Bất chấp mọi giá để tìm Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa?

Mấy vị quản lý chỉ muốn quỳ xuống dưới chân Tống Minh Uyên.

Họ được điều tới sau khi câu lạc bộ thành lập, hay nên nói là họ đã theo Tống Minh Uyên từ rất lâu trước kia rồi, thấy thiếu gia càng ngày càng không ngừng mở rộng lực lượng vũ trang đến toàn bộ quá trình chuyên tâm kinh doanh kiếm tiền, tất cả đều hiểu rõ mặc dù vị thiếu gia này còn nhỏ, nhưng làm việc đâu ra đấy, ánh mắt sắc bén, là thiên tài khó gặp.

Nhưng họ cũng biết tâm tư của người này rất khó đoán, có cảm giác sâu không lường được, sau khi lập ra kế hoạch liền bắt người ta phải chấp hành ngay. Tuy nói những chuyện sau đó chứng minh đa số quyết định của thiếu gia đều mang lại chỗ tốt không nhỏ, nhưng mọi người đều tỏ vẻ: không chịu nổi mấy quyết định ngẫu nhiên như động kinh này.

—— Ví dụ như hiện tại.

Thời điểm Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa vừa đánh thẳng năm trăm trận liên tiếp đã nhận được sự chú ý từ khắp nơi, nhưng bất kể mọi người tìm hiểu thế nào cũng chỉ nhận được một tin tức quan trọng là “Gene cấp D”, hoàn toàn không có tư liệu khác, cho nên họ hiểu nếu đi lôi kéo làm quen với người ta thì chắc trong một thời gian ngắn sẽ không hỏi được gì, muốn tin tức thực sự cũng chỉ có thể ra tay từ phía chính phủ.

Nhưng mà, đây là việc khả thi sao?

Tranh Bá phát triển năm mươi năm, vấn đề bảo vệ lý lịch cá nhân được điều hành rất chặt chẽ, trừ phi là phối hợp với cảnh sát để tra án hay những lý do đặc biệt nào khác, nếu không thì chính phủ sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức của tuyển thủ, dù là bệ hạ đích thân hỏi cũng thế, huống chi là họ?

Tìm hacker cũng không đáng tin, bởi vì người ta phải ra tay với mạng lưới của chính phủ, chưa kể tường lửa của hệ thống Tranh Bá có thể so với cơ quan tình báo của quốc gia ấy chứ, bọn họ đi đâu để tìm hacker hoành tráng như vậy đây? Mà dù có tìm được thì đối phương có chịu nhận cái việc bé tí tẹo như thế này không cũng là một vấn đề!

Đương nhiên, còn có một phương án đơn giản nhưng vô cùng thô bạo và rất mất trí, đó là dẫn lực lượng vũ trang của thiếu gia tấn công vào cao ốc tổng bộ của người ta, mặc dù làm thế chắc sẽ nhận được câu trả lời đấy, nhưng chỉ từ đó về sau sợ họ sẽ trồng cây trong ngục quá, vừa nghĩ đã thấy tuyệt vọng.

Vì vậy mấy người tẻ ngắt đứng đấy, bắt đầu suy nghĩ liệu có nên quỳ không, hay là dứt khoát tìm sợi dây đi thắt cổ luôn cho rồi.

Tống Minh Uyên liếc nhìn họ: “Sao?”

Mấy vị quản lý do do dự dự, cuối cùng trình bày hết mọi băn khoăn.

Tống Minh Uyên ừ một tiếng, nói như đang bàn về chuyện thời tiết: “Tìm gián điệp thương mại hoặc mua chuộc nhân viên của họ, cũng có thể đi hối lộ trưởng phòng hay quản lý, nếu không làm được thì chuốc say vài người, chụp mấy tấm hình nhạy cảm, hoặc lừa họ vào sòng bạc rồi khiến đám người đó nợ khoảng trăm ngàn vạn gì đó, phương pháp xử lý đơn giản như vậy còn cần tôi dạy các người sao?”

Quả nhiên mạch suy nghĩ lại bắt đầu lệch lạc rồi, mấy vị quản sự rơi lệ đầy mặt, lại muốn quỳ xuống, thiếu gia à, nói sao thì sau này ngài cũng nhập ngũ trở thành tướng quân đền đáp cho tổ quốc, liệu có thể cho bọn tui làm mấy việc giống người được không?

Bọn họ giãy dụa nửa giây, đổi hướng chuyển sang khuyên bảo: “Nhưng gene của cậu ta là cấp D…”

Ngụ ý, người này chỉ có vẻ lợi hại khi ở trên mạng thôi, căn bản không điều khiển được cơ giáp thực sự, cho dù ngài muốn tìm bạn chơi có thực lực tương đương cũng không nên tìm cậu ta chớ.

Lúc này trong đầu Tống Minh Uyên chỉ nghĩ đến lúc đối phương bộc phát tinh thần lực, cũng chỉ hận không thể lập tức biết rõ lai lịch của cậu, kiên định như trước: “Cụ thể thế nào phải gặp cậu ta mới biết được, trước hết cứ bắt người tới cho tôi, càng nhanh càng tốt.”

Mấy vị quản lý quan sát nét mặt Tống Minh Uyên, quyết đoán bỏ cuộc.

Mặc dù cảm xúc của thiếu gia khá lạnh nhạt, không thích thân cận với người khác, nhưng bình thường đối xử với họ rất ôn hòa, cảm giác về con người của thiếu gia cũng là rất tỉnh táo, mạnh mẽ và chững chạc, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tâm trạng chập chờn trong đáy mắt của thiếu gia, có thể thấy quyết tâm phải tìm bằng được người kia, khuyên nhủ cũng bằng thừa.

Thực ra họ vẫn không hiểu nổi, với sự nổi tiếng của thiếu gia ở chủ tinh, chỉ cần nói một tiếng, chắc số người nguyện ý đi theo anh, tính cả nam lẫn nữ có thể nắm tay xếp ba vòng quanh hành tinh cũng nên, trong đó còn bao gồm rất nhiều bạn cùng lứa xuất sắc đến từ các gia tộc lớn, thiếu gia hoàn toàn có thể chơi cùng họ, đâu cần phí hết tâm tư để tìm một người, đến cùng thì Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa kia có điểm gì để vị gia này coi trọng chớ?

Họ nghĩ mãi mà vẫn không rõ, nhưng cũng biết bây giờ để ý những thứ này cũng vô dụng, chỉ có thể đợi sau này rảnh rỗi lại nghiên cứu tiếp vậy, vì vậy đồng loạt đáp lại, chuẩn bị đi làm việc.

Có điều họ cảm thấy dùng những phương pháp mà thiếu gia vừa nêu cũng rất tốn tinh lực và phải có bản lĩnh nữa, không bằng thử xem có thể tìm được chỗ đột phá từ Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa không, sau khi quyết định tiến hành cả hai phương án, họ yêu cầu thiếu gia một chút thời gian.

Tống Minh Uyên cũng không quá khắt khe với thuộc hạ, gật gật đầu, đồng ý.

Giờ phút này Bạch Thời đang nằm ngửa trên ghế, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.

Trì Hải Thiên đứng cạnh nhìn cậu, trong tay nắm chặt không gian cầm tay mới giật xuống từ trên cổ Bạch Thời. Thanh niên vội vã đi từ ngoài vào, dùng khăn ướt lau mặt cho cậu.

Thanh niên vừa thương lượng mấy việc với Trì Hải Thiên xong, đang định tới xem Bạch Thời thế nào, ai ngờ họ vừa bước vào gian phòng, còn chưa đi hai bước, cái đèn nào đó từ máy truyền tin trên cổ tay Trì Hải Thiên đột ngột lóe sáng, sắc mặt ông cũng thay đổi, vội vàng bước nhanh vào phòng. Thanh niên không rõ đã có chuyện gì xảy ra, cũng mau chóng đi theo.

Chỉ thấy Bạch Thời đang online, nhưng không gian trước ngực cậu đang lơ lửng và không ngừng run rẩy.

Trán thanh niên túa ra mồ hôi lạnh, nếu thứ này tự động nổ tung, đừng nói là trang viên mà ngay cả hành tinh này đều tan nát.

Trì Hải Thiên đưa tay giật kính của Bạch Thời ném qua một bên, nâng cằm cậu lên: “Tỉnh táo lại!”

Ánh mắt Bạch Thời khi ấy vô cùng sắc bén, sau khi nhìn chằm chằm vào ông khoảng hai giây bất chợt kêu lên một tiếng đau đớn, ngã quỵ, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hai mắt ngắn nghiền, dường như đã mất ý thức.

Trì Hải Thiên thấy không gian cầm tay vẫn còn run rẩy, dứt khoát giật xuống, vì vậy mới có cảnh tượng bây giờ.

Thanh niên lau mồ hôi cho Bạch Thời, bất an hỏi: “Thằng bé không sao chứ?”

“Không sao, tinh thần lực tăng đột ngột nên không chịu đựng nổi, ngủ một giấc là được.”

Thanh niên vâng một tiếng, đứng dậy nhìn thứ trong tay ông, chần chừ hỏi: “Còn thứ này thì sao, nó có khởi động không?”

“Không biết.” Trì Hải Thiên nhìn không gian cầm tay dần dần yên lặng, ánh mắt rất sâu, giọng nói rất nhẹ, “Bán thành phẩm, dù tinh thần lực kích thích từ bên ngoài có mạnh đến mấy, nó cũng không động đậy được.”

Thanh niên thở phào một tiếng, hoảng hốt nhìn Bạch Thời: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ta không rõ lắm.” Trì Hải Thiên vô thức nhìn kính mắt bị ném trên mặt đất, suy đoán là gặp được cao thủ trên mạng, nhưng tình huống cụ thể thì phải hỏi Bạch Thời mới biết được. Ông gọi một tiếng, thấy cậu không đáp liền hiểu là đang ngủ, ôm cậu trở về phòng.

Lúc Bạch Thời tỉnh lại đã là buổi tối, đầu hơi đau và hơi chóng mặt, toàn thân vô lực, cảm giác giống y như lần đại chiến với đám bắt cóc lúc trước, nhưng bệnh trạng hơi giảm nhẹ một chút.

Cậu xoa huyệt thái dương chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, mãi đến mấy giây sau mới nhớ ra nguyên nhân và hậu quả, vội vàng nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Trì Hải Thiên và thanh niên mới cơm nước xong xuôi, thấy Bạch Thời liền bưng một tô cháo nóng hổi cho cậu: “Cảm giác thế nào?”

“Nhức đầu lắm ạ.” Bạch Thời không thấy ngon miệng nhưng vẫn ăn hết hai phần, do dự một chút, ngẩng đầu, “Ông nội.”

Trì Hải Thiên biết rõ cậu muốn hỏi vì sao ông lại cưỡng chế mình rời mạng, giải thích: “Tinh thần lực tăng quá nhanh, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể, ta sợ con gặp chuyện không may.” Trì Hải Thiên ngừng lại một chút, “Về sau phải khống chế một chút, ta sẽ tìm bài huấn luyện về vấn đề này cho con.”

Bạch Thời không biết liệu bây giờ mình có được coi là khai phá bàn tay vàng hay không, bắt đầu cảm thấy khí phách ngời ngời, lại từ từ ăn thêm hai miếng: “Thế… về sau ra sao ạ?”

“Con đang nói chuyện trên mạng?”

“Vâng.”

“Ta không quan tâm.”

Bạch Thời câm nín, đừng bảo mấy người kia sẽ nghĩ rằng cậu bỏ chạy nha? Vậy chuyện về tiểu đệ phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại tự động coi như cậu thua? Mẹ nó, nam chính chạy đi làm tiểu đệ cho người khác, liệu còn kéo cốt truyện về đường thẳng được không?

Không được, nhất định không thể thừa nhận chuyện này, huống chi họ vẫn chưa phân thắng bại mà, mặc dù… Mặc dù cậu thấy đối phương rất mạnh, nhưng nhỡ mình tạm thời bùng nổ thì sao? Cho nên chưa tới thời khắc cuối cùng, tất cả đều chỉ là ẩn số.

Bạch Thời yên lặng cầm bát, quyết tâm đến lúc ấy phải ăn vạ!

Trì Hải Thiên liếc cậu: “Gặp phải đối thủ mạnh?”

Bạch Thời gật đầu, dừng một lát mới nói: “Có lẽ con không thể đánh lại người ta.”

“Có ghi hình lại không?”

“Không.”

“Thế đợi gặp lại rồi nói sau.”

Bạch Thời ậm ừ, sau đó chợt nhớ tới một người, lúc ấy Lam Sí rất hứng thú với trận đấu của họ, nói không chừng lại ghi hình cũng nên.

Trì Hải Thiên không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ nói: “Con mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi.”

Bạch Thời ngoan ngoãn nghe lời, ăn một tô cháo vào đêm đầu năm, đứng dậy quay về phòng ngủ. Cậu vừa mới tỉnh, không hề cảm thấy buồn ngủ, liền nằm trên giường chìm vào suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm chút manh mối trong trí nhớ, muốn làm rõ rốt cuộc thì Thiếu Gia là ai.

Cậu vẫn ở trong vòng đấu cơ giáp cấp thấp, chẳng biết bên ngoài còn bao nhiêu cao thủ khác, có đụng phải một hai người cũng là chuyện bình thường, nhưng trong đoạn cốt truyện này, bỗng dưng xuất hiện một nhân vật nhìn thì có vẻ giống pháo hôi nhưng lại rất mạnh, việc này có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ cảm thấy nam chính cố gắng chưa đủ, muốn kích thích ý chí chiến đấu của cậu? Không phải chớ, ông đây chưa bao giờ coi mình là người thường, còn định bắt ông làm gì nữa?

Nhưng nếu không phải thế, thì sẽ là gì đây? Chắc không có chuyện bởi vì cậu xuyên việt khiến cốt truyện cũng rối loạn theo chứ hả?

Không không, thiết lập đã hỏng rồi, nếu cốt truyện cũng sụp đổ nữa, cậu sẽ càng thêm tuyệt vọng.

Bạch Thời giữ vững tinh thần, lướt qua những cao thủ mình có thể nhớ ra, phát hiện hoàn toàn không biết trong giai đoạn này những người kia đang làm gì ở đâu, nhìn thì rất có thể là một trong số họ, nhưng lại thấy không có khả năng. Thậm chí điều này khiến cậu cam chịu mà nghĩ: có lẽ Thiếu Gia là nhân vật phản diện, đây là số mệnh mà cốt truyện sắp đặt cho lần gặp gỡ đầu tiên của họ.

Có điều Bạch Thời nhanh chóng bác bỏ, bởi vì trong trí nhớ ít đến thương cảm của cậu, nhân vật chính và nhân vật phản diện không đụng độ sớm như vậy, hình như hiện nay nhân vật phản diện đang nở mặt nở mày ở trên chủ tinh, về sau nam chính đến chủ tinh, được công chúa của đế quốc vừa ý, lúc này nhân vật phản diện mới hận nam chính.

Chỉ là vì cái sự độc miệng của cậu, nếu tương lai đặt chân đến chủ tinh, thì cảnh tượng khi ấy sẽ không còn là nhân vật chính và nhân vật phản diện tranh giành công chúa nữa, mà là công chúa và nhân vật phản diện giành nhau nhân vật chính.

Ôi mẹ ơi, kiểu nào cũng làm người ta tuyệt vọng hết.

Bạch Thời nằm trên giường lật qua lật lại, suy đến nghĩ đi, ý thức càng ngày càng mơ hồ, ngủ lúc nào cũng không hay.

Bạch Thời ngủ rất sâu, đợi tới khi mở mắt thì trời đã sáng bừng, đảo mắt một vòng liền thấy Trì Hải Thiên đang ngồi bên cạnh hí hoáy với máy kiểm tra, không khỏi giật mình: “Ông nội.”

“Tỉnh rồi à?”

“Dạ.” Bạch Thời sờ lên miếng kim loại đang gắn trên thái dương, thấy Trì Hải Thiên nhấn nút khởi động, liền giương mắt nhìn sang, chờ chờ đợi đợi, rất nhanh đã thấy kết quả kiểm tra.

Cấp bậc tinh thần lực: A

Cậu lại giật mình lần nữa: “A?”

Lúc trước tinh thần lực của cậu vẫn là B, trì trệ mãi vẫn không đột phá, không ngờ mới qua một đêm đã tăng lên, chẳng lẽ là vì sự việc đột phát ngày hôm qua? Cho nên đây mới là tác dụng của Thiếu Gia sao?

Nét mặt Trì Hải Thiên không thay đổi, cất dụng cụ đi rồi quay sang nhìn Bạch Thời: “Mấy ngày này không cần lên mạng, dồn toàn bộ thời gian vào việc luyện tập cơ giáp và buồng mô phỏng.”

Bạch Thời gật đầu, dùng ánh mắt tiễn chân ông, chắc lão đầu chuẩn bị điều chỉnh nội dung huấn luyện rồi.

Cậu vô thức nghĩ đến việc gần đây lão đầu vẫn luôn thương lượng việc gì đó với thanh niên, chợt cảm thấy rất câm nín, má ơi, rốt cuộc thì lão đầu muốn hành hạ cậu bằng phương pháp đáng sợ nào nữa?

——— ————

Tác giả phát biểu: tiểu kịch trường.

Tống Minh Uyên: Bạch Cẩu Đản.

Bạch Thời: …

Tống Minh Uyên: Bạch Cẩu Thặng.

Bạch Thời: …

Tống Minh Uyên: Tiểu Nhị Hóa.

Bạch Thời: …

Tống Minh Uyên: Đản Đản O(∩_∩)O~

Bạch Thời: (╯‵□′)╯︵┻━┻, mợ nó, dám đâm vào vết thương của ông, ông sẽ đập chết mi!