Edit by Lơ

Beta by Bluerious

_________________

Ba ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường học trở nên vắng vẻ.

Ba ngày sau mới thi nên không ai nghĩ đây là lời tạm biệt, tất nhiên ít người thấy tiếc khi thấy khuôn viên trống trải.

Văn Khâu chia tay Tống Tông Ngôn ở cổng trường.

Khâu Vân Thanh là người ngoài cuộc nhưng thậm chí còn lo lắng hơn, vì vậy đã nhờ một người bạn lái xe đưa đi đón cậu từ sớm.

Tống Tông Ngôn đã đưa cho cậu một số đề bài và trọng tâm trước lúc nghỉ, yêu cầu cậu xem lại trong ba ngày tới.

Văn Khâu đã xem hết.

Đêm trước ngày thi, cậu gọi cho Tống Tông Ngôn, nhưng không nói gì khác ngoài câu cố lên.

Khâu Vân Thanh không thể đưa cậu đi thi nên đã tính nhờ một người bạn làm hộ.

Tuy nhiên, Đinh Huy đã gọi điện trước và nói rằng anh tình cờ là giáo viên coi thi tại điểm thi của Văn Khâu, nên đề nghị giao việc lo ăn uống ngủ nghỉ của Văn Khâu cho mình.

Sau buổi thi thứ ba vào sáng ngày mùng 8, bên ngoài điểm thi có rất nhiều chiếc ô, hạt mưa tạt vào ống quần, để lại ít vết bùn.

Xung quanh tràn ngập sự hối hả và nhộn nhịp, cùng những tiếng bấm còi khiến lòng người hoảng loạn.

Có vẻ một vài học sinh không có thời gian để viết hết phiếu trả lời của họ, khóc thảm thiết ở cửa.

“Văn Khâu! Đây nè!” Đinh Huy giơ một chiếc ô ca rô và vẫy tay về phía cổng trường trong đám đông.

Anh là giáo viên coi thi trường Trung học số Một, trên cổ có đeo một chiếc thẻ nhân viên màu xanh.

Văn Khâu nhanh chóng đi qua, giẫm lên lớp bong bóng nổi trên mặt đất và vài chiếc ổ gà trên đường đi.

“Anh Đinh.” Cậu chào lại.

Đinh Huy vỗ lưng cậu: “Đi thôi, lên xe đi, tôi đã đặt quán rồi, ăn trưa trước đi.”

“Hôm nay em là người duy nhất ạ?” Văn Khâu nhìn xung quanh.

“Các học sinh khác đều có cha mẹ đi cùng, hôm nay cha của Hứa Bình cũng xin nghỉ để đi cùng…” Đinh Huy biết mình lỡ lời, ho khan một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề, “Lý có khó không?”

“Cũng tạm ạ, Vật lý khá khó.” Văn Khâu nói: “Nhưng Tống Tông Ngôn làm đúng một câu khó.

“Ồ?” Đinh Huy thích thú.

“Cậu ấy có thể là trạng nguyên lần này.” Văn Khâu nháy mắt cười, “Anh Đinh, giáo viên của nhà vô địch, anh sắp trở nên nổi tiếng.”

“Tôi sẽ càng vui hơn nếu em làm tốt trong bài thi.” Đinh Huy nói.

Văn Khâu nghĩ về ba bài thi mà mình đã làm: “Em cảm thấy khá tốt, chắc sẽ khiến anh vui.”

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc vào một ngày mưa.

Sau khi thi xong cũng không thư thái hơn chút nào, trước khi dọn đồ về nhà, Văn Khâu đã bị một vài bạn cùng điểm thi kéo đi uống rượu và ăn chơi.

Cuối cùng lúc đến quán thì thấy hầu hết các bạn trong lớp đã tụ tập đông đủ.

Văn Khâu đặt ô của mình xuống sàn để ráo nước, ngay khi cậu bước vào phòng đã nhìn thấy Tống Tông Ngôn trong đám đông: “Cậu làm bài thế nào? Anh Đinh hỏi tớ xem cậu có thể giành được trạng nguyên không.”

Tống Tông Ngôn mỉm cười, biết rằng đây chắc chắn không phải là những gì Đinh Huy hỏi: “Giành được tôi mời cậu đi ăn, còn cậu thì sao?”

“Tớ chắc chắn không thể đạt được rồi.” Văn Khâu nói: “Nhưng có thể giành được tư cách làm bạn trai của trạng nguyên.”

Tống Tông Ngôn: “…”

Đã mấy ngày không gặp, gần như không thích ứng được với kiểu ăn nói bây giờ của Văn Khâu.

Tóc của Văn Khâu vương một ít nước, Tống Tông Ngôn đưa khăn giấy cho cậu.

Khi cậu nhận lấy, người kia gãi nhẹ tay hắn, nhưng không nói, chỉ nheo mắt cười.

Tống Tông Ngôn ngoảnh mặt đi, gắp một miếng măng khô.

Có bạn đối chiếu đáp án, có người ném chai rượu hét: “Được rồi, chơi đi, thi xong rồi còn hỏi bài nghe có khó chịu không!”

Mọi người ở bàn bị cấm hỏi về bài thi, chỉ lo ăn uống chè chén.

Về sau uống hơi nhiều, không biết là ai khơi mào, đột nhiên lại cạn chén với Văn Khâu: “Thật xin lỗi, lúc cậu mới come out tôi có nói vài lời khó nghe, cậu cứ coi như cú xì hơi ý, thả bậy bạ vậy thôi chứ tôi thật sự không kỳ thị những người như cậu.”

Cũng có người đỏ mặt, gân cổ líu lưỡi nói: “Cạn ly nào người anh em, cạn vì tinh thần dũng cảm come out của cậu, rất ngầu, lớp chúng ta phục cậu nhất.”

Văn Khâu ngơ ngẩn, uống 10 ly rượu rồi mới nhận ra hình như mấy cậu này đang ép rượu —- Chắc chắn là vậy rồi.

Tống Tông Ngôn cũng được mời vì là lớp trưởng — mối quan hệ thì khỏi bàn.

Uống xong thì cả phòng cùng high.

Ăn xong cảm thấy uống không đủ, lại đến KTV chơi tiếp.

Những chai rượu lăn lóc trên bàn và dưới đất, vẫn còn giọt rượu chảy ra từ miệng chai đang uống dở.

Các cô gái về sớm trước nửa đêm, còn lại tất cả các chàng trai đều không muốn trở về nhà.

Văn Khâu uống hơi nhiều, mọi người đều biết cậu uống giỏi, cho nên không ngừng rót.

Xung quanh có rất nhiều người đang nằm trên sô pha, cả người đều đỏ bừng, thở phì phò.

Trương Phong Dương uống ít hơn, cầm micro hát những bản tình ca chua chát.

Văn Khâu nhìn chằm chằm màn hình nghe cậu ta hát lệch tông, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tống Tông Ngôn cách đó không xa cũng đang nhìn sang.

Đôi mắt đen kịt tựa như một đêm đông âm u.

Hắn không thường về nhà muộn, nhưng sau ba năm làm bạn hôm nay phải tạm biệt rồi, là lớp trưởng hắn phải ở lại đến bây giờ.

“Cậu không sao chứ?” Văn Khâu nhỏ giọng hỏi, cúi người bên cạnh hắn.

Tống Tông Ngôn dường như không thoải mái với hơi nóng cậu thở ra khi nói nên nghiêng người sang một bên, mắt mơ màng, một lúc sau mới thành thật trả lời: “Không ổn lắm.”

Tống Tông Ngôn trở nên trầm lặng và đáng yêu sau khi uống rượu.

“…” Văn Khâu cảm thấy thú vị trước vẻ thành thật của hắn, cậu biết có lẽ do hắn đã uống quá nhiều nên mới ngơ ngác như vậy, đến mức muốn hỏi chuyện khác.

“Tống Tông Ngôn, chúng ta đã tốt nghiệp.” Văn Khâu nói.

Tống Tông Ngôn trả lời “Ừ” sau vài giây.

Trương Phong Dương lên giọng và hát gì đó, “Nhân lúc đêm đen này tôi sẽ nói…”

Đèn của KTV thực sự rất mờ, nhưng đôi mắt của Văn Khâu lại sáng rực: “Kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, cậu có thể nghĩ về chuyện của chúng ta không?”

Tống Tông Ngôn nhìn cậu chăm chú, giống như không thể nhận ra, khóe miệng mím lại thành một đường, một lúc sau, vai Văn Khâu dần trở nên đau nhức vì giữ nguyên tư thế, hắn mới nói: “Buồn ngủ.”

Văn Khâu không rõ là hắn say hay là biết mình đang nói cái gì.

“Gần đây có một khách sạn, cho tất cả những người này vào.

Ở đây không ngủ được.” Văn Khâu đứng thẳng người.

“Ừ.” Tống Tông Ngôn trông mơ màng như thể sắp ngủ.

Trương Phong Dương và một vài bạn nam tỉnh táo, cùng với người phục vụ đưa một đám bạn học đang uống rượu vào trong khách sạn bên cạnh.

Cuối cùng, chỉ còn lại ba bốn người đứng ở hành lang của khách sạn, như đang nghĩ cách chia phòng.

Ánh mắt của họ chuyển sang Văn Khâu, Văn Khâu cười nói: “Tôi sẽ ở chung phòng với Tống Tông Ngôn.

Dù sao cậu ấy cũng say, tôi muốn làm gì cậu ấy cũng không thể có ý kiến.”

Trương Phong Dương thấy cậu không để tâm đến sự đề phòng của người khác bèn nói đùa, “Uống say rồi đừng làm loạn với lớp trưởng đấy.”

Tống Tông Ngôn đã say sắp bất tỉnh đến nơi rồi, chẳng thể làm loạn được.

Có lẽ hắn hiếm khi uống rượu, uống ba ly rượu nhẹ đã say.

Văn Khâu cũng không nghĩ gì, cậu uống nhiều hơn bất cứ ai khác trong đêm nay, cuối cùng còn đưa bạn học say xỉn của mình vào khách sạn, giờ đã kiệt sức.

Cậu nằm trên giường và ngủ thiếp đi mà không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Văn Khâu thức dậy lúc ba hoặc bốn giờ sáng, cái miệng khô khốc khiến cậu liên tục tìm nước.

Cậu nằm úp sấp trên khăn trải giường, trong phòng hơi lạnh, người sắp đông cứng vì không có chăn, chỉ cử động nhẹ đã giống như vừa bị xe tải cán qua.

Rèm cửa không được kéo ra, ánh trăng tràn vào tạo thành một lớp màu xám bạc.

Cậu quay đầu lại thì thấy người còn lại trên giường vẫn đang ngủ.

Trong phòng quá yên tĩnh, chỉ có tiếng đập thình thịch của nhịp tim cậu.

Cậu nhìn chằm chằm Tống Tông Ngôn không chớp mắt, như thể sợ phá vỡ một giấc mơ.

Không biết đã bao lâu cậu mới ra khỏi giường, đầu nặng nề, mơ màng như bước trên mây, đi tới giường bên kia, nằm xuống một bên, cánh tay vừa lúc chạm vào cánh tay lộ ra của Tống Tông Ngôn.

Người bên kia ngủ say quá, hơi thở xen lẫn mùi rượu nhẹ nhàng chậm rãi phả vào mặt Văn Khâu khiến da cậu ngứa, trái tim cũng vậy.

Văn Khâu nằm bên cạnh Tống Tông Ngôn, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng, thân thể cứng ngắc cũng từ từ nóng lên trước nhiệt độ ít ỏi đó.

Cậu biết mình thích đồng giới khi còn học cấp 2, việc thích Tống Tông Ngôn dường như là chuyện đương nhiên, ngay cả Văn Khâu cũng không thể nhớ nổi tại sao mình lại thích hắn.

Cậu chỉ biết rằng giây phút hắn nằm bên cạnh, vô số cách chết trong những bộ phim kinh dị mà mình yêu thích lướt qua bộ não đã bị tắc nghẽn men rượu.

Da dẻ từ đầu đến chân bị lột ra và đổ thủy ngân, miệng và mũi bị bịt kín bằng sáp ong tới ngạt thở, cơ thể bị nuốt chửng bởi ngọn lửa bỏng rát… Chỉ cần có thể nằm bên cạnh người ấy, thậm chí vô số cách chết tàn nhẫn và đau đớn cũng sẽ được bao bọc trong vẻ lãng mạn kỳ lạ.

Văn Khâu đột nhiên khe run lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên lòng bàn tay.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu hạ xuống, nắm lấy dục vọng chậm rãi dựng đứng lên, nơi đó rất nhanh đã trở nên ẩm ướt.

Nếu lúc này Tống Tông Ngôn mở mắt ra, nhất định sẽ giật mình, thậm chí tức giận hoặc buồn nôn.

Nhưng Văn Khâu lại thấy kích thích, cậu mở miệng ra một chút, nếu không sẽ không thể thở được.

Ngón tay của cậu chậm rãi thủ dâm, cậu tưởng tượng đây là tay của Tống Tông Ngôn, tưởng tượng Tống Tông Ngôn ướt đẫm mồ hôi đầy người, đôi mắt đầy dục vọng của Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm vào cậu…

Văn Khâu cố gắng cong người lên.

Cậu ưỡn phần trên cơ thể lên, muốn tới gần Tống Tông Ngôn hơn.

Người vốn đang bất động đột nhiên xoay người, họ hoàn toàn đối mặt với nhau, Văn Khâu kinh ngạc, tưởng rằng hắn đã tỉnh, nhưng không, mi mắt người nọ không nhúc nhích chút nào.

Bờ môi ấy ở ngay trước mặt cậu, chỉ đúng một xíu, có lẽ mềm, có lẽ lạnh, hoặc nồng nặc mùi rượu chưa phai.

Văn Khâu cảm thấy hừng hực khí thế, ngón tay di chuyển nhanh hơn mấy lần, còn chưa kịp chạm vào môi người kia, trước mắt chợt lóe lên màu trắng, cơ thể bỗng chốc sảng khoái hơn nhiều.

——Giá như cậu có thể chết trong hơi thở của Tống Tông Ngôn.

Vậy hãy để cho ánh trăng rơi vào trong từng nhịp thở của hắn, mỗi một mi-li trên cơ thể của Văn Khâu đều bị nứt ra và thối rữa, tạo thành một đầm lầy chứa đầy dục vọng.

Ánh trăng kia tựa như ánh sáng duy nhất chiếu rọi nơi này..