Thời gian tựa hồ qua đi rất chậm chạp, lại dường như rất nhanh chóng, một ngày rưỡi đã trôi qua.
Chiều ngày thứ hai, bỗng thấy một bóng người phóng nhanh vào cốc, thoáng chốc đã đến trước cửa động.Từ Viễn đang ngồi ngay cửa động, mừng rỡ reo lên:- Kim Yến, cô nương đã về đến đó ư?Người ấy chính là Kim Yến, chỉ thấy nàng bụi bám đầy mình, mặt đầy vẻ nôn nóng, hấp tấp hỏi:- Tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ?Từ Viễn gật đầu lia lịa:- Thuốc đâu?Kim Yến thở phào:- Ðã mang về rồi, chuẩn bị nước uống mau!Trong khi nói đã cất bước đi vào động.Chương Ðài Phụng đang ngồi dựa vào vách, mĩm cười nói:- Theo ta ước tính ít nhất cũng phải hai ngày ngươi mới về đến, vậy mà chỉ ngày rưỡi ngươi đã có mặt, chẳng cần hỏi cũng rõ ngươi đi đường gấp rút đến dường nào rồi!Kim Yến mủi lòng, hai hàng nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói:- Tiểu thư thọng thương chờ cứu, nô tỳ đâu dám chậm trễ được!Chương Ðài Phụng cười áo não:- Khùng quá đi, sao lại khóc? Chả lẽ Quân Lộ Dao không có thuốc giải ư?Kim Yến vội nói: - Không, thuốc đã mang về rồi đây!Thò tay vào lòng thận trọng lấy ra một cái gói nhỏ bằng gấm, mở ra lấy bốn hoàn thuốc được bọc bằng sáp trắng trao cho Chương Ðài Phụng và nói:- Quân Lộ Dao bảo thuốc này chỉ cần uống vào một hoàn là đủ tiêu trừ hết diễm độc trong người, bất luận thương thế trầm trọng đến mấy cũng lập tức khỏi ngay.Chương Ðài Phụng cười:- Nếu một hoàn đã đủ dùng, sao lại lấy đến những bốn hoàn?- Ðó là ý của Quân Lộ Dao, ông ta bảo tiểu thư hãy giữ lấy trong mình, phòng khi cần dùng đến.Chương Ðài Phụng cười phá lên:- Vậy có lẽ là để cho ta dùng để đối chọi với Văn Vô Cửu nữa đây.Ngay khi ấy Từ Viễn bưng một ly nước đi vào.Chương Ðài Phụng liền đón lấy thuốc, đập vỡ lớp sáp bọc ngoài một hoàn, dùng nước uống vào.Sau đó nàng nhắm mắt lặng lẽ điều tức, dẫn thuốc theo nội phủ tâm kinh thẳng đến tứ chi bách mạch, chầm chậm chảy khắp châu thân.Thuốc ấy quả thần hiệu khôn cùng, vận công quanh ba chu kỳ thì cảm giác khó chịu nơi huyệt Phúc Kết đã hoàn toàn tan biến.Từ Viễn và Kim Yến đều hết sức hồi hộp chăm chú theo dõi sự thay đổi trên mặt Chương Ðài Phụng, cơ hồ nín thở.Chương Ðài Phụng bỗng mở choàng mắt, cười nói:- Xong rồi!Từ Viễn thở phào:- Tiểu thư mau vận công thử xem thương thế khỏi hẳn chưa?Chương Ðài Phụng mĩm cười:- Ta đã thử rồi!Từ Viễn trố to mắt:- Ðã khỏi hẳn rồi ư?Chương Ðài Phụng đảo tròn mắt, nhoẻn cười:- Lão lo cho ta hay là lo cho bản thân lão vậy?Từ Viễn ngớ người, lúng búng:- Tiểu thư... cười lão nô đó ư?Chương Ðài Phụng cười rạng rỡ:- Ta biết trước mình không bao giờ chết được. Ít ra, ta mà chết đi thì lòng cũng chẳng cam, bởi ta còn rất nhiều việc cần làm!Quay sang Kim Yến hỏi:- Vậy ngươi đã nói với Quân Lộ Dao về việc của Tây Môn Long chưa?Kim Yến vội nói:- Tiểu tỳ chưa kịp bẩm báo với tiểu thư, Quân Lộ Dao đã lên đường đến Thiết Tâm Sơn Trang ngay khi tiểu tỳ quay trở về đây rồi!Chương Ðài Phụng nhẹ gật đầu:- Vậy tốt lắm! Chỉ cần Quân Lộ Dao đến nơi là Tây Môn Long sẽ trở thành người của ta rồi!Kim Yến tiếp lời:- Lúc Quân Lộ Dao sắp lên đường có nói là khi nào trị thương cho Tây Môn Long, sẽ cho Tây Môn Long biết chính tiểu thư đã phái ông ta đến, bắt Tây Môn Long hứa là phải suốt đời tận trung thì mới chữa trị.Chương Ðài Phụng cười cười:- Tây Môn Long tuy mang danh là "Thiết Tâm", thật ra đó chỉ là tự lừa dối bản thân, lẽ ra phải mệnh danh lão là "Tao Tâm" mới đúng, bởi trong giới võ lâm, lão ta là kẻ tham sống sợ chết nhất...Mĩm cười đắc ý, nói tiếp:- Nhưng người này nếu biết sử dụng thì lại là thuộc hạ hết sức đắc lực... Ta đã quyết tâm tranh hùng trên chốn giang hồ thì chẳng thể không lôi cuốn những người hữu dụng như vậy!Kim Yến và Từ Viễn ngơ ngẩn nói:- Tiểu thư nói phải lắm!Hai người đưa mắt nhìn nhau, nói tiếp:- Với tài năng của tiểu thư, chẳng bao lâu là có thể danh chấn giang hồ, khiến mọi người kính phục và ngưỡng mộ, thậm chí Võ Lâm Tứ Thánh cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa!Chương Ðài Phụng nghiêm nghị lắc đầu:- Cũng không hẳn vậy, phải biết trên cõi đời cao nhân vô số kể, chẳng hạn như Văn Vô Cửu, ả ta chính là một kẻ địch khó đối phó nhất của ta...Buông tiếng thở dài cảm khái, nói tiếp:- Giờ không nói về những điều ấy nữa, Kim Yến!Kim Yến vội đáp:- Tiểu tỳ đây!- Ngươi không cần theo ta đến Hoàng Sơn!Kim Yến giật mình:- Sao vậy? Chả lẽ tiểu thư nhận thấy tiểu tỳ vô dụng ư?Nói xong ra chiều đau buồn đến cơ hồ phát khóc.Chương Ðài Phụng vội cười nói:- Ngươi lại nghĩ sai nữa rồi. Bất luận quá khứ, hiện tại hay trong tương lai, ngươi với Ngân Yến cũng đều là cánh tay phải, tay trái đắc lực nhất của ta!Kim Yến lộ vẻ mừng:- Vậy chứ sao tiểu thư lại tách tiểu tỳ ra?Chương Ðài Phụng lắc đầu:- Luận về võ công, Văn Vô Cửu quả là cao hơn ta rất nhiều, nhưng chọi với ả ta, chỉ đấu trí chứ không đấu lực, đầu óc người nào chậm thì người đó bại. Ngươi đi cùng cũng chẳng có ích gì, bởi về phương diện ấy, dù thế nào ngươi cũng không bằng ta...Kim Yến vội nói:- Tiểu thư lòng đầy huyền cơ, tiểu tỳ đâu thể so sánh dược!Chương Ðài Phụng cười nhẹ:- Ngươi cũng đã thừa nhận như vậy thì càng không cần thiết đi cùng ta... Chỉ cần một Từ Viễn đi với ta là đủ!Kim Yến thở dài:- Vậy... tiểu tỳ thì sao?Chương Ðài Phụng trịnh trọng:- Ta có việc quan trọng hơn phái ngươi đi làm....Kim Yến vui mừng:- Xin tiểu thư dạy bảo!Chương Ðài Phụng thoáng ngẫm nghĩ:- Ta đã phái Ngân Yến truyền xuất Thanh Phụng Lệnh...Kim Yến mừng rỡ: - Tiểu thư tái xuất giang hồ thật ư?Chương Ðài Phụng gật đầu:- Tuy ta không có lòng như vậy, nhưng việc đã đến nước này cũng đành chịu thôi!Kim Yến cười rạng rỡ:- Không bao lâu nữa, người của Phiêu Hương Sơn Trang ta sẽ lại được đoàn tụ theo bên tiểu thư rồi!Chương Ðài Phụng gật đầu:- Ðó chính là việc ta cần phái ngươi làm. Sau khi Thanh Phụng Lệnh được truyền xuất, những người của Phiêu Hương Sơn Trang trôi giạt trên chốn giang hồ ắt sẽ lục tục kéo đến quy tụ tại Trường Thanh Lãnh trong Phục Hổ Sơn theo sự chỉ thị của ta. Ngươi hãy đi tiếp đón và thu xếp nơi ăn chốn ở cho họ trên Trường Thanh Lãnh, điều quan trọng hơn hết là tuyệt đối giữ gìn bí mật, không được để cho bất kỳ môn phái nào hay biết!Kim Yến vội nói:- Tiểu tỳ sẽ gắng hết sức mình!Chương Ðài Phụng nghiêm giọng:- Chỉ cần một chút bất cẩn là có thể gây nên biến cố trọng đại, trách nhiệm ấy không nhỏ đâu!- Tiểu tỳ hiểu rồi!Kim Yến vòng tay thi lễ, nói tiếp:- Tiểu thư hãy bảo trọng, tiểu tỳ xin từ biệt!Chương Ðài Phụng thở dài:- Chuyến đi Phục Hổ Sơn ngươi đã vất vả quá rồi, không cần phải vội như vậy, hãy nghĩ lại đây một đêm rồi sáng mai hẳng lên đường.Kim Yến lắc đầu nguầy nguậy:- Không, tiểu tỳ không hề mỏi mệt, hơn nữa trách nhiệm này quá trọng đại, tiểu tỳ phải có sự sắp xếp an toàn tuyệt đối mới được. Cho dù tiểu tỳ có nghĩ lại đây một đêm thì cũng chẳng thể nào an tâm được!Chương Ðài Phụng mĩm cười:- Thôi thì tùy ngươi vậy!- Ða tạ tiểu thư!Lại cung kính thi lễ lần nữa rồi mới quay người phi thân phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong màn đêm nhập nhòa.Chương Ðài Phụng chờ đến khi Kim Yến khuất dạng, chầm chậm đứng lên nói:- Chúng ta cũng phải cấp tốc lên đường. Con tiện tỳ kia có lẽ đã cùng Mạnh công tử đến Hoàng Sơn từ lâu rồi!Ðoạn liền cất bước đi trước về phía cửa cốc.Từ Viễn vội nhanh bước đi đến trước mặt Chương Ðài Phụng nói:- Lão nô xin đi trước mở đường!Ðoạn bèn sải bước đi trước, ra đến bên ngoài, dưới sự ra hiệu của Chương Ðài Phụng, hai người liền thi triển khinh công phóng đi về phía Hoàng Sơn