Cuộc sống của Bạch Thời lại bắt đầu trở nên có quy luật.

Buổi sáng hoàn thành huấn luyện thể năng và tinh thần lực, làm nhiệm vụ hàng ngày, buổi chiều đeo kính lên mạng chém giết với người ta, buổi tối lại chìm đắm trong buồng mô phỏng. Vì tránh thao tác thực tế và chiến đấu không quen tay, cứ cách hai ngày cậu sẽ để ra thời gian sống cưỡi cơ giáp của mình đi luyện tập, cuộc sống khá đầy đủ.

Nhớ lại con đường phấn đấu này, từ một thanh niên tốt ở nhà gõ chữ, cho tới bây giờ hung tàn thịt sói giết hổ, trải qua vô số lần muốn chết nhưng vẫn gắng gượng sống tiếp, Bạch Thời sâu sắc cảm thấy từ người sắt đã không còn đủ để hình dung bản thân nữa rồi, cậu nên được gọi là Tiểu King Kong siêu cấp vô địch.

Trang viên rất yên tĩnh, thanh niên đón bọn họ lúc trước không ở nơi này, chỉ lâu lâu ngẫu nhiên tới thăm họ một chuyến. Hôm nay thanh niên tò mò nhìn lịch huấn luyện của Bạch Thời, giật mình bàng hoàng, không nhịn được phải đi tìm Trì Hải Thiên, nói thẳng là Bạch Thời còn nhỏ như vậy, thật sự chịu nổi sao?

Trì Hải Thiên lạnh nhạt ừ một tiếng, từ rất lâu trước kia ông đã phát hiện thể năng của Bạch Thời tốt hơn cấp C rất nhiều, hơn nữa tính cách cũng rất mềm dẻo, đôi khi hơi bốc đồng, nhưng khả năng chịu đựng khá mạnh.

Còn nữa, bất kể bài huấn luyện ông sắp xếp có khó khăn thế nào, Bạch Thời cũng chưa từng nghi vấn và phản kháng, nhiều lắm cũng là giãy dụa một cách yếu ớt, gần như có thể bỏ qua. Thậm chí thái độ đương nhiên kia còn khiến người ta sinh ra ảo giác, như thể đây không phải là vấn đề bị bắt làm, mà vốn là cần phải làm như vậy, cam chịu như vận mệnh đã an bài.

Trì Hải Thiên đã từng rất kinh ngạc với biểu hiện ấy, nhưng lại nhớ tới hình ảnh Bạch Thời nghiêm túc nói mình nhất định sẽ trở thành cơ giáp sư, liền hiểu quyết định của cậu, cũng thấy vui mừng.

Đương nhiên thanh niên sẽ tin tưởng phán đoán của Trì Hải Thiên, thấy ông nói thế, không khỏi giật mình lần nữa, cũng hiểu Bạch Thời nhất định là thiên tài khó gặp, lại nhìn thêm mấy lần, thấy cậu nhìn sang liền mỉm cười.

Hôm nay thanh niên tới là để thăng cấp hệ thống buồng mô phỏng.

Buồng mô phỏng này mô phỏng theo hình thức của cơ giáp cấp thấp, Bạch Thời đã qua cửa rồi, trước kia Trì Hải Thiên không hạn chế thời gian qua cửa, nếu thời gian rút ngắn hơn, độ khó cũng tăng lên, vì vậy ông liền tìm người tới viết lại phần mềm.

Trì Hải Thiên bảo người ta đi làm việc, sau đó mở người máy lên để vận chuyển đồ đạc bên ngoài vào phòng. Bạch Thời liếc nhìn, phát hiện ra đây cũng là một buồng mô phỏng khác, lớn hơn cái cũ kia một chút.

“Là trung cấp đấy.” Thanh niên cười nói, “Bình thường anh bận quá, gần như không đụng tới, nên chuyển thẳng tới đây luôn, em cứ chơi thoải mái nha, đừng khách khí!”

Trung cấp! Bạch Thời chấn động, giật mình nhìn qua.

Thao tác của cơ giáp trung cấp phức tạp hơn cấp thấp, động tác cũng linh hoạt hơn, cậu vẫn chưa có cơ hội thử, ban đầu còn lo lắng đợi khi cơ giáp trong Tranh Bá lên cấp, liệu cậu có bị khó chịu vì không thích nghi nổi không, ai ngờ lại có người đưa tới cửa nhanh vậy.

Bạch Thời nói cám ơn, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa thanh niên và Trì Hải Thiên, cảm thấy đây là ý của lão đầu, từ khi bắt đầu suy đoán Trì Hải Thiên có vấn đề, cậu liền ôm thái độ hoài nghi với mấy sự trùng hợp này.

Trì Hải Thiên phát hiện ra tầm mắt của Bạch Thời, liếc cậu một cái, dặn dò: “Đừng lo lắng, đi huấn luyện đi.”

Bạch Thời vô thức quay người đi hai bước, sau đó dừng một chút, lại quay lại: “Huấn luyện chiến đấu hôm nay học bài mới ạ?”

Trì Hải Thiên biết rõ bài mới là chỉ kỹ xảo phòng khi bị đánh lén, không biết gần đây oắt con này trúng gió gì, đột nhiên có hứng thú với nó, hơn nữa còn cực kỳ để bụng, đã học liên tiếp mấy ngày vẫn không chịu yên, ông im lặng nửa giây: “Ngươi cứ đòi học cái này mãi làm gì?”

Tui sẽ nói cho ông biết là do tui sợ có một ngày sẽ bị người ta nhét vào bao tải vác đi bán nội tạng sao? Bạch Thời giữ nguyên nét mặt vô cảm: “Con thích.”

Trì Hải Thiên nói thầm một tiếng suy nghĩ của oắt con rất khó hiểu, nói: “Không, học thế là đủ rồi, sau này tự ngươi sẽ tìm được gợi ý trong thực chiến.”

Bạch Thời nghe vậy đành bỏ cuộc, chăm chú huấn luyện một hồi, sau đó đeo kính online.

Hệ thống Tranh Bá có một khuyết điểm, đó chính là xóa bỏ hết áp lực và tổn hại mà cơ giáp ảnh hưởng tới cơ thể, người chơi không cảm nhận được cảm giác chấn động, va chạm… chân thật. Ý định ban đầu của Trì Hải Thiên là để Bạch Thời tích lũy kinh nghiệm khi đối chiến, nhưng không hy vọng cậu quen với hoàn cảnh này, bởi vậy mấy ngày này thời gian luyện tập thao tác cơ giáp thực tế đều chiếm hết thời gian Tranh Bá.

Nhưng kế hoạch của Bạch Thời là phát triển cái ID não lòng kia thành một sự tồn tại kinh hoàng, khiến cho đám tuyển thủ vừa nhìn thấy đã sợ hãi, cảm thấy người này chỉ có thể thắng, không thể thua! Bạch Thời cũng biết điểm tích lũy càng cao, đối thủ gặp phải sẽ dần có kinh nghiệm, không thể hạ gục trong nháy mắt, vì vậy lúc chiến đấu lại thêm một phần cẩn thận, không còn điên cuồng tấn công như trước nữa.

Vậy là căn cứ vào đủ loại nguyên nhân, tốc độ thắng liên tiếp của cậu tăng rất chậm, từ lúc báo danh tới giờ đã là mười ngày, số điểm hiện tại là 223.

Lam Sí cũng đang online, nhận được thông báo, rất nhanh đã lên tiếng chào hỏi: “Đến rồi hả?”

“Ừa.”

“Đợi lát, chúng ta đánh một trận.”

Bạch Thời không có ý kiến, tìm một phòng trống rồi gửi dãy số tới.

Mấy ngày nay, chỉ cần gặp nhau là họ sẽ luận bàn một chút, thắng bại đều có, Trì Hải Thiên đứng ngoài quan sát hai trận, khẳng định rằng Lam Sí có kinh nghiệm thực chiến và điều khiển cơ giáp, bảo Bạch Thời nếu rảnh rỗi thì luận bàn với người này nhiều một chút, Bạch Thời thì cảm thấy nếu Lam Sí không phải là tiểu đệ thì cũng là vai phụ khác, liền vui vẻ đồng ý.

Có vẻ Lam Sí đang thi đấu, gần người phút mới thấy người này vào phòng, không khỏi hỏi: “Đối thủ lợi hại lắm hả?”

“Không phải.” Giọng nói của Lam Sí có vẻ rất vui mừng, “Tôi đang nghiệm chứng một điều.”

“Cái gì?”

“Cậu sẽ biết nhanh thôi, tới đi.”

Bạch Thời lập tức rút kiếm lao tới, ban đầu cậu đã chuẩn bị tinh thần thay đổi đường đi, nhưng Lam Sí không dùng xạ kích, mà chỉ rút kiếm đỡ chiêu của cậu, ầm một tiếng, nhẹ nhàng đỡ được.

Bạch Thời khẽ chấn động, mượn lực bắn ngược nhanh chóng lùi lại, lôi súng năng lượng ra ầm ầm ầm bắn liền ba phát, đồng thời để pháo năng lượng chuẩn bị, tiếng súng vừa dứt đã gác pháo lên vai, bắn một pháo bất ngờ.

Ba phát súng kia đã phong tỏa hướng chạy trốn của Lam Sí, một pháo này đánh thẳng vào người, Lam Sí không thể tránh, đành phải cố gắng nghiên người, ngăn cản một chút, sau đó bị đẩy ra xa năm mét.

“Này này! Lúc luyện lập đừng gian trá như vậy!” Lam Sí kêu gào: “Tôi định đánh cận chiến với cậu cơ mà!”

“Đúng là phải đánh.” Bạch Thời thản nhiên, “Không biết vì sao, tôi có cảm giác lại gần cậu không tốt.”

Lam Sí bó tay luôn, nhanh chóng ra chiêu, đã có vết xe đổ, cộng với thực lực không tầm thường, Lam Sí không bị pháo đánh trúng nữa, dần dần áp sát Bạch Thời.

Kỹ thuật của hai người không tệ, đánh tới bất phân thắng bại, Bạch Thời quan sát một lát, vẫn không hiểu tên này định làm gì, chỉ có thể chuyên tâm ứng phó, sau đó thấy Lam Sí nhấc chân đạp tới, cậu vội lách mình né tránh, nhưng lúc này lại phát hiện hình như một chân của cơ giáp có vấn đề, động tác hơi khựng lại, Lam Sí lập tức lợi dụng lỗ hổng này, đạp bay Bạch Thời.

Pháo của của Lam Sí đã lên nòng, bắn ra hai phát liên tục, sau đó thừa thắng xông lên, giải quyết Bạch Thời thật nhanh gọn, đứng đó nhìn cậu: “Sao nào?”

Lúc nãy Bạch Thời không chú ý tới trị số tổn hại trên màn hình, không phát hiện ra vấn đề, nhưng những gì vừa xảy ra thật sự không giống trùng hợp, Bạch Thời chậm rãi đứng dậy: “Cậu đã làm trò gì thế?”

“Không nói cho cậu, đánh thêm trận nữa?”

Bạch Thời đồng ý, nhanh chóng tập trung vào trận chiến kịch liệt, cậu lại bỏ thêm một phần cảnh giác, nhưng tình huống tương tự lại xuất hiện, lần này không phải chân, mà là cánh tay, mặc dù cậu đã kịp thời điều chỉnh lại ngay, nhưng trong tình huống động tác của cơ giáp không được cân đối, không thể nghi ngờ, Bạch Thời lại thua rồi.

“Chờ tôi một lát.” Bạch Thời nói xong liền tháo kính, chạy đi tìm Trì Hải Thiên.

Có vẻ buồng mô phỏng đã được sửa xong, lập trình viên đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trì Hải Thiên và thanh niên nọ, hai người họ một người đứng một người ngồi, giống như đang thương lượng chuyện gì đó.

Lúc Bạch Thời đi qua chỉ nghe thấy giọng nói giật mình của thanh niên: “Sao có thể, thằng bé vẫn nhỏ như vậy? Nhỡ đâu…”

Thanh niên nói xong chợt thấy Bạch Thời đã tới, lập tức im lặng, trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, còn mang theo chút sốt sắng, có vẻ là cảm thấy cậu rất lợi hại, nhưng càng nhiều hơn là thương xót, giống như thấy cậu sắp phải đi chịu chết ấy.

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó, lão đầu, ông lại nghĩ ra âm mưu hung tàn quỷ quái gì vậy hả?

Trì Hải Thiên cũng phát hiện ra sự có mặt của Bạch Thời, liếc cậu một cái: “Sao không đi huấn luyện?”

“Con đánh hai trận với Lam Sí, đều thua.”

“Thua thì thua.”

“Thua kì lạ lắm ạ.”

Trì Hải Thiên giật mình, đi theo Bạch Thời tới trước máy vi tính, ý bảo cậu phóng lớn màn hình ra ngoài, rồi đánh với Lam Sí một trận, hơn nữa còn phải quay lại.

Thanh niên cũng muốn xem thực lực của Bạch Thời thế nào, liền đứng bên cạnh Trì Hải Thiên, hai người cùng nhìn hình ảnh lập thể giữa không trung, sau đó bị động tác trôi chảy sắc bén của hai người làm cho khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ: đây thật sự là trẻ con sao?

Bạch Thời không biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình, cậu chuyên tâm đối phó với Lam Sí, kết quả không hề bất ngờ, lại thua.

“Chờ tôi thêm một lát.”

Bạch Thời bỏ kính, ngửa đầu nhìn Trì Hải Thiên.

“Khuyết điểm của hệ thống.” Trì Hải Thiên nói, “Vì con không thể nào cảm nhận được chấn động khi công kích đánh vào người, cho nên không biết đối phương dùng bao nhiêu sức.”

Nói xong, ông mở lại bản thu, tua đến một đoạn liền nhấn nút tạm dừng, sau đó lại tua đến đoạn khác rồi nhấn nút tạm dừng, “Nhìn đi, người này đánh hai lần vào đốt ngón tay, nhưng trị số hư hao không đủ để cơ giáp cảnh báo, hẳn là chỉ đập vỡ linh kiện bên trong.”

Bạch Thời giật mình: “Linh kiện?”

“Ừm, điều này chứng tỏ độ chân thực của cơ giáp rất cao.”

Bạch Thời lập tức hiểu thứ mà Lam Sí muốn nghiệm chứng là gì, hóa ra là thí nghiệm thành công từ người khác, cho nên mới mang ra để hành hạ cậu?

“Đây là kinh nghiệm có được trong thực chiến, nhưng rất khó để làm được, lực tấn công phải chính xác.” Trì Hải Thiên nhìn màn hình, nghĩ thầm đứa nhỏ này không đơn giản, cũng là một nhân tài, ít nhất ông xem mấy trận mà Lam Sí đã đánh, mỗi lần đều có tiến bộ.

“Người này đang làm gì, hỏi chưa?”

Bạch Thời lắc đầu: “Con chỉ biết cậu ta không phải là học sinh trường quân đội.”

“Người này không tệ, về sau nhớ học hỏi nhiều.”

Bạch Thời dạ một tiếng, yên lặng nhìn Trì Hải Thiên.

Trì Hải Thiên biết rõ cậu muốn hỏi gì, nói: “Tập trung tinh thần lực, đừng để người khác đánh hai lần vào cùng một chỗ.”

Bạch Thời lại dạ một tiếng, vẫn ngồi yên.

Trì Hải Thiên liếc nhìn cậu: “Còn có vấn đề?”

“Có ạ.” Bạch Thời ngây ngô hỏi, “Ông nội, sao ông có thể phân tích được nhiều thứ như vậy?”

Trì Hải Thiên rất bình tĩnh: “Vì dạy con, ta đã xem không ít video, từ từ liền biết.”

Bạch Thời: “…”

Bà nó chớ, lão đầu ông lại lừa trẻ con rồi, có dám dối trá hơn không hả? Sớm muộn gì tui cũng mở ra chuyện cũ của ông mà!

Trì Hải Thiên nghiêm mặt: “Nhìn cái gì? Còn không mau đi.”

Bạch Thời nhìn ông vài lần, cố gắng nhịn, tiếp tục online, mở âm thanh: “Tôi trở lại rồi.”

Lam Sí đang đợi cậu, cười hỏi: “Gọi được cứu binh rồi?”

Bạch Thời yên lặng nhìn hắn, thao tác của cơ giáp cấp thấp rất đơn giản, dưới tình huống cơ giáp giống nhau, cả hai bên đều thuần thục thao tác, đương nhiên Lam Sí có kinh nghiệm thực chiến sẽ nhiều ưu thế hơn, cậu thua cũng không oan uổng, nhưng có một chuyện khiến Bạch Thời rất chú ý, dù sao cậu cũng là nhân vật chính mà, trong đoạn cốt truyện này, với tư cách là người cùng lứa, Lam Sí có thể đánh với cậu đến mức này, nói rõ thực lực rất mạnh, về điểm ấy, cậu có thể suy ra từ những gì Trì Hải Thiên nói.

Nhưng trong ấn tượng của cậu, trong số những nhân vật khá nghịch thiên, ngoại trừ nhân vật chính và nhân vật phản diện luôn khiến hoa cúc của cậu xiết chặt kia, thì còn có mấy người nữa, đa số đều cùng phe với nhân vật phản diện, liệu Lam Sí này… Có thuộc phe cậu không?

“Sao thế? Không gọi được à?” Lam Sí thấy cậu không đáp, khẽ cười một tiếng, “Cậu gọi một tiếng ca, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Bạch Thời hoàn hồn, nhìn hắn vài lần, cảm thấy nói thế nào cũng là bọn họ gặp nhau trước, huống chi người này còn nhắc đến Leagues, tuy nói muốn thi đấu phải bán thận, nhưng xem tình huống trước mắt thì chắc người này cùng phe với cậu chứ hả… A?

“Nói gì đi, lại rời mạng rồi hả?”

“Không có.”

“Gọi một tiếng ca nào.”

“Đợi cậu đánh thắng tôi rồi nói sau.” Bạch Thời nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lập tức tập trung chú ý, hai tay đặt trên bảng điều khiển, chăm chú nhìn về phía trước, cậu muốn trả lại hai lần ăn hành lúc trước cho người này!

——— ——————

Tác giả phát biểu: lại có tiểu kịch trường…

Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Thường: “…”

Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Thường: “…”

Tống thiếu gia: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Thường: … Thiếu gia, cậu bình tĩnh chút.

Tống thiếu gia khí phách lia mắt một vòng, cười đáng sợ tới nổi da gà: Cô có một cơ hội để nói.

Bạn Thường lệ rơi đầy mặt: Cậu sẽ được lên sàn ngay.

Giọng Tống thiếu gia rất dịu dàng: Ngoan.

Bạn Thường rơi lệ, bà nó, cậu có thể thu liễm khí thế một chút được không, cười dịu dàng như vậy cũng khiến người ta phát run đó?!