Có Phượng Tắc tiếp đãi, Bạch Thời cảm giác mình được đãi ngộ cao hơn một chút, bởi vì cuối cùng cậu bị mang vào trong phòng, đặt nhẹ nhàng lên giường lớn được phủ nệm mềm mại, khóa điện tử trên người cũng được cởi. Có điều Bạch Thời không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ nhắm mắt tập trung cảm giác động tĩnh xung quanh, để cho bản thân tùy thời duy trì trạng thái tốt nhất.

Thủ lĩnh cứ điểm đuổi cặp song sinh đi, quay người về phòng, quay sau đó chợt đưa mắt về phía cậu.

Lúc nãy có quá nhiều người, đều tới từ tổng bộ, đa số sự chú ý của mụ đều đặt hết vào họ, không có tâm tư để ý tới Bạch Thời, nhưng ngay cả như vậy mụ cũng bị tướng mạo của Bạch Thời làm rung động, lúc này nhìn từ khoảng cách gần, chỉ cảm thấy càng ngắm càng hoàn mỹ, vô thức vươn tay, muốn sờ một cái.

Phượng Tắc vừa bước vào phòng, đưa mắt liếc nhìn, cánh tay thủ lĩnh khựng lại giữa không trung, tự nhiên di chuyển xuống sửa sang cổ áo lại cho Bạch Thời, nhớ tới phản ứng của Phượng Tắc khi thấy Tiểu Nhị Hóa và hành động cố ý sắp xếp cho cậu ta ở trong căn phòng cao cấp nhất, thủ lĩnh liền lùi sang bên cạnh, cười hỏi: “Hắn là bạn của ngài?”

“Không phải, đã từng gặp một lần.” Phượng Tắc ngồi xuống sô pha, ra lệnh, “Nói người nơi này thường xuyên chú ý một chút, đừng để cậu ta có cơ hội đụng vào cơ giáp.”

Thủ lĩnh ngoan ngoãn tuân lệnh, mỉm cười nói: “Người của tôi đều được huấn luyện kỹ càng, thân thủ rất tốt, hắn không giành được cơ giáp, mà kể cả có cướp được, dù tinh thần lực của hắn là cấp S, nhưng gene chỉ mới cấp C, lại có ngài ở đây, hắn tuyệt đối không thể trốn thoát.”

Phượng Tắc nhìn mụ: “Bà đã xem video thực chiến của cậu ta chưa?”

Thủ lĩnh giật mình, không rõ vì sao Phượng Tắc lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu.

Mụ chỉ nghe tin Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa đã hiện thân, cũng biết đây là người mà tổ chức tìm kiếm từ hai năm trước, vì vậy hỏi thăm ý kiến cấp trên, sau khi nhận được mệnh lệnh liền bảo cặp song sinh tiếp cận, tranh thủ thời cơ âm thầm bắt người này về, ngoài ra không biết nhiều lắm.

Phượng Tắc đoán chừng người này cũng như bạn hắn, đều không thích lên diễn đàn hóng chuyện thị phi, chỉ nói có thể lên mạng tìm kiếm. Thủ lĩnh có chút tò mò, nghe lời mở máy truyền tin tìm kiếm video nọ, sau đó đột nhiên giật mình ngồi thẳng lưng, đợi đến lúc xem hết, nét mặt mụ đã hiển lên vẻ khiếp sợ và khó tin.

Mụ thật sự không thể tìm thấy từ ngữ để hình dung nữa, há hốc miệng: “… Cơ giáp màu trắng này thật sự là hắn? Thế cơ giáp còn lại…”

Phượng Tắc ngắt lời: “Hiểu ý tôi chưa?”

Thủ lĩnh sững sờ gật đầu, không nén nổi tò mò quay sang nhìn Bạch Thời đang nằm trên giường, vô thức định hỏi gene của cậu thật sự là cấp C sao, nhưng trước đó mụ cũng đã nhìn thấy kết quả trên dụng cụ, đành ép buộc bản thân nuốt lại mấy câu hỏi vào bụng, nhớ tới việc tổng bộ ở đế quốc Phỉ Tây xa xôi, nắm giữ tin tức ở nơi này cũng trễ, vội vàng hỏi: “Tổng bộ có biết không?”

“Sáng sớm nay tôi đã gửi báo cáo, vẫn chưa nhận được phản hồi.”

Thủ lĩnh nuốt nước miếng, bỗng cảm thấy sự hiện diện của Bạch Thời trở nên bỏng tay.

Nhân tài của tổng bộ cần được phân chia, mụ vốn cảm thấy gene của Bạch Thời thấp, dù có tinh thần lực cấp S hiếm thấy cũng khó lấy được tư cách, dù sao điều khiển cơ giáp cũng cần chút thể năng mà, ai ngờ Bạch Thời lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của tổng bộ, xem ra cấp bậc sẽ tăng thêm.

Loại người này tốt nhất là nên đưa về tổng bộ thật nhanh, nhỡ để ở chỗ mụ mà xảy ra chút sai lầm gì, hoặc nghiêm trọng hơn là phá tan căn cứ của mụ, chắc chắn tổ chức sẽ dùng mụ để khai đao.

Thủ lĩnh nhìn Phượng Tắc, muốn bảo hắn mang người này đi, nhưng tiếp theo đã nghe thấy hắn nói: “Về phần cơ giáp khác, đó là Tống Minh Uyên, video bà xem không được đầy đủ, nếu xem toàn bộ sẽ nhìn thấy cảnh họ hôn nhau ở cuối video.”

Phượng Tắc dừng lại vài giây, nhìn chằm chằm vào thủ lĩnh: “Trên mạng nói cậu ta là người yêu của Tống Minh Uyên, bà không biết sao?”

Thủ lĩnh biến sắc.

Từ lúc tin đồn Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa hiện thân truyền ra đến nay mới là bốn năm ngày, huống chi hai năm trước hai người này một ở trại huấn luyện, còn Bạch Thời lại hoàn toàn biến mất trong hai năm qua, mặc dù Tống Minh Uyên không thiếu người theo đuổi, nhưng tính cách lạnh nhạt, không thích gần người khác, ai biết vì sao hai người này đột nhiên lại yêu đương chứ?

Mụ chỉ biết bối cảnh của Bạch Thời đơn giản sạch sẽ, cha mẹ đã mất từ khi cậu ta còn rất nhỏ, được một ông lão nuôi lớn, người như vậy dù mất tích cũng không ai để ý, đương nhiên cũng có thể bắt cóc trói về, bởi vậy sau khi xin chỉ thị từ tổng bộ, mụ liền đưa cách liên lạc của nhân viên nằm vùng tại đế đô cho hai con yêu tinh kia, cho chúng nó toàn quyền phụ trách chuyện nhỏ này.

Thủ lĩnh dừng lại một chút, mụ nhớ trước kia hình như hai yêu tinh từng hỏi mụ là có muốn bắt cóc Tiểu Nhị hóa thật không, mụ vẫn luôn ghét chúng nó, đương nhiên là khó chịu, gắt lên là phải, còn tiện thể mắng một trận… Ai ngờ lại xảy ra ô long lớn như vậy!

Khó trách Phượng Tắc đột nhiên kêu dừng, hơn nữa còn thoải mái đồng ý ở lại, cũng khó trách người này lại để Bạch Thời ở phòng này.

Tuy nói hiện tại trọng điểm của tổ chức đều đặt ở Phỉ Tây, nhưng bên phía đế quốc Erna cũng phải phát triển, đối với Tống Minh Uyên, trước mắt tổ chức đã quyết định kế hoạch giữ gìn mối quan hệ, tốt nhất là có thể làm cho đối phương thừa nhận tổ chức, chứ không phải trở mặt thành thù, nhưng hai yêu tinh kia không biết gì về việc này, kết quả sự việc đã thành ra như bây giờ.

Nếu không phải mụ đang bận việc, nếu như trước đó có thể điều tra cẩn thận hơn, hoặc là nếu như kiên nhẫn nghe hai con yêu tinh kia giải thích, có lẽ tình trạng cũng không đến mức này.

Phượng Tắc nhìn khuôn mặt dần trắng bệch của thủ lĩnh, lo lắng nói: “Cho nên tôi nói thường xuyên xem mấy tin tức thị phi mới tốt, nhưng đáng tiếc mấy người đều không nghe.”

Thủ lĩnh biết Phượng Tắc đã báo cáo cả quan hệ giữa Bạch Thời và Tống Minh Uyên cho tổng bộ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra: “Bây giờ… Phải làm sao đây? Tranh thủ đưa người nọ về lúc cậu ta chưa tỉnh?”

Phượng Tắc đang định trả lời thì nghe thấy tiếng chuông báo vang lên, liền mở máy truyền tin đã cải tiến lên nhìn. Thủ lĩnh biết rõ hắn đang kết nối thông tin với bên Phỉ Tây, trái tim lại đập ầm ầm, nhìn Phượng Tắc chằm chằm. Phượng Tắc tắt đi rất nhanh: “Cứ thế trước đã.”

Hắn nói xong thì thấy hoa quả mình dặn mang tới đã được bưng lên, lại phẩy phẩy tay, cúi đầu bắt đầu ăn. Thủ lĩnh không biết phía tổng bộ đã nói gì, nhưng không tiện hỏi, đành phải rời đi, sau đó triệu tập toàn bộ nhân viên tổ chức họp gấp, đồng thời còn hỏi hai tiểu yêu tinh kia có để lại sơ hở không, tránh cảnh thật sự phải đối đầu với Tống gia.

Phòng ngủ rơi vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai, hiện tại đã gần giờ cơm, Phượng Tắc đã chọn xong món như thường lệ, đợi hắn thong thả ăn xong trái cây, đồ ăn cũng được bưng vào phòng.

Trước khi hôn mê Bạch Thời chỉ ăn vài miếng cơm, trên đường không có gì ăn, mặc dù cấp SS có khả năng chịu đói khá tốt, nhưng dưới sự kích thích trực tiếp của mỹ vị, cậu vẫn cảm thấy khó chịu nổi, nghĩ thầm: chuyện này thật này độc ác!

Bạch Thời đang do dự có nên tỉnh hay không, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông báo, sau đó hình như Phượng Tắc nhấn nút nghe, nói: “Làm sao thế?”

Âm thanh đầu kia cực kỳ đau đớn: “Cái xe vận chuyển kia của cậu vẫn chưa đến!”

Phượng Tắc cười ừ một tiếng: “Tôi quyết định không đi nên bảo người ta rời xe ra rồi, chắc các anh không phát hiện chứ gì.”

Đầu kia đã phát điên tập thể: “Bọn tôi đi tới căn cứ kia chính là để lấy hàng hóa, tại sao lại bảo xe hàng ở lại? Cậu bảo họ mua lại không được à? Bây giờ bọn tôi phải làm sao!”

“Không được.” Phượng Tắc lười biếng đáp, “Mấy thứ này đều là món tôi thích ăn, tôi không muốn chờ, ăn viên năng lượng của các anh đi!”

Đầu kia lại đồng thanh gào to: “Cho cậu đi theo, ai còn mang thứ đó chứ! Bọn tôi lục tung cả phi thuyền mà không tìm thấy nửa viên năng lượng có biết không?

Phượng Tắc cười lớn: “Tìm hành tinh nào đỗ xuống tùy tiện ăn gì đi.”

“Nhà ngươi cứ đợi đấy, đợi bọn ông thành công tìm được Kế hoạch S về sẽ giết chết nhà ngươi!”

Phượng Tắc tiếp tục cười, lại nói chuyện với họ mấy câu, nhanh chóng ngắt liên lạc.

Bạch Thời nghe rõ mồn một, ban đầu còn bó tay với cái tính xấu không đổi của Phượng Tắc, sau đó lại biết mục đích của người này là tìm Kế hoạch S. Cậu có thể hiểu, bởi vì người nghiên cứu ra Kế hoạch S là thiên tài biến thái, dụng cụ huấn luyện bên trong cực kỳ đúng trọng tâm, cũng vô cùng lợi hại, lúc trước cậu cũng định vác nó đi, nhưng Lục Việt nói dời đi sẽ kích nổ, đành phải thôi.

Không biết liệu đám người này có tìm được hay không… Bạch Thời nằm im, ngửi mùi thức ăn càng lúc càng mê người trong không khí, cuối cùng vẫn phải mở mắt, từ từ ngồi dậy.

Phượng Tắc lập tức nhìn sang: “Tỉnh?”

Bạch Thời giả vờ nhìn hắn với ánh mắt mờ mịt: “Cậu là…”

Phượng Tắc rất kiên nhẫn: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau, cậu đã làm việc cho tôi đó, nhớ không?”

“… À, là cậu.” Bạch Thời làm bộ giật mình nhận ra, ngay sau đó lại cứng đờ: “Đợi đã, đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tôi không rõ lắm, thời điểm tôi phát hiện thì cậu đang nằm trên một phi thuyền cứu sinh, liền thuận tay mang tới đây.” Nét mặt Phượng Tắc không để lộ chút sơ hở, “Cậu bị cướp phải không?”

Bạch Thời: “…”

Má, cái câu vừa ăn cướp vừa la làng dùng để chỉ tụi bây đó!

“Đói rồi hả? Có muốn ăn gì không?” Phượng Tắc đổi chủ đề, “Ăn xong tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu về nhà.”

Bạch Thời trầm mặc một lát, cậu biết đồ ăn không có vấn đề, liền đi qua ngồi xuống, nghĩ thầm, ăn no chút, ăn xong bữa này, chẳng biết bữa tiếp theo có xuân dược không.

Bạch Thời nghĩ nghĩ, cảm thấy mình phải giả vờ thật một chút, liền hỏi thăm người này có thấy bạn mình không. Phượng Tắc nói chỉ thấy một mình cậu, sau đó đổi chủ đề, nói đến chuyện trước kia, còn nói đã xem video gần đây, không ngờ cậu là Tiểu Nhị Hóa, càng không ngờ gene của cậu cấp C mà có thể lợi hại như vậy.

Bạch Thời khiêm tốn một chút, trong lòng khẽ động, lần trước Phượng Tắc không kiểm tra được tinh thần lực cấp S, mà bây giờ dụng cụ lại kiểm tra được, nếu như lúc trước Phượng Tắc cũng dùng dụng cụ của tổ chức, điều này chứng tỏ tổ chức không ngừng tiến bộ, rốt cuộc thì họ đang làm gì?

Phượng Tắc biết Bạch Thời đang thất thần, đẩy đồ ăn tới trước mặt cậu, ý bảo cậu ăn nhiều một chút. Bạch Thời ậm ừ, tuân theo nguyên tắc ăn được miếng nào hay miếng nấy, cuối cùng thành công làm mình no căng bụng. Mặt liệt ngồi trên sô pha không nói lời nào. Phượng Tắc bảo thuộc hạ mang đĩa xuống, thấy toàn bộ quá trình Bạch Thời không nói một lời, liền âm thầm hỏi: “Làm sao thế?”

“…Không có gì.”

Phượng Tắc nhớ tới mấy thứ mà cậu đã ăn: “No quá?”

Bạch Thời tiếp tục duy trì mặt liệt.

Phượng Tắc rất muốn cười, nghĩ thầm người này vẫn thú vị như thế, đứng lên nói: “Đi, tôi dẫn cậu đi tiêu cơm một chút.”

Bạch Thời vẫn âm thầm quan sát thái độ của hắn, nghe vậy vô thức nhớ tới đối thoại giữa Phượng Tắc và thủ lĩnh, cảm giác hình như họ rất kiêng kị đại ca, chắc sẽ không làm gì mình đâu, liếc hắn một cái, chậm rãi đi theo.

Nhiệt độ hành tinh rất vừa vặn, giờ phút này mới qua giữa trưa, ánh mắt trời chiếu vào người mang theo cảm giác hết sức thoải mái. Bạch Thời dò xét người bên cạnh, người này vẫn mang màu tóc đỏ kia, nổi bật lên làn da rất trắng, giữa hai đầu lông mày toát lên hương vị khoa trương ngang ngạnh, cử chỉ ưu nhã, suất khí mười phần, kiểu người này nếu muốn tìm bạn gái sẽ rất dễ, vậy nếu cậu chủ động giới thiệu cho hắn mấy người, có lẽ hắn sẽ không thích nam chính nữa chăng?

Phượng Tắc phát hiện tầm mắt của Bạch Thời, nhìn về phía cậu: “Sao thế?”

Đương nhiên Bạch Thời không thể nói tôi muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, vì vậy suy nghĩ một lát, nhớ tới việc để diễn xuất cho chân thật nên cậu đã tự cởi máy truyền tin, liền hỏi thăm có thể mượn của hắn để dùng không.

Phượng Tắc biết Bạch Thời muốn liên lạc với bạn bè hoặc Tống Minh Uyên, nói đây là nơi hắn nghỉ phép, tín hiệu rất kém, trang bị phát tín hiệu lại hỏng, bây giờ đang sửa, cuối cùng đưa máy truyền tin cho cậu nhìn thử, chứng minh rằng chỗ này thật sự không có sóng.

Bạch Thời biết tên này nhất định đã âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ mở máy quấy nhiễu hoặc che giấu, gật gật đầu, không xoắn xuýt, dù sao cậu cũng chỉ giả vờ thôi.

Phượng Tắc rũ mắt nhìn bạn nhỏ này.

Việc giữa tổ chức và Tống Minh Uyên không hề có tiến triển tốt, bây giờ lại lỡ tay bắt Bạch Thời về, đúng là một cơ hội không tệ. Nếu như Bạch Thời không phát hiện tổ chức phái người bắt cóc cậu ta, họ có thể đưa người này về, sau đó thành công kết bạn với Tống Minh Uyên, nhưng nếu đã phát hiện, quan hệ giữa họ sẽ rất khó xử, để xử lý mọi việc sạch sẽ, những người biết chuyện này đều phải chết, kể cả bản thân Bạch Thời.

Dù sao đây cũng chỉ một nhân tài, Tống gia vẫn quan trọng với tổ chức hơn. Có điều hắn cảm thấy thiếu niên này rất thú vị, hi vọng sự việc không phát triển đến tình huống tệ hại nhất.

Bạch Thời không biết suy nghĩ trong đầu Phượng Tắc, tản bộ một lát, sau đó đi về nghỉ.

Phượng Tắc giám sát rất kỹ, thấy Bạch Thời không muốn ngủ trưa thì kiên nhẫn nói chuyện phiếm với cậu, nói cho tới tận chạng vạng tối, sợ cậu không có chủ đề liền hỏi: “Cá ở đây ăn ngon lắm, muốn đi câu mấy con không? Tối ăn nay canh cá.”

Bạch Thời biết người này rất thích hưởng thụ, nếu đã nói ngon, chắc là ngon thật, liền gật đầu: “Đi.”

Hành tinh này không được khai phá trong phạm vi lớn, vẫn duy trì hoàn cảnh sinh thái vốn có, không khí rất tốt, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề ô nhiễm. Bạch Thời lái xe cơ khí đi cùng hắn tới bên hồ, nhanh chóng tới nơi, đang định bắt tay vào câu cá, chợt thấy cách đó không xa có hai người đang lái xe cơ khí lao điên cuồng về phía này, mang theo gió thổi tung mặt nước thành một đường thẳng màu trắng, hiển nhiên không biết phía trước có gì đang chờ họ.

Bạch Thời hơi tò mò, yên lặng nhìn qua.

Phượng Tắc cúi đầu hỏi: “Muốn đi xem?”

Bạch Thời không ngờ hắn lại thoải mái như vậy, không rõ đây có phải là câu hỏi thăm dò không, chỉ chần chừ nói: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên, đi không?” Phượng Tắc nói, hắn vừa nhìn lướt qua, xét theo nét mặt hai người nọ thì nhất định là gặp chuyện tốt, cho nên không phải là vấn đề người ngoài xâm lấm, mà hành tinh này có rất nhiều dã thú ăn cực ngon, có thể họ đã đụng phải một hai con, dẫn Bạch Thời đi vòng vòng cũng không có gì.

Bạch Thời vẫn luôn nghĩ bao giờ đại ca mới đến, có thể đi chỗ nào xa xa là tốt nhất, lập tức đồng ý, nhanh chóng đuổi theo hắn.

Đi hết hồ nước là một ngọn núi nhỏ tươi tốt, tạo thành hai lối rẽ một trái một phải, mà bóng dáng hai người kia đã biến mất. Bạch Thời quan sát, đề nghị: “Có muốn tách ra không? Tùy thời liên lạc, đừng bỏ lỡ trò vui.”

Xe cơ khí có trang bị bộ đàm nội tuyến và thiết bị truy tìm, dù chia ra cũng không có vấn đề gì, huống chi khoảng cách không xa, sẽ gặp lại rất nhanh, nếu từ chối sẽ Bạch Thời sẽ sinh nghi. Phượng Tắc liếc Bạch Thời một cái, biết rõ người này đã bị quét hình, trên người không có cơ giáp, liền đồng ý, nhắc nhở cậu chú ý an toàn.

Bạch Thời gật đầu, tùy tiện chọn một con đường rồi đi thẳng, vừa liên lạc với Phượng Tắc, vừa thì thào bảo Lục Việt thử liên lạc với Trọng Thiên, mặc dù xung quanh có thiết bị che tín hiệu, nhưng trong khoảng cách nhất định, Lục Việt và Trọng Thiên có thể trực tiếp nhận và gửi tin tức cho nhau, không cần qua trạng trung chuyển như máy truyền tin, trên thực tế sóng tần cũng khác nhau, bởi vậy hoàn toàn không bị hạn chế.

Lục Việt nghe thấy liền chuyển động, bắt đầu làm việc.

Bạch Thời yên lặng chờ đợi, còn chưa nhận được phản hồi đã nghe thấy Phượng Tắc nói: “Tôi nhìn thấy họ rồi, chỉ là đi săn thôi, chúng ta trở về đi, tiếp tục câu cá.”

“Được.” Bạch Thời nghĩ thầm đáng tiếc, không cam lòng dừng lại, từ từ đổi phương hướng, tạm thời cố gắng không nhúc nhích, nhìn về phía Lục Việt.

Lục Việt hóa thành quang não, duỗi một sợi kim loại chỉ chỉ. Bạch Thời giật mình, quay phắt lại, chỉ thấy phía sau không có gì, cậu kiên nhẫn chờ đợi, hai phút sau tiếng xe cơ khí dần dần truyền tới, ngay sau đó Tống Minh Uyên và mấy người khác xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Bạch Thời lập tức yên tâm, nhanh nhẹn đóng bộ đàm, xuống xe gọi: “Đại ca.”

Tống Minh Uyên đáp lại, rũ mắt nhìn cậu, sau đó rời ánh mắt nhìn dụng cụ câu cá trên xe: “Đang câu cá?”

Bạch Thời chớp mắt mấy cái: “Dạ.”

Tốt lắm, Tống Minh Uyên nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Vì sao cứ có cảm giác sợ hãi thế này? Bạch Thời yên lặng nhìn anh, cố gắng tìm chủ đề: “Mọi người tới nhanh quá.”

“Ừm, không tới tập hợp, đến thẳng đây.”

Bạch Thời: “…”

Ý là anh hoàn toàn không tin em sao?

Sắc mặt Tống Minh Uyên rất bình tĩnh, lại xoa xoa đầu cậu. Lam và Joshua cũng xuống xe, Lam thì cười khẽ một tiếng, cũng vươn tay xoa xoa đầu Bạch Thời, hành động này mang theo ý đồng tình. Bạch Thời im lặng, tiếp tục tìm kiếm chủ đề: “Đám tiểu Tả đâu?”

“Vẫn còn trên phi thuyền.”

Bạch Thời ồ một tiếng: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Đi đánh họ?”

“Em cứ nói đi?”

Bạch Thời không có ý kiến, theo chân họ xuất phát, sau đó khựng lại: “Các anh đỗ phi thuyền ở đâu?”

“Đằng sau, ở đó có một thung lũng rất nông.”

Bạch Thời phản ứng vài giây, nghĩ thầm có khi nào tình hình bên phía Phượng Tắc không hoàn toàn bình thường, hắn nói như thế chỉ để kéo cậu về, vậy chẳng phải tiểu Tả đang gặp nguy hiểm sao?

Mẹ nó, đợi đã nào! Bạch Thời hỏi mà không ôm chút hy vọng nào: “Có phải tiểu Tả vẫn mặc đồ nữ không?”

Tống Minh Uyên liếc cậu một cái: “Ừ, có chuyện gì?”

Bạch Thời lập tức quay người: “Không ổn rồi, em phải đi xem sao!”

_________________