Bạch Thời đang mơ.

Trong mơ cậu thấy mình đang cõng tên lửa, còn tay lại cầm Hiên Viên kiếm, nhảy lên nhảy xuống đại chiến ba trăm hiệp với hai máy cơ giáp, đánh đến nỗi bất phân thắng bại, một trong hai máy cơ giáp kia chợt xông lên trước, dứt khoát mở kíp nổ, còn máy cơ giáp khác thừa cơ chạy đến, hành hạ cậu tới nỗi thương thích đầy mình.

Bạch Thời bi phẫn cực kỳ, lau nước mắt chua xót, quay đầu bỏ về nhà. Cảnh tượng thay đổi rất nhanh, đúng là cậu đã về nhà trọ, vì vậy lết đến bên cạnh đại ca nhà mình, mặt vẫn tê liệt như vậy, yên lặng nhìn anh. Đại ca nhà cậu vẫn bình tĩnh nhã nhặn như trước, hai tay đặt lên thành ghế, dịu dàng hỏi:

“Làm sao thế?”

“Bị người ta đánh.”

“Mượn dao giết người, nghĩ cách hành hạ chúng tới chết, muốn anh giúp không?”

Bạch Thời nghĩ thầm cậu muốn qua cửa mà, không thể rút lui, nhưng mà đúng là trong thế giới hiện thực có mấy tên cần đại ca giải quyết nè, vội vàng bật máy tính lên, ý bảo đại ca nhìn qua.

Đám người kia đang thảo thuận về chuyện hậu cung, tốc độ nhanh tới ná thở.

“Em gái nhà bên, loli, ngự tỷ!”

“Nữ vương, băng sơn, công chúa tuyệt sắc!”

“Hai nhân cách, yêu tinh, thiếu phụ!”

Chẳng biết vì sao đại ca đột nhiên biến thành tên tham mưu còn lại, gia nhập vào đại quân thảo luận: “Nhân ngư, miêu nữ, hoa tỷ muội…”

“…” Bạch Thời gào thét, “Mẹ nó, mẹ nhà tụi bây, mau mau dừng tay cho ông a a a! Ông là gay được chứ?”

“Hở?” Mấy người kia chần chừ một lát, “Không sao không sao, chẳng phải vẫn còn một nhân vật phản diện yêu cậu sao?”

Bạch Thời đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện có một bóng người mơ hồ đang chậm rãi bay tới, giọng nói sặc mùi điên cuồng: “Em phải bỏ đám đàn bà kia đi, em chỉ có thể… chỉ có thể là của tôi!”

Một giây sau, màn hình bị những đoạn H cao chiếm trọn, Bạch Thời lập tức tỉnh lại.

Cơ thể Bạch Thời mềm nhũn, chẳng còn chút sức nào, đầu đau tới nỗi muốn nổ tung, cứ như có người đang đóng đinh vào thái dương của mình ấy. Bạch Thời chỉ cảm thấy choáng váng liên hồi, căn bản không rõ mình đang ở đâu, thật lâu sau mới tìm lại được chút thần trí, ngay sau đó liền đối diện với khuôn mặt mỹ nhân của Đường Hân.

Bạch Thời run lên, trải qua cơn ác mộng vừa rồi, cậu thực sự chẳng muốn nhìn thấy một đứa con gái nào nữa.

Hốc mắt Đường Hân đỏ lên, lo lắng nhìn cậu, lúc này thấy Bạch Thời mở mắt, vội vàng kêu lên: “Ôi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

Vừa dứt lời, trong tầm mắt đã xuất hiện thêm vài bóng người, quản gia của Đường Hân, Hiểu thúc, Trì Hải Thiên, tất cả đều vây quanh cậu. Bạch Thời ngơ ngác vài giây, mình xung quanh một lần, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, không khỏi giật mình, bỗng nhớ tới hình ảnh trước khi hôn mê, nghĩ thầm chẳng lẽ là người của Đường gia kịp thời chạy đến cứu họ sao?

Hiểu thúc sờ trán cậu: “Đã hạ sốt.”

Bạch Thời thở dốc, thì thào hỏi: “… Cháu về bằng cách nào?”

“Chúng ta truy tìm theo tín hiệu từ máy truyền tin của tiểu thư, phái người chạy tới.” Quản gia của Đường Hân lên tiếng trả lời, “Thời điểm chúng ta đến, hai máy cơ giáp bên cạnh cháu đã nát bấy, không thấy hai tên bắt cóc đâu, chỉ còn lại mỗi hai đứa, đã có chuyện gì xảy ra?”

Bạch Thời choáng váng: “Ơ?”

“Cháu có nhớ ra được gì không?” Giọng điệu của quản gia rất ôn hòa, ông đã được nghe Hiểu thúc kể về việc Bạch Thời biết lái cơ giáp, rất có thể là Bạch Thời đã điều khiển cơ giáp đưa tiểu thư chạy thoát một đoạn, đương nhiên ông cực kì cảm kích đứa trẻ này.

Nhưng có một việc làm cho quản gia rất để ý, một trong hai máy cơ giáp kia bị năng lượng cực cao cắt nát, trên cơ giáp của Bạch Thời không có loại vũ khí này, hai là xác của hai tên bắt cóc đã bị ném tới một nơi cách xa hiện trường tới ba ngàn mét, hiển nhiên Bạch Thời càng không thể làm điều này, cho nên ông phỏng đoán còn có sự tồn tại của một người khác, người này đã cứu Bạch Thời và Đường Hân, hơn nữa có lẽ là sợ cảnh sát nghi ngờ hai đứa trẻ lỡ tay giết người, cho nên cố gắng ném thi thể thật xa, rồi mới bỏ đi.

Nếu suy đoán này chính xác, rất có thể người thần bí kia đứng về phe họ, ông muốn điều tra rõ ràng, nhưng sau khi tiểu thư nhà mình tỉnh lại đột nhiên thay đổi nhân cách, quản gia đành phải hỏi Bạch Thời.

Bạch Thời vẫn có cảm giác ai đó đang đóng đinh vào đầu mình, đại não rất hỗn loạn, chỉ số IQ báo hỏng nghiêm trọng, ngơ ngẩn thật lâu mới nhớ ra một sự kiện: chủ nhân của cơ giáp màu đỏ kia không phải là thuộc hạ của Đường gia.

Nhưng đến cùng thì là ai?

Hiểu thúc thấy ánh mắt Bạch Thời mơ màng, nói với quản gia cậu vừa mới hạ sốt, để cậu nghỉ ngơi một chút. Quản gia cũng thấy trạng thái của Bạch Thời không ổn, gật đầu nói được, chuẩn bị cáo từ, Hiểu thúc muốn trở về làm việc tiếp, cùng đi với họ, phòng ngủ nhanh chóng chìm vào yên lặng.

Bạch Thời nhìn người người ngồi bên giường: “Ông nội.”

Trì Hải Thiên ừ: “Cảm giác thế nào?”

“Đau đầu.”

“Bác sĩ đã khám rồi, nói nghỉ ngơi vài ngày là được.”

“Dạ.” Bạch Thời không chịu nổi, chậm rãi nhắm mắt lại, cậu vô thức nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy, nhớ tới hình như trên máy cơ giáp kia có in một hoa văn màu vàng rất phức tạp, có lẽ là biểu tượng của một tổ chức nào đó. Tại sao người nọ lại cứu cậu, có liên quan tới nam chính sao, liên quan tới nội dung cốt truyện sau này sao… Bạch Thời mơ mơ màng màng suy nghĩ, ngủ thật say.

Trì Hải Thiên nhìn cậu: “A Bạch?”

Ông im lặng đợi trong chốc lát, thấy Bạch Thời đã ngủ say, liền lấy một dụng cụ nhỏ nhắn ra khỏi túi, dán hai miếng kim loại trên huyệt thái dương của Bạch Thời, sau đó bật công tắc.

Từng dãy số liệu nhanh chóng chạy qua màn hình, vài giây sau, kết quả kiểm tra đã xuất hiện.

Cấp bậc tinh thần lực: S

Đồng tử Trì Hải Thiên hơi co lại, cất kỹ dụng cụ kia đi, lại ngồi im lặng hai ba giây, kéo chăn cho Bạch Thời, nhìn cậu thật lâu, đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Thời ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh, có lẽ là vì được nghỉ ngơi đầy đủ, cậu chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, cơm nước xong xuôi, chậm rãi đi theo Trì Hải Thiên tới nhà máy, vừa đi vừa hỏi thăm những chuyện xảy ra sau đó, biết được gã thủ lĩnh thực sự có tâm làm loạn, nhưng bây giờ đã bị bắt.

“Hai gã đuổi theo con thì sao ạ?”

“Chết rồi.” Trì Hải Thiên hỏi, “Đã có chuyện gì xảy ra.”

Bạch Thời hết hồn, thuật lại những gì mình đã thấy.

“Ừm, sau đó thì sao?”

“… Con choáng luôn.”

Trì Hải Thiên liếc Bạch Thời một cái, biết rõ là không hỏi được gì mà, chỉ thờ ơ ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Hai người sắp tới gần nhà máy, Đường Hân và em trai đang đứng ngắm cánh đồng cách đó không xa, vừa thấy bóng Bạch Thời đã vội vàng xông tới, Bạch Thời vô thức lui về phía sau nửa bước, mặt liệt nhìn vị nữ đấu sĩ này.

Đường Hân lo âu hỏi: “Cậu đỡ hơn rồi à?”

Bạch Thời đang bị giọng điệu của nữ đấu sĩ làm cho hết hồn, sau đó mới phát hiện người ta đã đổi kênh, liền nói mình không sao. Đường Hân thở phào, nhìn cậu đầy cảm kích, nụ cười rất hiền: “Họ nói là cậu đã cứu tớ, cám ơn cậu.”

Bạch Thời nhìn chằm chằm vào nụ cười của Đường Hân, im lặng nửa giây, thật muốn chảy nước mắt vì vui mừng, em gái nhà bên quả là đáng yêu nhất, cực kỳ thích hợp để phát triển thành khuê mật, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ tới việc người ta còn có thuộc tính bổ sung, trong lòng hơi lạnh.

Trì Hải Thiên thấy mấy đứa trẻ đang nói chuyện vui vẻ liền đi vào nhà máy làm việc. Bạch Thời kiên nhẫn ứng phó với hai chị em này, nhạy bén phát hiện cả hai đã thân cận với mình hơn nhiều, nhất là bé trai cứ lâu lâu lại hỏi thăm cậu về việc điều khiển cơ giáp, rõ ràng là rất sùng bái cậu.

Bạch Thời nhìn qua hai người, bỗng ý thức nếu em gái này là hậu cung của nam chính, vậy thì bé trai kia rất có thể là tiểu đệ trong tương lai của nam chính rồi.

Bạch Thời bỗng có cảm giác đang mang sứ mạng nặng nề, bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể lôi kéo cả khuê mật cả tiểu đệ đây, bất chợt nghĩ ra một ý kiến hay, nhìn họ thật chăm chú: “Gặp lại chính là duyên phận, chúng ta làm bạn đi.”

Hai chị em gật đầu, đương nhiên không có ý kiến.

Bạch Thời rất hài lòng, “Tôi có một cách rất đặc biệt, hai người có muốn nghe không?”

“Cái gì?”

“Chúng ta kết bái đi, uống máu ăn thề, từ nay về sau như người một nhà.”

Cả hai sững sờ: “Uống máu ăn thề? Là ý gì?”

Bạch Thời kiên nhẫn giảng giảo: “Thì là mỗi người chúng ta nhỏ một giọt máu vào rượu, rồi uống hết…”

“Uống máu?” Hai người hết hồn à, “Không không không, khủng khiếp quá, rất mất vệ sinh!”

Bạch Thời nói: “… Vậy chúng ta thắp hương?”

“Thứ này là gì?”

“Hai người không biết hương sao?”

Cả hai đồng loạt lắc đầu.

Bạch Thời rất vui sướng nghĩ đến vấn đề hiện tại, đây là bối cảnh tương lai, mặc dù đám người kia không bàn về vấn đề hương khói, nhưng thế giới xuất phát theo góc độ hợp lý, chắc đã xóa sạch mấy thứ này rồi: “Không sao, vậy chúng ta đành phải uống rượu rồi.”

“Nhưng vị thành niên không được uống rượu mà!” Hai người hoang mang nhìn cậu, nét mặt như đang gào thét “chẳng lẽ cậu là thiếu niên xấu sao”.

Bạch Thời: “…”

Lật bàn, ông đây không chơi nữa!

Bạch Thời quay đầu bước đi, hai bước sau lại trở về, mặc niệm mấy lần không thể chấp nhặt với trẻ con, rồi đề nghị chúng tay hãy ngoắc tay đi, về sau coi nhau như người nhà. Lúc này hai chị em mới vui vẻ đồng ý, ba người duỗi ngón tay nhỏ ra ngoắc ngoắc, Bạch Thời tiện thể hỏi tuổi của hai chị em, nói anh lớn hơn mấy đứa, phải gọi đại ca.

Vì thế hai người đồng thanh mở miệng: “Đại ca.”

Bạch Thời rất vui mừng: “Ngoan.”

Tình bạn của ba người lại tăng thêm một cấp, không khí cực kì hài hòa. Bạch Thời chơi với họ trong chốc lát, sau đó thấy quản gia của họ tới, rồi lại nghe ông ta nhắc tới chuyện của người thần bí kia, liền nói rõ tất cả những người mình biết, hỏi ông có ý kiến gì không.

Quản gia lắc đầu, bây giờ tổ chức nào cũng có dấu hiệu trên thân cơ giáp, mà tổ chức có hoa văn màu vàng thì phải nói là cả một đống lớn ấy.

Bạch Thời im lặng, cậu biết có lẽ chủ nhân của cơ giáp màu đỏ kia là bạn bè của Đường gia, nhưng nhìn từ góc độ của mình, Bạch Thời càng thiên về hướng có liên quan tới nhân vật chính, dù sao nhân vật chính cũng đang che giấu tung thích, có khi cơ giáp bí ẩn kia lại là hộ vệ được người nhà phái tới.

Nhưng tất cả những thứ nêu trên chỉ là suy đoán, nếu sau này còn gặp lại, chắc chắn sẽ biết đáp án thôi.

Buổi trưa qua rất nhanh, Bạch Thời cảm nhận được trọn vẹn sự quan tâm của mọi người, cuối cùng còn ôm một đống đồ ăn thật lớn, hài lòng về nhà cùng Trì Hải Thiên.

Bạch Thời lại ngủ một giấc ngon lành, mới rạng sáng ngày hôm sau đã bị đánh thức rồi, mở mắt ra là thấy ngay khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lạnh lẽo băng sương của Đường Hân, liền hiểu người này lại đổi kênh rồi.

Bạch Thời tóm chăn ngồi dậy, chậm rãi xê dịch vào trong, vô cảm nhìn cô nàng, nghĩ thầm định làm gì thế hả? Nói sao thì tui cũng là nửa ân nhân của cô đấy nhá, đừng bảo cô vẫn muốn đập chết tui? Làm người không thể hung tàn quá đâu em gái à!

“Tỉnh rồi hả?” Đường Hân lạnh lùng ra lệnh, “Nhanh lên.”

Bạch Thời khó hiểu: “Có chuyện gì?”

Đường Hân im lặng một lát, ho khan: “Cậu đoán đúng hết, cũng may lần này có cậu, tôi sẽ cố gắng không so đo chuyện cậu nổi điên nữa, tôi phải về nhà ngay.”

“Ồ.”

Ánh mắt lạnh nhạt của Đường Hân đảo qua: “Ồ cái con khỉ! Cậu không đứng dậy tiễn tôi một đoạn sao?”

Bà nó, tính tình tệ quá nha! Không biết hai chữ lễ phép viết như thế nào hở?! Bạch Thời oán thầm trong lòng, ý bảo cô nàng ra ngoài trước, nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, đi ra ngoài cùng cô.

Quản gia và những người khác đã chờ ở bên ngoài, bé trai thấy thế lập tức chạy lên, sau đó phát hiện Đường Hân khí phách nhìn về phía này, nụ cười sượng ngắt, có vẻ đã hiểu chị mình đang chuyển qua hình thức nào đó, nhanh chóng thu lại vẻ lỗ mãng, giả bộ trầm ổn, gật đầu chào hỏi: “Đại ca.”

Bạch Thời im lặng, cậu biết Đường Hân mong em trai mình mau mau trưởng thành, nhưng chẳng lẽ cô nàng không sợ làm em mình thành phân liệt nhân cách luôn sao? Bạch Thời đè cảm giác sốt ruột xuống, thờ ơ ừ một tiếng.

Đường Hân đi tới bên cạnh quản gia đứng ngay ngắn, nhìn Bạch Thời: “Tôi biết chuyện ngoắc tay rồi, sau này nếu cậu gặp phải phiền toái gì có thể tùy thời đến Đường gia tìm tôi.”

Đường Hân vội vàng trở về xử lý mẹ kế, hàn huyên qua loa vài câu liền leo lên máy bay, đi rất nhanh. Bạch Thời đưa mắt nhìn họ rời khỏi, quay người trở về phòng, đoán là Đường Hân đã ngầm cho phép chuyện kết bái. Cậu nghĩ thầm cuối cùng cũng đối phó xong một hậu cung rồi.

Nhưng đây mới chỉ là người đầu tiên thôi, không biết sau này còn gặp phải bao nhiêu người nữa, đã thế còn đủ hình đủ loại, cậu phải làm sao bây giờ? Bạch Thời lâm vào trầm mặc, bỗng cảm thấy nhân sinh là một vùng tăm tối.

Bạch Thời chậm rãi lê bước vào nhà, thấy Trì Hải Thiên đang yên lặng nhìn mình, không khỏi khẽ giật mình: “Ông nội?”

Trì Hải Thiên ừ, thờ ơ hỏi: “A Bạch, con muốn trở thành một cơ giáp sư đến mức nào?”