôn khiến cậu tan chảy từng chút một.

“Cuối cùng cũng được gặp anh.” Cậu mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, nhưng lại không muốn ngủ thiếp đi, vẫn muốn đóng khung từng tí một của hắn vào trong mắt.

Tống Tông Ngôn nhận thấy cánh tay người kia đang dần siết chặt, gần như khó thở, không còn cách nào khác, mỉm cười hôn lên mái tóc ướt đẫm của người kia rồi trấn an: “Ừm.

Ngày mai thức dậy cũng có thể thấy anh.”

Nên hãy ngủ đi, không sao đâu..