Trong truyện chủng mã, sự xuất hiện của hoa tỷ muội cực kỳ thông thường, như đám tác giả Bạch Thời hay chơi chung chẳng hạn, phàm là khi viết truyện chủng mã, viết mười truyện thì phải chín truyện có một đôi hoa tỷ muội, đương nhiên mấy tên khốn kia cũng không ngoại lệ.

Lúc đó Bạch Thời nghe xong chỉ ban cho hai chữ: Cũ rích.

Đám kia lập tức hỏi thế làm sao để không cũ. Bạch Thời chỉ phát hiểu cách nhìn, căn bản không có ý kiến và mạch suy nghĩ, thờ ơ nói không có gì. Mà chẳng biết vì sao đám kia lại để bụng, bắt đầu thương lượng một lát, nếu đã cảm thấy cũ, vậy thì thoải mái cẩu huyết một lượt đi, chỉ cần đọc thấy sảng khoái là được.

Cho nên sau khi thảo luận đại khái hai mươi phút, bọn họ nhanh chóng định ra cốt truyện, vui vẻ chạy vào nhóm bàn tán.

Dựa theo suy nghĩ của họ, vì nguyên nhân nào đó, nam chính bị cặp song sinh này trói lại áp giải tới cứ điểm, nhưng hai chị em thấy nam chính cực kỳ lạnh lùng, lại còn đẹp trai, trong đầu dần dần có suy nghĩ không nên. Vì vậy trên phi thuyền, ba người trải qua một lữ trình vô cùng ướt át, thế là sau đó hoa tỷ muội đã quỳ dưới gấu quần bò của nam chính luôn, hoàn toàn bị chinh phục, rồi làm nội ứng cho nam chính, không những trợ giúp nam chính trốn thoát thành công, mà còn giúp hắn hạ gục cứ điểm, đạt được vô số kỹ thuật và bảo vật, sau đó cả ba trở về với niềm hạnh phúc ngập tràn.

Bạch Thời nghe xong chỉ có đúng một suy nghĩ: phát rồ rồi, ngồi im không thèm đánh giá. Tham mưu còn lại câm nín một lúc mới nói: “Dùng khả năng XXX để chinh phục em gái hả, cũng được.”

Đám người kia đã rất nổi tiếng rồi, đương nhiên sẽ không viết mấy chi tiết quá ngu như thế này, liền phản bác rằng họ sắp xếp rất hợp lý.

Đầu tiên là do đặc điểm của tổ chức này, vấn đề phân cấp gene và tinh thần lực sinh ra kỳ thị nghiêm trọng, tôn sùng người mạnh lên đứng đầu, sau đó là thân thế đáng thương của cặp hoa tỷ muội này, thích cường giả và thích phụ thuộc vào cường giả, hơn nữa đều có khuynh hướng M, nhưng người bình thường mà muốn hành hạ đảm bảo sẽ bị hai em đập chết, chỉ có cường giả mới được, đương nhiên nam chính của truyện chủng mã sẽ nằm trong phạm vi này rồi.

Về phần lòng trung thành với cổ thức, thủ lĩnh của cứ điểm kia là một bà già, bà già này cực kỳ ghét hoa tỷ muội xinh đẹp, thường ngày luôn tìm cách hành hạ hai cô, hoa tỷ muội đã sớm oán hận mụ ta ngút trời, chỉ hận không thể giết chết mụ.

Hơn nữa hai người cho rằng nam chính rất mạnh, nếu như giả vờ quy hàng, lừa gạt sự tín nhiệm của nam chính, khiến đối phương cam tâm tình nguyện gia nhập tổ chức, chắc có lẽ phía trên sẽ không so đo việc các cô lập mưu hại chết một thủ lĩnh nhỏ đâu, trên thực tế hai người cảm thấy nam chính sẽ bước tới địa vị rất cao, đến lúc đó dù có người muốn tính sổ cũng không dám động vào các cô.

Đương nhiên, cuối cùng hai chị em này hoàn toàn phản bội, bởi vì thật sự không thể nào khống chế sự sùng bái với cường giả, mặc dù trong tổ chức cũng có cường giả, nhưng hai cô không có cơ hội gặp, đã vậy còn có thể tận mắt thấy nam chính không ngừng trở nên mạnh mẽ, so sánh cả hai, cộng thêm việc bị nam chính XXX sinh tình, đương nhiên sẽ quyết định dứt khoát.

Mấy tên kia còn nói, vì để sự việc hợp lý hơn, hoa tỷ muội sẽ tò mò kiểm tra cấp bậc tinh thần lực của nam chính, kết quả phát hiện gene của nam chính không hề yếu như thiên hạ đồn đại, hóa ra cũng là cấp S, lập tức sùng bái, lúc này mới sinh ra tà niệm, sau đó họ cứ thế mà như này như kia, rồi lại như này như kia, tiện thể SM một chút, để cho nam chính dùng khả năng X mạnh mẽ chinh phục hai cô.

Đợi đã.

Suy nghĩ của Bạch Thời vừa dừng lại, lập tức hiểu rõ vấn đề hơn một chút, đó chính là thời điểm tiến hành đoạn cốt truyện này gene của cậu vẫn chưa được bỏ niêm phong, cho nên cốt truyện lại lệch rồi?

Thôi cũng được, lệch thì lệch đi, dù sao thăng cấp sớm cũng không có hại cho cậu.

Bạch Thời hơi chấn tĩnh, cảm nhận một chút, phát hiện mặc dù máy truyền tin đã bị lấy mất, nhưng Lục Việt vẫn quấn quanh cổ tay, yên tâm hơn nhiều, nghĩ thầm: thời khắc quan trọng thì nhị hóa này vẫn đáng tin lắm, ít nhất không có la oai oái làm người ta phát hiện. Cậu dừng một chút, nhớ lúc ấy mấy người họ đang ăn cơm, bây giờ cậu đã bị bắt đến đây, thế mấy người còn lại đâu?

Cô em thấy chị mình vừa xuất hiện thì Bạch Thời bắt đầu co lại không nói không rằng, nghiêng đầu: “Tiểu ca ca, anh đang nghĩ gì thế?”

Bạch Thời mặt liệt: “Bạn tôi đâu?”

“Yên tâm đi, bọn em sẽ không làm thương tổn bạn của tiểu ca ca đâu.” Cô em cười đáp, tò mò hỏi, “Nghe nói tinh thần lực của tiểu ca ca là cấp S à?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ kiếp, sắp tới rồi sao? Cốt truyện quân, ông X cả nhà mi!

Bạch Thời trầm mặc nhìn chằm chằm vào hai cô gái trước mặt, bắt đầu suy nghĩ nên khởi động Lục Việt rồi bỏ đi trước khi hai người này kiểm tra, hay là thu phục rồi bắt hai ả dẫn mình về cứ điểm, tiện thể đánh sập chỗ đó, dù sao cũng có thể lấy được báu vật, nhỡ việc này có thể trợ giúp cốt truyện tiếp theo thì sao?

Cậu còn chưa quyết định kỹ càng, bên tai chợt vang lên một tiếng “Tích” rất nhỏ, lập tức cúi đầu, phát hiện cái dây đang quấn quanh người lại có thể phát sáng, ánh sáng mờ ảo hình cung từ từ xuất hiện, quét hình từ trên xuống dưới rất nhanh, trong chớp mắt đã xong.

Bạch Thời: “…”

Má ơi, đây là thứ gì vậy? Ở đâu ra thế, đó giờ chưa từng thấy có được không?!

“Ầm!”

Bạch Thời nghe thấy tiếng động ngẩng phắt dậy, thấy dụng cụ trên tay cô em đã rơi xuống đất.

Cô nàng không có tâm trí mà nhặt, lúc này đang lui về phía sau nửa bước, nhìn cậu với nét mặt tràn đầy khiếp sợ: “Điều này… Không… Thể…. Nào…”

Cô chị đang ngồi bên cạnh, thấy thế là biết ngay có vấn đề, vội vàng nhặt lên liếc nhìn: “Làm sao thế? Cấp bậc gì…” Câu nói của cô ta cũng đứt đoạn, bàn tay không cầm chặt, dụng cụ lại rơi xuống đất. Cả hai cùng nhìn về phía Bạch Thời, quả thực không thể tin nổi, giọng nói cũng run rẩy: “Cấp song SS…”

Chưa từng nghe nói chứ gì? Chấn động ngu người chưa? Bạch Thời thờ ơ đối mặt với hai ả, trong lòng chợt chấn động, dựa theo thiết lập ban đầu, cặp hoa tỷ muội này rất sùng bái cường giả, liệu có thể không lăn giường mà vẫn nhận cậu làm lão đại được không?

Khoang thuyền chìm vào sự yên tĩnh kì quái, hai bên nhìn nhau, nửa phút sau Bạch Thời không nhịn được, đang định lên tiếng, hai chị em kia cũng như chợt tỉnh mộng, quay đầu chạy vào khoang điều khiển, còn va vào cửa.

Bạch Thời: “…”

Chấn động quá hả? Cậu im lặng vài giây, chẳng muốn để ý tới mấy cô nàng này nữa, ý bảo Lục Việt cởi bỏ khóa điện tử trên người.

Lục Việt ngoan ngoãn làm việc, qua một lát đột nhiên thì thào: “Chủ nhân, quá giật gân luôn! Đây là kỹ thuật nghiên cứu ở thời kỳ văn minh, hơn nữa còn là phiên bản đã được cải tiến đó!

Bạch Thời giật mình.

Trong thế giới truyện chủng mã, việc nam chính giận dữ lật tung tổ chức hay đoàn thể nào đó gần như là việc nhìn mãi cũng quen, cậu cứ tưởng tổ chức mà mấy tên khốn kia nói là băng đảng phi pháp hay tổ chức hải tặc gì chứ, nhưng bây giờ hình như mọi việc không đơn giản như vậy… Cũng phải, thiết lập đã nói có thể quét ra gene cấp S, đương nhiên là không đơn giản rồi.

Có thể thành công trói và bắt cóc cậu tới đây, lại còn dùng thứ mà thời kỳ văn minh đang nghiên cứu nhưng vẫn chưa phát minh… Trong đầu Bạch Thời vô thức hiện lên nhóm người đã gặp ở di tích, chẳng lẽ bọn họ là người cùng một tổ chức sao? Bạch Thời tiêu hóa hết thông tin, ngay sau đó lại nghĩ đến Phượng Tắc hạ dược nam chính không thành còn bị XXX, lại nhìn đồ nữ trên người mình, cảm giác câm nín.

Mẹ kiếp, đừng bảo là sẽ gặp phải Phượng Tắc nha?

Bạch Thời mất kiên nhẫn hỏi: “Tháo được không?”

“Tháo được, chỉ là hơi phiền toái, chờ một chút.”

Bạch Thời khẽ đáp lại, nếu thật sự là tổ chức của Phượng Tắc, có khi đây sẽ là kẻ địch của Trì Hải Thiên, liền hỏi nói: “Ân Kiệt và mấy người khác không sao chứ?”

“À, họ…” Lục Việt đang nói đột ngột dừng lại, Bạch Thời đang định hỏi, lại nghe phía cửa khoang thuyền vang lên tiếng động, liền ngẩng đầu, thấy hai chị em kia lại bước ra.

Hai cô nàng nọ đang dùng ánh nhìn nóng bỏng và kính sợ theo dõi cậu, nghĩ thầm: khó trách… khó trách người này lại tỉnh dậy sớm như vậy, ban đầu các cô cứ tưởng do lượng thuốc hấp thu quá ít, bây giờ thì rõ ràng là công của cấp song SS đây mà, dù sao nếu ăn thuốc kia vào bụng thì người có gene cấp S cũng phải thiếp đi mấy tiếng, còn người này chưa đầy hai tiếng đã tỉnh lại.

Bạch Thời phát hiện thái độ của hai người đã thay đổi, không biết liệu họ có muốn nhận lão đại không, hỏi: “Sao?”

“Tiểu…” Cô em dừng lại một chút, nuốt chữ kia vào trong bụng, bắt đầu lựa lời thăm dò, giọng nói rất mềm, “Anh, bọn em muốn xin chữ ký, nhưng hơi quá khích, thật sự xin lỗi, em sẽ cởi trói cho anh.”

Lục Việt vẫn đang hăng hái chiến đấu với khóa điện tử, thấy cô ả tiến tới thì vội vã quay quấn quanh cổ tay chủ nhân, Bạch Thời dùng ánh mắt còn lại liếc góc áo cô ta: “Thật chứ?”

“Đương nhiên…” Giọng của cô em càng ngày càng mềm, xoay người chạm vào khóa điện tử, nuốt nước miếng, nhanh chóng lấy một ống tiêm loại nhỏ, đâm thẳng vào tay Bạch Thời.

Mặc dù địa vị của các cô trong tổ chức không cao, nhưng cũng biết so với Bạch Thời, tổ chức càng muốn người có cả bối cảnh và tài năng như Tống Minh Uyên, chỉ có điều mấy lần lập kế hoạch định ra tay nhưng lại không có cơ hội, nguyên nhân là xung quanh Tống Minh Uyên lúc nào cũng có rất nhiều người, thân phận đặc biệt, đã vậy tính cảnh giác của người cấp S rất cao, căn bản không thể nào dùng sức mạnh, chỉ có thể áp dụng biện pháp chậm rãi tới gần, nhưng đến nay kế hoạch ấy vẫn không tiến triển.

Mà mặc dù nhân tố bên ngoài của Bạch Thời ít hơn, nhưng là một người cấp song SS, chắc lòng cảnh giác sẽ rất cao, cho dù biết Bạch Thời bị trói không thể phản kháng, nhưng ít nhiều gì vẫn khiến cô có cơ hội, vì vậy để tăng sự dũng cảm và khiến kế hoạch thành công ngay lần đầu, cô nàng đâm mũi tiêm không chút do dự, dùng tốc độ nhanh nhất có thể.

Chỉ là mới chớp mắt một cái, cô chợt thấy một lực cực mạnh đánh về phía mình, chẳng mấy chốc đã bị đánh bay, nện ầm ầm vào chỗ ngồi phía sau, vang lên một tiếng nhức óc.

Cô chị hoảng hốt, lập tức lôi súng nhắm thẳng vào Bạch Thời, lúc này mới nhìn rõ trên người cậu đột nhiên xuất hiện một vòng phòng hộ, bao phủ toàn thân, sắc mặt lập tức thay đổi, căng thẳng tới nỗi tay cũng run rẩy.

Vì tránh chuyện ngoài ý muốn, từ khi tỉnh lại Bạch Thời đã tiến thành kết nối tinh thần với Lục Việt, chuẩn bị phòng ngự bất cứ lúc nào, nhờ vậy mới thoát được một kiếp, cậu không nhìn họng súng trước mặt, mà quay đầu lạnh lùng liếc nhìn cô em. Người nọ lảo đảo đứng lên, cũng lôi súng ra, vừa sợ hãi nhìn cậu, vừa nhích về phía chị mình, nhanh chóng đi vòng qua cậu.

Bạch Thời tiếp tục nhìn hai người này, im lặng không nói. Lục Việt hiểu ý cậu, chuyên tâm giải khóa, nhanh chóng mở ra. Bạch Thời rất hài lòng, chậm rãi đứng dậy.

Đồng tử của cặp song sinh đột nhiên co lại: “Không thể nào…”

“Không có gì là không có khả năng.” Bạch Thời nói xong, nheo mắt lại.

Lục Việt phát sáng, một phần vẫn hình thành lớp phòng hộ trong suốt ngay trước mặt, một phần khác thì nhanh chóng phân giải và biến hóa, cuối cùng biến thành hai thanh pháo hạt, nhắm thẳng vào hai người nọ.

Quá trình biến hình mang theo ánh sáng mờ ảo, lóe lên người cậu, giống như một vị thần không thể xâm phạm, cặp song sinh chưa bao giờ gặp cảnh tượng biến hóa kỳ ảo thế này, không đợi Bạch Thời lên tiếng, bàn tay đã buông lỏng, hai khẩu súng đồng loạt rơi xuống.

Bạch Thời rơi vào trầm tư, nếu cứ điểm nhỏ kia đã liên quan tới thời kỳ văn minh, vậy bảo vật trên trong sẽ rất đáng giá, cho nên tốt nhất là đi qua tiêu diệt, đương nhiên, trước tiên cậu phải thay đồ đã, nếu hai người này mà làm phản thì còn tốt hơn.

Bạch Thời biết rõ thể chất M của hoa tỷ muội, mặc dù cậu không thích phụ nữ, cũng sẽ không đánh phụ nữ, vì vậy suy nghĩ vài giây, bảo Lục Việt biến thành kiếm năng lượng, chém toàn bộ ghế ngồi xung quanh thành một đống sắt vụn, sau đó đứng từ trên cao liếc nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Quá yếu, tôi cũng khinh thường giết các cô.”

Cặp song sinh co lại một chỗ, cho dù rất sợ hãi, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại mang theo cảm xúc nóng bỏng.

Bạch Thời cảm thấy mình bắt đầu có chút S rồi, huống chi cậu luôn cảm giác sự việc cấp song SS đã khiến hai người kia dao động, bởi vậy chắc là có thể đạt tới hiệu quả mong muốn thôi, cậu giơ kiếm: “Nói, lúc nãy định làm gì?”

Cặp song sinh lập tức run lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, do do dự dự không dám mở miệng.

Bạch Thời lại chém nát hai cái ghế: “Nói!”

Hai chị em bật khóc, thút thít đáp rằng muốn tiêm xuân dược cho cậu, bởi vì nếu các cô còn ở trong tổ chức, nói không chừng một ngày đó sẽ chết không lý do, còn không bằng tìm cường giả, nhưng các cô biết Bạch Thời cong, không thể thích mình, cho nên chỉ muốn một đứa bé, dù sao sống phụ thuộc vào tình yêu ít ỏi của đàn ông, còn không bằng sống dựa vào con mình, gene có thể di truyền, kết hợp với cấp song SS, ít nhất đời sau cũng phải là cấp song S, dù các cô có tìm người mạnh đến mấy chắc cũng không thể mạnh hơn cấp song S được.

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, mẹ nó, cốt truyện đã lệch tới mức nào rồi hả?!

Cặp song sinh không dám nhìn cậu, chỉ run rẩy nép vào một góc.

Bạch Thời liếc nhìn hai người nọ, đột nhiên hỏi: “Phi thuyền đang lái tự động? Đi tới cứ điểm của các cô?”

Cả hai khẽ giật mình, không rõ vì sao Bạch Thời lại biết có cứ điểm, nhưng vẫn gật đầu.

“Ừm, bây giờ các cô có hai lựa chọn.” Bạch Thời nhìn họ chằm chằm, “Một là đi theo tôi, cùng tôi đánh sập cứ điểm này, tôi cam đoan sẽ không giết các cô, nhưng nếu trên đường các cô phản bội tôi, người bị làm thịt đầu tiên chính là các cô, thứ hai là tôi đánh ngất các cô rồi tự đi tới, còn các cô có chết hay không thì tôi không quan tâm, chọn đi.”

Cặp song sinh tiếp tục giật mình, quay sang liếc nhau, cảm thấy nếu có thể làm thịt mụ già ở cứ điểm kia, cuộc sống sau này của hai cô sẽ tốt hơn một chút, huống chi đây còn là nhân tài cấp SS, giữ gìn mối quan hệ với cậu ta cũng không tệ, liền trả lời chọn phương án thứ nhất.

Mặc dù giống như dự liệu, nhưng Bạch Thời không mù quáng tin tưởng cậu hoàn toàn nắm giữ được cốt truyện, liền đòi máy truyền tin, xé rách dụng cụ che tín hiệu phía trên, quyết định phải báo cáo với đại ca.

Đám Tống Minh Uyên đã sớm cản phi thuyền lại, cũng bàn bạc thành công, nhanh chóng nhảy lên.

Người phụ trách phi thuyền có nghe qua đại danh của Tống Minh Uyên, nhưng vẫn hơi phẫn nộ, nói họ cản trở lộ trình của mình. Tống Minh Uyên lờ đi, kết quả đạp cửa ra mới phát hiện Bạch Thời không có ở đây, ánh mắt lập tức trầm xuống. Người phụ trách phi thuyền thấy hành động thô lỗ của anh còn đang định nổi giận, rồi đột nhiên thấy tình huống ngã trái ngã phải trong phòng, lập tức hiểu đã có chuyện xảy ra.

Tống Minh Uyên lạnh lùng nhìn người nọ: “Người tôi muốn tìm không có ở đây.”

Dù sao việc này cũng liên quan tới mạng người, người phụ trách lập tức quay đi: “Tôi sẽ bảo người đi xem máy giám sát!”

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, Lam dò xét mấy người kia, nhanh chóng nhìn thấy Ân Kiệt, nét vui vẻ bên khóe môi dần dần biến mất: “… Anh, chỉ sợ là do Trọng Huy làm.”

Tống Minh Uyên đã được nghe Lam kể về chuyện của Trọng Huy, hơi sững sờ, nhiệt độ trên người hạ xuống điểm đóng băng.

Joshua rùng mình, gene của Bạch Thời đã khôi phục, thực lực không thể khinh thường, mặc dù người này lo lắng nhưng biểu hiện vẫn ở phạm vi bình thường, chỉ là bộ dạng bây giờ có chút giống hai năm trước… Y lập tức hỏi: “Trọng Huy là gì?”

Tống Minh Uyên không đáp, đi tới sofa ngồi xuống, vừa đợi giám sát, vừa bảo Trọng Thiên xem đám Trì Tả ra sao. Lam cũng đi tới, khẽ mở miệng, nói đơn giản: “Thời kỳ văn minh, ở đế đô có một khu vực nòng cốt, là nơi tập hợp các tổ chức đứng đầu nghiên cứu quân sự, y học, kinh thế các loại.”

Joshua nhướn mày: “Cho nên?”

Ánh mắt Lam trở nên xa xôi: “Trọng Huy là một tổ chức, đại lục kia chính là tổng bộ của nó, hơn nữa bọn họ phát triển ở nơi đó ít nhất năm mươi năm, không ai nói rõ được kỹ thuật của họ đã phát triển đến mức độ nào.”

Joshua giật mình, tà khí trên người lập tức tăng vọt, nheo mắt lại: “Biết rõ vị trí cụ thể không?”

Lam lắc đầu, dừng lại một lát, khẽ thở dài: “Tớ chỉ biết là… Ở đế quốc Phỉ Tây.”

Joshua lại giật mình, nhìn họ chằm chằm, đang định lên tiếng đã thấy người phụ trách phi thuyền quay lại, đành dừng lời.

Người phụ trách đã liên lạc với thuộc hạ, biết được máy giám sát trống rỗng, thuyền cứu sinh còn mất một chiếc, mồ hôi lạnh lập tức túa ra, cảm thấy có chuyện xấu rồi, kiên trì nói lại sự việc một lần.

Ánh mắt xưa nay dịu dàng của Lam trở nên lạnh lẽo: “Có thể làm tới mức này, chỉ sợ thật sự là…”

Hắn nói được một nửa thì dừng lại, Tống Minh Uyên và Joshua đều hiểu ý. Tống Minh Uyên đứng lên, ý định để Trọng Thiên thử xem có thể khôi phục dữ liệu hay không, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên, cúi đầu mới phát hiện là Bạch Thời, lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi: “Đang ở đâu?”

Bạch Thời nhìn cảnh tượng hơi quen thuộc phía sau lưng anh, chớp mắt mấy cái: “Anh đang ở đâu?”

Tống Minh Uyên thấy cậu đang trong trạng thái tỉnh táo, biết rõ với thực lực của Bạch Thời chắc sẽ không gặp chuyện không may, cuối cùng cũng hơi yên tâm, nói mình đang ở trên phi thuyền.

“Đám tiểu Tả không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tống Minh Uyên nhìn cậu, “A Bạch.”

“Hả?”

“Trước khi đi hình như em nói có việc nhỏ cần xử lý, đây gọi là việc nhỏ?”

Bạch Thời: “…”

Đại não Bạch Thời nóng lên, vô thức đưa tay, lại một lần nữa nhấn nút ngắt liên lạc.

Tống Minh Uyên: “…”