Bởi vì góc độ, khoảng cách và thời gian quá ngắn, ngoại trừ mấy người trong khoang điều khiển, những học sinh khác đều không nhìn thấy hình ảnh khí phách của Lục Việt lúc nãy, thậm chí còn không biết có một cơ giáp khác đã từng ở đây, họ chỉ biết phía trước có tình huống nguy hiểm, Tống học trưởng đơn thương độc mã đi giải quyết, sau đó cảnh sát đã tới, chỉ như vậy mà thôi.

Cho nên khi họ nhìn thấy bạn nhỏ nào đó mặc quần áo cũ nát, sắc mặt trắng bệch, dáng người hơi gầy, lập tức đoán đây chính là nạn nhân được Tống học trưởng cứu về. Nhưng Tống học trưởng chỉ nói quan sát, đừng để người ta bị gì, lại không có sắp xếp cụ thể, cho nên giờ phút này thấy thiếu niên té xỉu, họ cũng không biết phải làm gì nữa. Mấy người thương lượng qua một chút, cuối cùng đem người tới khu nghỉ ngơi trong phòng ăn, đặt lên ghế sô pha.

Một người nói: “Đi lấy thảm lông, tiện thể mang máy trị liệu tới khám cho cậu ta đi.”

Những người còn lại không có ý kiến, nhanh nhẹn mang hai thứ kia tới, nhìn kết quả phân tích của dụng cụ, phát hiện thiếu niên không sao, chỉ là cơ thể hơi yếu, cũng yên lòng ngồi xuống bên cạnh, đi lấy mấy ly đồ uống, vừa uống vừa trò chuyện.

Phi thuyền dần dần tiến vào hình thức chập tối, các sinh viên lục tục đến phòng ăn, tiện thể thảo luận tình hình bên ngoài, líu ra líu ríu, rất là huyên náo. Có mấy người tinh mắt nhìn thấy họ, tò mò hỏi, thế mới biết người này được học trưởng cứu, ánh mắt lập tức lóe lên sự sùng bái, sau đó nhìn Bạch Thời, thấy cậu khá là đẹp mắt, không hỏi nhiều, lúc này mới rời khỏi.

Hiện tại, Tống Minh Uyên đang ở trong phòng nghỉ trả lời các câu hỏi của cảnh sát, giáo sư và hai sinh viên năm hai khác cũng có mặt, nói rõ từng chi tiết sự việc.

Cảnh sát hỏi: “Cho nên mọi người không biết cơ giáp màu trắng kia đi đâu?”

Tống Minh Uyên bình tĩnh xác nhận.

Theo anh biết, A Bạch vẫn chưa đi thi lấy bằng cơ giáp sư, trên thực tế còn điều khiển cơ giáp cao cấp, hơn nữa vì tính đặc thù của Lục Việt và có lẽ ba phát pháo kia đã giết chết một số người, nếu muốn giải quyết sẽ tốn kha khá sức, vì vậy thời điểm kết nối, anh đã bảo A Bạch mở chức năng che giấu, người ngoài nhìn vào thấy Lục Việt đột nhiên biến mất cũng là chuyện bình thường.

Chỉ có Lục Việt và Trọng Thiên mới làm được điều đó, mặc dù cần hao phí rất nhiều năng lượng, hơn nữa thời gian kéo dài không lâu, nhưng ngần ấy đủ để A Bạch chạy qua Trọng Thiên rồi.

Đương nhiên, đến cùng thì A Bạch cũng đã ra tay cứu người, với thân phận và bối cảnh của họ, cho dù nói thẳng cũng không gặp phiền toái quá lớn, nhưng anh không muốn. Bất kể là A Bạch phí thời gian tự thuật với mấy người này, hay là bị mang đi tạm giam vì không có chứng nhận cơ giáp sư, thậm chí là bị đuổi về nhà, anh hoàn toàn không muốn, bây giờ anh chỉ muốn đám người kia biến mau mau.

Anh chỉ muốn để A Bạch ở trên phi thuyền, ở bên cạnh mình, bất cứ kẻ nào cũng hòng động vào cậu ấy.

Hai vị cảnh sát phía đối diện thấy khí thế của người này quá mạnh, quả thực không giống một thiếu niên, khiến họ thấy áp lực tới mức gần như không dám thở mạnh. Họ cho rằng trong tương lai người này nhất định không đơn giản, không hổ là người của học viện Hoàng Gia, sau đó lại nhìn về phía mấy nhân chứng khác.

Các giáo sư không biết Lục Việt đi đâu, lời khai vô cùng nhất trí.

Ngược lại, Lydia âm thầm liếc nhìn Tống Minh Uyên, lúc ấy cô thấy người này trở về bèn vội vã mở cửa khoang điều khiển để đón anh, ai ngờ không thấy đâu, hỏi người khác mới biết anh mang về một thiếu niên, nhưng đợi lúc cô đi qua, người này vừa mới bước ra khỏi đó. Lydia không xem xét tình hình mà đi thẳng theo anh tới gặp cảnh sát. Nhưng bất kể thế nào, Tống Minh Uyên đã không đề cập tới thiếu niên nọ, cô cũng sẽ không nói, chỉ trả lời đơn giản là không biết.

Cảnh sát gật đầu, nghiêm túc ghi chép.

Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào họ, kiên nhẫn đã tiêu hao gần hết.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, bây giờ anh ngồi ở đây, đã không còn cảm giác được hơi ấm trong lồng ngực và trên môi nữa rồi, như một giấc mộng, chỉ khi được nhìn thấy A Bạch, ôm chặt người trong vòng tay, thậm chí đi vào bên trong cơ thể cậu, anh mới có thể cảm giác được sự chân thật.

Khí thế của Tống Minh Uyên lạnh dần, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước, nhưng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh: “Còn có vấn đề khác không?”

“Không có.” Hai vị cảnh sát vội vàng nói, người ta là người giúp đỡ, trên cơ bản thì họ không có gì để hỏi, chỉ là sự biến mất cơ giáp màu trắng kia quá kỳ lạ nên mới hỏi thêm vài câu, có điều hiện tại ngồi đối diện với người này, họ cảm thấy tê cả da đầu, đương nhiên không thể làm chậm trễ chuyến thực tập của người ta nữa, nói vài câu ngỏ ý cám ơn, quay người rời đi.

Tống Minh Uyên tiễn họ ra khỏi phòng nghỉ, đưa mắt nhìn hai người biến mất sau lối rẽ, tiếp theo lại đi tới trước cửa sổ quan sát, đợi họ đi hẳn mới thu tầm mắt lại, vội vã đi thẳng tới phòng ăn.

Lydia vẫn luôn âm thầm chú ý, thấy thế liền đi theo.

Mỗi ngày đều có một nhóm học sinh năm nhất ngồi trong phòng ăn chờ đợi để được ăn cùng với Tống Minh Uyên, nguyên nhân là muốn ngắm nhìn nam thần khi ăn, tiện thể tạo thêm chút cơ hội, lúc này thấy anh đã tới, họ cũng vội vàng vui vẻ chạy vào.

Sau khi Tống Minh Uyên bước vào thì nhìn thẳng về nơi Bạch Thời ngồi, ai ngờ cậu không hề có ở đấy, ánh mắt lập tức trầm xuống, cảm giác mơ hồ này y hệt như hai năm trước, khi anh nghe được cuộc trò chuyện của Lục Việt và Bạch Thời về lỗ sâu không gian, lúc chạy đến thì đã không thấy người đâu, điều này khiến anh không thể khống chế nổi, chỉ muốn phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh.

Tống Minh Uyên chậm rãi hít một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, mở máy truyền tin tìm số của A Bạch, đang định bấm thì chợt thấy một người bỗng nhiên chạy qua, là một trong những sinh viên mới vừa nãy, lập tức hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?”

“Ở khu nghỉ.” Người nọ nói xong thì dẫn anh đi tìm thiếu niên, vừa đi vừa thuật lại tình huống của bạn nhỏ nào đó.

Tống Minh Uyên nghe thấy Bạch Thời còn chưa kịp ăn gì đã ngất xỉu, lại liên tưởng tới bộ dáng đáng thương của người này, ánh mắt trầm xuống, vô cùng vô cùng muốn biết hai năm qua cậu đã sống ra sao.

Sinh viên nọ bị áp suất thấp trước đây chưa từng có mà Tống Minh Uyên tỏa ra làm cho khẽ run rẩy, âm thầm nhìn anh một cái, thức thời tăng tốc, dẫn anh tới đích. Cuối cùng Tống Minh Uyên cũng được nhìn thấy Bạch Thời lần nữa, anh cảm giác nơi trống rỗng trong lồng ngực lại được lấp đầy một chút, tiến hai bước cẩn thận ôm cậu lên, quay người rời đi trong ánh mắt khó tin của mọi người.

Các thiếu nam thiếu nữ chờ đợi được ăn cơm với nam thần vừa mới tới, sau đó ngẩng đầu đã thấy Tống Minh Uyên đang ôm một thiếu niên hôn mê, lập tức giật mình, chớp mắt mấy cái, đồng loạt đưa mắt nhìn họ đi xa, mất hai giây mới hoàn hồn lại, sau đó phát rồ: A a a, hóa ra chỉ cần như vậy là có thể để học trưởng ôm à?! Chúng ta cũng phải chóng mặt mới được! Học trưởng, anh mau trở lại! Cầu ôm một cái! Mà người kia là ai? Chui ra từ chỗ nào vậy? Không phải giả bộ chứ? Quả là hèn hạ!

Lydia cũng nhìn thấy cảnh này, đi theo anh từ từ rẽ vào khu ký túc xá, thấy xung quanh không có ai, liền hỏi: “Nghe nói cậu mang về một thiếu niên, chính là cậu ấy?”

“Ừm.”

Lydia nhìn về phía Bạch Thời, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, nhưng là một bên mặt với đường cong trôi chảy ưu mỹ, hiển nhiên là tướng mạo không tầm thường, Lydia cố nén xuống cảm giác khó chịu trong lòng: “Cậu ấy làm sao thế?”

“Không sao, ngủ một giấc là được.”

“Vậy thì tớ đi sắp xếp chỗ nghỉ cho cậu ấy.” Lydia nói, “Đợi cơ thể cậu ấy khôi phục rồi liên lạc với người nhà.”

“Không cần.”

Lydia khẽ giật mình, không rõ câu “Không cần” này là chỉ điều gì, hoặc là… Cả hai? Cô nhạy bén hỏi: “Cậu quen cậu ấy?”

“Ừ, người yêu của tôi.”

Lydia hoảng hốt, sắc mặt đột biến, nhìn Tống Minh Uyên với ánh mắt hoàn toàn không tin nổi, gần như không thể khống chế tâm trạng của mình: “Chẳng phải cậu ấy…”

Tống Minh Uyên hoàn toàn không muốn đề cập tới sự kiện kia, ngắt lời: “Cậu ấy đã trở về.”

Lydia khựng lại, sững sờ nhìn anh đi xa, đứng im rất lâu không nhúc nhích.

Tống Minh Uyên không để ý tới cô, nhanh chân ôm Bạch Thời vào phòng ngủ, sau đó cởi hết quần áo, mở nước nóng, ôm Bạch Thời vào.

Bạch Thời vì bị chấn động phải nằm ở nhà ăn một lát, sau đó lại đột ngột di chuyển, cộng thêm giấc ngủ không sâu, giờ phút này đã dần dần khôi phục ý thức, sau đó mơ hồ phát hiện dòng nước ấm áp và làn da mềm mại áp sát với lưng, lập tức nhúc nhích thoải mái.

“… A Bạch?” Tống Minh Uyên đang ôm cậu từ phía sau, thấy thế liền cúi đầu, xoa mặt cậu.

Bạch Thời đang nửa mê nửa tỉnh, lúc tỉnh lại còn ảo giác mình đang ở trong nơi quỷ quái kia, nghe thấy giọng nói thì cho rằng cuối cùng đại ca cũng tới cứu cậu, vô thức co lại trong lòng anh, hoàn toàn không muốn tỉnh, nhỡ tỉnh lại rồi phát hiện đây là mộng thì sao.

Đáy mắt Tống Minh Uyên rất sâu, ngón tay chậm rãi vuốt ve bờ môi cậu, không nhịn được mà nghiêng người, nâng cằm Bạch Thời lên hôn thật sâu, đầu lưỡi cuốn lấy cái lưỡi hồng kia, triền miên. Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, chỉ cảm thấy mùi hương kia quen thuộc tới nỗi khiến người ta yên lòng, vô thức ôm lấy đối phương, bắt đầu đáp lại. Tống Minh Uyên dừng một chút, hôn sâu hơn.

Bàn tay nóng rực mơn trớn trên cơ thể, lực vừa phải, Bạch Thời không nén nổi tiếng rên rỉ, trong cơ thể nóng bừng, cậu lại tỉnh táo một chút, phát hiện mình bị buông ra, bèn từ từ mở mắt, thấy cơ thể mà cậu si mê đang ở trước mặt, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, Bạch Thời bỗng thấy ngọn lửa trong người cháy mạnh hơn, vội vàng tiến tới hôn lên lồng ngực đẹp đẽ mà tràn ngập sức mạnh kia.

Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống, giữ gáy Bạch Thời hôn thêm lần nữa, tiếp tục làm chuyện bị gián đoạn lúc nãy, quay Bạch Thời về phía đối diện với mình, ôm chặt cậu vào lòng.

Nụ hôn này dài và mãnh liệt, toàn thân Bạch Thời nhũn ra, cảm thấy cả không khí cũng bị chiếm đoạt, cậu hơi giãy dụa một chút, cảm giác mình lại bị buông ra, liền thở dốc nhìn anh, ngay sau đó lại gặp một gương mặt hoàn mỹ tinh xảo, trong nháy mắt nhớ ra đây chính là Tống Minh Uyên, lập tức không chịu được kích thích, hai mắt tối sầm, té xỉu.

“A Bạch!” Tống Minh Uyên đỡ lấy Bạch Thời, vỗ vỗ mặt cậu, thấy cậu không đáp thì vội vã lau sạch người, ôm Bạch Thời lên giường, ra hiệu cho Trọng Thiên chăm sóc. Trọng Thiên tuân lệnh, phân giải rồi chuyển hóa thành máy trị liệu, quét từ trên xuống dưới một lần, nói không sao.

Mặc dù Lục Việt bị ai đó ném bên ngoài, nhưng có thể nghe được âm thanh, bèn biến thành quang não nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung: “Chẳng phải chủ nhân rất vui khi gặp lại anh, cho nên mới ngất đi sao? Hai năm qua thỉnh thoảng cậu ấy sẽ nhắc tới anh, nhưng cứ nói một nửa lại dừng, sau đó tới tìm tui để di chuyển sự chú ý.”

Tống Minh Uyên biết Bạch Thời nhớ anh nhưng không dám nghĩ nhiều, không nén được cảm xúc, cúi xuống ôm lấy cậu, hôn trán người này thật lâu. Mặc dù anh rất muốn biết chuyện xảy ra, nhưng càng muốn Bạch Thời đích thân kể cho mình nghe hơn.

Tống Minh Uyên nhìn Lục Việt: “Cậu ấy tìm cậu làm gì?”

“Xem mấy thứ như kiểu 《Cuộc phiêu lưu của bé khủng long》,《Người máy nhỏ anh hùng》đó, anh muốn xem à?”

Tống Minh Uyên: “…”

Mẹ nó tên nhị hóa chết tiệt này, còn biết bán đứng ông… Mí mắt Bạch Thời giật giật, cố nhịn không lên tiếng, tiếp tục nằm im.

Cậu vừa bị hôn sâu tới mức khó thở, đã vậy còn bị kích thích, cho nên không chịu được mà choáng luôn, nhưng cơn choáng váng này kéo dài không lâu, sau khi bị đặt xuống giường cậu cũng đã tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt.

Mẹ kiếp, đại ca đã biến thành nhân vật phản diện, còn có việc gì thảm thiết hơn việc này nữa? Thế mà lúc trước cậu còn cất công đi điều tra về Tống Minh Uyên, bây giờ suy nghĩ một chút… Bà nó, lừa đảo, quá vạn ác!

Cậu biết phía trận doanh của nhân vật chính và nhân vật phản diện đều có mấy người lợi hại, cứ tưởng đại ca đứng về phía cậu, thậm chí còn đoán cái tên giả xưa nay đại ca vẫn dùng là tên thật, bởi vì cái tên này đã từng xuất hiện trong mấy cuộc bàn tán, chẳng biết là dành cho ai, ai mà biết… Chân tướng lại lừa đảo như vậy!

Cho nên nhân vật phản diện bị chính cậu bẻ cong queo đó hả? Không không, có khi ngay từ ban đầu người này đã cong rồi! Mẹ nó, chẳng lẽ lúc trước đều đang đùa giỡn tui sao?!

Không, cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm này bây giờ phải làm gì đây? Bạch Thời nằm im không nhúc nhích, hai giọng nói trong đầu lại giao chiến.

Ngốc manh lạc quan: “Chắc chắn đây là một giấc mơ, hoặc là có hiểu lầm gì đó, đại ca làm gì giống nhân vật phản diện ở chỗ nào!”

Dũng sĩ hung tàn: “Tỉnh đê, hãy nhớ tới cơ giáp nghịch thiên và cấp song S, anh ta chính là nhân vật phản diện, hủy diệt thế giới, hái hoa cúc của cậu, nhất định sẽ đè cậu xuống rồi làm như này như kia, rồi lại như này như kia.”

Ngốc manh lạc quan: “Nói bậy, rõ ràng đại ca đối xử với tui rất tốt!”

Dũng sĩ hung tàn: “Cốt truyện không bị đảo ngược, hủy diệt thế giới, hái hoa cúc của cậu.”

Ngốc manh lạc quan: “… Không!”

Dũng sĩ hung tàn: “Hủy diệt thế giới, hái hoa cúc của cậu.”

Ngốc manh lạc quan: “…”

Dũng sĩ hung tàn: “Hái hoa cúc của cậu.”

Ngốc manh lạc quan: “…”

Dũng sĩ hung tàn: “Tỉnh chưa?”

Ngốc manh lạc quan ném cho đối phương một kích trí mạng: “… Thật ra, cho dù ảnh không phải là nhân vật phản diện, thì vẫn phải giao hoa cúc ra thôi, căn bản không giữ được có biết không?”

Dũng sĩ hung tàn: “…”

Ngốc manh lạc quan: “Đúng không?”

Dũng sĩ hung tàn đứng lên, quăng một chiêu dữ dội: “Cậu có muốn qua cửa về nhà không?”

Ngốc manh lạc quan: “…”

Dũng sĩ hung tàn: “Ngoan, phải thuận theo ý trời.”

Ngốc manh ngu xuẩn: “Thế… Cậu có đánh thắng ảnh được không? Cho dù ảnh đứng đấy không phòng thủ mặc cho cậu giết, cậu xuống tay được không?”

Dũng sĩ hung tàn bị hai đòn của ngốc manh đánh bay, hoàn toàn gục ngã không đứng dậy nổi.

Bạch Thời phẫn hận cào giường, đây chính là vấn đề quan trọng, cậu hoàn toàn không thể xuống tay được! Còn qua cửa cái lông ấy, ngay từ đầu cốt truyện đã bị cậu làm lệch đường, bây giờ thậm chí còn không có khả năng giết nhân vật phản diện, bà nó, không sống được mà! Dứt khoát đi chết luôn cho rồi!

Tống Minh Uyên không hề biết suy nghĩ của bạn nhỏ ngốc manh nào đó, anh ôm Bạch Thời vào trong lòng, không muốn ăn cơm cũng không muốn ngủ, ngẫu nhiên hôn khóe miệng cậu, cứ ngồi bên cậu như vậy.

Bạch Thời bị hôn đến mấy lần, chỉ muốn thôi miên cho bản thân ngủ mất, nhưng cả ngày hôm nay chưa được ăn cơm, càng nằm càng đói, dứt khoát mở mắt.

Tống Minh Uyên ôm thật chăt: “Tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”

Bạch Thời nhìn gương mặt này, há miệng: “… Đói.”

Tống Minh Uyên hơi sững sờ, lại hôn cậu một cái, vén chăn ngồi dậy.

Trên người anh hoàn toàn không có dấu hiệu của quần áo, lồng ngực dưới ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn vô cùng mê người. Bạch Thời nhìn mấy lần, phẫn hận nhìn ra chỗ khác.

Tống Minh Uyên định đi lấy cơm cho cậu, nhưng sợ lúc anh quay lại người đã biến mất, bèn xoa xoa đầu bạn nhỏ này: “Có sức không? Anh dẫn em đi ăn cơm, hoặc là anh bảo người ta mang tới?”

“Đi ra ngoài đi.” Bạch Thời đáp, bây giờ trong lòng cậu rất loạn, trên thực tế nhìn bộ dạng của đại ca thì hiển nhiên là có ý muốn xơi tái cậu, cho nên không thể ngồi riêng với người này, lơ mơ lại để chuyện đó xảy ra.

Tống Minh Uyên chiều theo cậu: “Đứng lên đi.”

Bạch Thời đang định cử động, sau đó nghĩ tới điều gì, yên lặng rúc lại vào chăn: “…Không có quần áo.”

Lúc rơi vào lỗ sâu cậu chỉ mang theo ba bộ, hai bộ đã bị giặt đi giặt lại tới rách nát, còn lại bộ này có thể mặc được, nhưng bởi vì hai năm qua cậu cao lên không ít, quần áo đã sớm nhỏ hơn khổ người rồi.

Tống Minh Uyên tìm vài món đồ của mình đưa cho cậu: “Đồ lót mới đấy.”

Bạch Thời nhận lấy mặc vào, nhanh nhẹn xuống giường.

Tống Minh Uyên nhìn cậu dò xét, cảm thấy khá ổn, bèn đưa cho cậu một đôi dép, lại tìm một cái áo khoác, xắn tay áo lên một chút, mở cửa dẫn cậu ra ngoài.

Bạch Thời kéo tay ra thăm dò, phát hiện người này nắm rất chặt, không khỏi trầm mặc, ngoan ngoãn đi theo anh, tự nhủ rằng cứ ăn no, sạc đầy điện cho máy truyền tin rồi lập tức về nhà, bây giờ cậu cần phải tỉnh táo!