Edit by Lơ

Beta by Bluerious

____________

Đinh Huy nhận được một đơn xin học ngoại trú khác đến từ Văn Khâu.

Hai lá đơn gần như giống hệt nhau lần lượt được đặt trên bàn, Đinh Huy suýt nữa tức đến bật cười.

Chỉ còn hơn bảy tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Một là người rất có khả năng là trạng nguyên thành phố, là bảo vật của lớp, hai là cậu học sinh mà anh thật lòng quan tâm, cho rằng không nên sa đoạ đến mức này.

Ban đầu ai cũng khiến anh yên tâm, giờ lại thi nhau nổi loạn đúng thời khắc nước rút.

Tống Tông Ngôn bị Đinh Huy gọi ra trong giờ học cuối cùng vào buổi chiều, năm lớp 12, việc giáo viên nói chuyện với học sinh đã trở nên bình thường nên không mấy ai ngạc nhiên.

Trữ Văn Hinh tò mò chạy đến hỏi Văn Khâu, “Tống mặt liệt lại đứng nhất nữa hả?”

Thành tích chưa được công bố, nhưng lời đồn thì không ít.

Văn Khâu hỏi: “Cậu ấy có bị liệt mặt đâu?”

“Mặt đó mà bảo không?” Trữ Văn Hinh ngồi vào chỗ của Tống Tông Ngôn, “Hai tháng nay cậu ta không thèm để ý đến cậu.

Hai người vốn thân lắm mà, nhưng từ hôm bữa đến giờ chẳng thèm cười với cậu một lần, chẳng phải bị liệt mặt à?”

“Cậu nghĩ bây giờ có ai muốn nói chuyện với tớ nữa?” Văn Khâu quét mắt nhìn khắp lớp.

“Tớ thấy nhiều mà, chẳng phải có tớ đây sao?” Trữ Văn Hinh tức giận mắng, “Có mấy người đúng là điên, coi gay như quái vật vậy.

Thế mà trước kia tớ còn thấy Tống Tông Ngôn khá tốt, ai ngờ chỉ là một tên cổ hủ.”

“Cô gái này, sao cô đây lại nói năng không lựa lời như thế chứ?” Văn Khâu bật cười.

Cổ hủ? Văn Khâu thử áp lời này cho Tống Tông Ngôn, cảm thấy buồn cười chết đi được, đến mức mãi tận khi người bên cạnh trở lại cậu vẫn còn cười.

Tống Tông Ngôn thấy khó hiểu.

“Anh Đinh nói gì với cậu?” Văn Khâu cười cười, bắt đầu quấy rầy bạn cùng bàn ngồi nghe giảng.

Đúng như dự đoán, Tống Tông Ngôn không thèm đáp lại cậu, Văn Khâu cố ý hỏi: “Cậu không dọn đi nữa hả?”

Lúc này Tống Tông Ngôn mới nhìn cậu: “Đây không phải là kết quả mà cậu muốn sao?”

Đinh Huy thuyết phục Tống Tông Ngôn hồi lâu, hắn mới không đòi chuyển ra ngoài nữa.

“Lần sau nếu em ấy dám đưa Tôn Thế Lâu đến ký túc xá của em lần nữa, tôi sẽ giải quyết giúp.” Đây là lời hứa của Đinh Huy.

Vốn dĩ Tống Tông Ngôn không cần người khác giúp mình, hắn có thể chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê nhà hoặc về đều được.

Nhưng Văn Khâu lại làm khó, Tống Tông Ngôn chuyển ra ngoài thì cậu cũng xin chuyển.

Như vậy làm Đinh Huy khó xử.

“Tôi biết làm vậy là khó cho em, nhưng em ấy giờ đang như vậy, cũng không biết bị gì mà làm hết trò này đến trò khác.” Đinh Huy cứ nhắc đến Văn Khâu là lại mệt mỏi, nhưng đôi lúc cũng thấy buồn thay, “Nhưng tính Văn Khâu rất tốt, hẳn em phải hiểu hơn tôi…”

Hai đứa nhóc này từng có quan hệ rất tốt, cùng tiến cùng lùi, tựa như bạn nối khố.

Ngay cả Đinh Huy cũng biết điều đó.

Ngày mối quan hệ của Văn Khâu và Tôn Thế Lâu bại lộ là ngày nghỉ phép của anh, mới sáng sớm đã nghe tiếng chuông điện thoại liên hoàn, vừa tỉnh đã nghe tiếng gào của thầy phụ trách: “Lớp các cậu có một học sinh làm nhục thanh danh của trường.

Một em học sinh là đồng tính, tên Văn Khâu.

Thầy Đinh, thầy nhanh đến giải quyết đi.”

“Đồng tính!” Hai chữ này giống như một vụ nổ, mất một lúc lâu Đinh Huy vẫn không tin nổi, hơn nữa còn là Văn Khâu.

Đinh Huy sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống giường, muốn cầm di động cũng không được.

Lúc đó anh còn tưởng là Văn Khâu và Tống Tông Ngôn, trái tim như ngừng đập.

Tuy nhiên, nhân vật chính còn lại là Tôn Thế Lâu, người mà anh không quen lắm.

“Tớ sẽ không đưa cậu ấy về ký túc xá lần nữa.” Văn Khâu hứa hẹn, “Nếu có lần sau, tớ sẽ ngay lập tức chủ động dọn ra ngoài, được không?”

Nhưng dẫu cậu hứa như nào cũng không nhận được một ánh mắt của Tống Tông Ngôn.

Nhưng Tống Tông Ngôn sẽ không rời đi.

Buổi tối, sân chơi của trường.

“Tối nay đi ăn không?” Tôn Thế Lâu ngồi trên thanh sắt rút điện thoại ra, “Những người cậu gặp lần trước ấy, chúng nó nói đã để dành một vài chai rượu trong KTV, muốn hẹn đi chơi.”

“Tối nay không đi.” Văn Khâu chống tay lên xà đơn đối diện, “Lần sau nếu có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi, đừng đến kí túc xá.”

Tôn Thế Lâu nhướng mày: “Sao vậy? Lại có người nhiều chuyện à?”

Người nhiều chuyện giờ còn ít nữa hả? Bây giờ họ đang ngồi ở một góc nơi rìa sân, vậy mà vẫn có một vài kẻ liếc mắt nhìn lại.

Hai chàng trai mà còn rêu rao tình yêu của mình hơn cả những cặp nam nữ bình thường, có lẽ cả thành phố không có cặp thứ hai.

“Như vậy sẽ làm phiền đến Tống Tông Ngôn, cậu ấy còn phải đạt được Trạng Nguyên nữa.”

“Địu, mới ngủ ở phòng các cậu có một đêm mà cậu ta cũng ý kiến nữa.” Tôn Thế Lâu bắt đầu văng tục.

“Ừ, cực kì ghét luôn.” Văn Khâu phóng đại, “Nên cậu đừng làm tôi không về được ký túc đấy.”

“Vậy thì sống ở nhà tôi, cậu có thể chọn bất kỳ phòng nào trong số tám phòng trống trên lầu, ngày nào cũng có bảo mẫu nấu cơm, có tài xế đưa đón đi học.

Có thích không?”

Tôn Thế Lâu không ở trong trường, nhà anh ta có một khu biệt thự ở ngoại ô, có tài xế đón đưa mỗi ngày.

Anh ta cũng chẳng nghiêm túc học hành, đến trễ về sớm, trốn học là chuyện bình thường, vậy nên không bao giờ thấy tiếc nuối khi lãng phí thời gian.

“Mẹ cậu không đuổi tôi ra ngoài à?” Văn Khâu giả vờ nghiêm túc, “Có khi còn mắng tôi là hồ ly tinh cướp con trai bà ấy đi.”

Tôn Thế Lâu cười run cả vai, suýt nữa thì rơi khỏi xà kép.

Anh ta vươn tay trêu đùa chiếc cằm thanh tú của Văn Khâu, “Này, đừng nói vậy, nói mới thấy đúng là cậu rất có tố chất hồ ly tinh.”

“Cảm ơn lời khen của cậu.”

“Còn khen nữa.

Hỏi thật đấy, có muốn tới nhà tôi không? Dù sao ba mẹ tôi cũng biết rồi, chẳng thèm để ý đâu.”

Bố mẹ nhà họ Tôn đúng là tiến bộ, chuyện con trai yêu con trai cũng coi như chuyện bình thường, chẳng thèm để ý.

Ngay sau khi ảnh hai người được dán đầy lên bảng tin của trường, nhà trường đã liên hệ ngay với phụ huynh.

Mẹ của Tôn Thế Lâu đến, dùng tiền để giải quyết tất cả lũ lắm miệng.

Về phần Văn Khâu, nhà cậu chỉ có bà nội, một người già tàn tật tai đã kém rồi, hiệu trưởng và trưởng phòng giáo vụ hét vào tai bà cả nửa tiếng, bà vẫn mang vẻ mặt thất thần không hiểu chuyện gì, cuối cùng đành phải đưa bà về.

“Không, phòng ký túc của tôi rất tốt.” Văn Khâu gạt tay anh ta ra.

“Không sao, muốn tới lúc nào thì tới.” Tôn Thế Lâu đổi giọng, “Anh đối xử với cậu tốt đúng không? Tốt hơn bạn cùng phòng của cậu nhiều ha.”

“Cậu so với cậu ấy?”

“Ừm.

Tức giận với một người đẹp như vậy, sao cậu ta nỡ?” Tôn Thế Lâu cợt nhả.

Văn Khâu cười trêu hắn có phải mắt nhìn người tình hoá Tây Thi không.

Tôn Thế Lâu nói phải, phải, đi thôi, đi ăn, ăn món Quảng Đông, uống súp gà đen nhân sâm Hoa Kỳ.

Văn Khâu không thích ăn món Quảng Đông và cũng không thích uống súp gà đen nhân sâm Hoa Kỳ.

Cậu thụt lại so với Tôn Thế Lâu nửa bước, nói một cách vu vơ: “Cậu ấy rất tốt với tôi.”

“Hả?” Tôn Thế Lâu xoay người nắm lấy tay cậu, “Cậu vừa nói cái gì ngon?”

“Món gà đen hầm sâm Hoa Kỳ rất ngon.” Văn Khâu nói.

Trước đây Tống Tông Ngôn đối xử với cậu rất tốt, nếu không phải cậu là tên gay đáng ghét thì có lẽ bây giờ cũng vậy, nhưng cuộc đời thường không có chữ nếu.

Sau năm lớp 12, mỗi tuần chỉ được nghỉ nửa ngày, từ tối thứ bảy đến chiều chủ nhật.

Đầu mùa đông trời cũng tối quá sớm, sau sáu giờ chỉ còn một vầng ánh sáng treo ở cuối chân trời.

Mất mười phút đi bộ đến bến xe buýt, chỉ một mình cậu, hôm nay Tôn Thế Lâu đã cúp tiết rồi, nói là muốn đi xem trận đấu gì đó trong thành phố, ban đầu muốn rủ Văn Khâu nhưng cậu phải về nhà.

Lúc vừa đi tới cổng trường thì bị một chiếc xe bóp còi, Văn Khâu đang đi dọc theo vỉa hè, cũng chẳng cản đường ai.

Cậu xoay người thì nhìn thấy một chiếc Audi màu trắng đỗ bên cạnh, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của người phụ nữ trung niên.

“Dì Tân.” Văn Khâu lập tức mỉm cười chào hỏi, ánh mắt vô thức nhìn vào trong xe.

“Bé Văn đang về nhà à? Cần dì đưa một đoạn không?” Tân Hồng hỏi khách sáo.

“Cậu ấy…” Có người ở ghế sau nói.

Văn Khâu vội vàng đồng ý trước khi người kia kịp nói gì: “Làm phiền dì ạ, cháu cảm ơn.”

Người ngồi ở ghế sau cứng họng.

Tân Hồng nói: “Ngồi ở phía sau đi, có bé Ngôn, còn có đồ ăn vặt nữa.”

Văn Khâu mở cửa xe sau, khuôn mặt Tống Tông Ngôn khuất trong bóng tối, nhưng cậu có thể nhìn ra vẻ không vui của hắn..