Đợi mọi người ra khỏi trướng, khi Vương Phác đang chuẩn bị gào lên thì Chân Hữu Tài lại rón rén chui vào trong trướng.

Vương Phác hỏi:

- Tại sao ngươi lại vào đây?

Chân Hữu Tài thấp giọng nói:

- Tướng quân, có chuyện quan trọng tiểu nhân muốn thương lượng với ngài.

Vương Phác nói:

- Chuyện gì?

Chân Hữu Tài nói:

- Lão thái gia qua đời, theo quy định thì tướng quân phải về nhà lo liệu, trong vòng một trăm ngày không được nắm quân, không được xuất chinh, lại càng không được có cưới xin. Cho nên hiện giờ có chuyện vô cùng gấp, đó chính là phải chuẩn bị sính lễ, sau đó vào thành dâng lễ cho Vạn Tuế gia, lo hôn sự của ngài và công chúa điện hạ trước.

- Có cần phải vội như vậy không?

- Cần, việc này nhất định phải thật nhanh!

Chân Hữu Tài vội nói:

- Một khi tin Lão thái gia qua đời truyền ra ngoài, theo quy định, sẽ không thể gặp Vạn Tuế gia nữa. Quan trọng hơn là, nếu không nhanh chóng quyết định hôn sự của ngài và công chúa, ngài cho rằng Vạn Tuế gia sẽ cho phép ngài quay về Đại Đồng lo tang lễ sao?

Vẻ mặt Vương Phác chợt trở nên nghiêm trọng, hỏi:

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Chân Hữu Tài trầm giọng nói:

- Tướng quân ngài cũng có thể cảm thấy, đương kim Vạn Tuế gia rất đa nghi. Nếu như hôn sự của ngài và Vạn Tuế gia chưa được quyết định thì nhất định sẽ không để ngài quay lại Đại Đồng. Vạn Tuế gia rất có thể sẽ tìm cớ để nhốt ngài vào thiên lao, chờ sau đám tang một trăm ngày mới thả ngài ra để thành hôn với công chúa.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Nói cách khác, nếu không thể dâng lễ trước khi tin gia phụ qua đời, định đoạt xong hôn sự thì rất có thể Vạn Tuế gia sẽ bắt giam ta một trăm ngày, hoặc có thể giết ta? Dù sao đi nữa, hoàng thượng cũng không thể thả ta trở về Đại Đồng, đúng không?

Chân Hữu Tài gật đâu, nói:

- Đúng, trừ phi ngài lại muốn sống một trăm ngày ở trong thiên lao nữa.

- Ta sẵn sàng quay lại thiên lao.

Vương Phác hung dữ nói:

- Thành Bắc Kinh này, ta không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa. Đám đại gia trong kinh thành ta không thể trêu vào. Vạn Tuế gia thì chỉ cần một câu là có thể chém ta thành trăm mảnh. Họ như dao thớt, còn ta như cá thịt chỉ có thể chịu khổ. Tốt hơn hết là ta nên quay lại Đại Đồng.

Lúc này Vương Phác đã thật sự hiểu được câu châm ngôn "chơi với vua như chơi với cọp". Hắn thật sự không muốn ở lại kinh thành này nữa.

- Cho nên tướng quân mới phải mau chóng đi đặt sính lễ!

Chân Hữu Tài nói:

- Chỉ cần dâng sính lễ đính hôn xong thì ngài đã trở thành rể hiền của Vạn Tuế gia, là phò mã gia, là hoàng thân quốc thích rồi. Lúc này ngài mới nhận được tin Lão thái gia qua đời, phải quay về Đại Đồng là hợp lý, Vạn Tuế gia không có cách nào cản được.

- Được.

Vương Phác ngắt lời nói:

- Làm như vậy đi. Ngươi mau chóng đi chuẩn bị sính lễ, nhớ chuẩn bị nhiều nhân sâm, đông châu còn có trang sức bàng hoàng kim nữa. Ngoài ra, phải chuẩn bị bốn phần trọng lễ, bản tướng quân muốn mời Chu Các lão, Trần Bộ đường, Chu Quốc trượng và cả Điền Quốc cữu làm mai.

- Vâng.

Chân Hữu Tài cung kính đáp:

- Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay.

Cung Khôn Ninh, Tử Kim Thành.

Vương Thừa Ân cúi người đi vào noãn các, vui mừng nói:

- Vạn Tuế gia, Hoàng hậu nương nương, có tin vui, có tin vui.

- Tin vui gì vậy?

Sùng Trinh đế cười hỏi

- Nhìn ngươi vui mừng kìa.

Vương Thừa Ân mặt mày hớn hở nói:

- Vạn Tuế gia, Vương Tổng binh đã đem theo mười xe đại lễ vào thành, mời cả Chu Quốc trượng, Điền Quốc cữu, Chu Các lão và Trần đại nhân để làm mai. Lúc này đang treo lụa hồng, khua chiêng gõ trống tới Tử Cấm Thành rồi. Dân chúng Bắc Kinh đều tới xem rất đông.

- Vương Phác này cũng thật nhanh nhẹn đấy.

Sùng Trinh cười mắng.

- Thể diện cũng lớn lắm. Quốc trượng, Quốc cữu, Các lão còn có cả Binh bộ Thượng thư cũng đồng ý làm mai. Mười xe lễ vật, ra tay cũng rất hào phóng! Xem ra hắn đã lấy được không ít ở Liêu Đông, trẫm phải thu lại của hắn một chút, hừ hừ

- Vạn tuế gia.

Chu hoàng hậu gắt giọng:

- Nào có chuyện cha vợ lại chiếm đồ của con rể chứ?

- Hừ.

Sùng Trinh đế giả vờ giận nói:

- Như Nhi còn chưa gả cho Vương Phác mà nàng đã nói thay cho hắn rồi.

Chu Hoàng hậu vui vẻ nói:

- Như Nhi có thể gả cho Vương Phác đó là phúc khí của nó.

- Cũng đúng.

Sùng Trinh đế gật gật đầu, thở dài nói:

- Vương Phác thà bị trẫm chém thành trăm ngàn mảnh cũng không đồng ý bỏ vợ cả, đủ thấy hắn là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. Lần này trẫm sẽ phá lệ một lần, không ép Vương Phác bỏ vợ nữa. Nhưng Như Nhi của trẫm sau khi gả cho Vương Phác phải được làm chính thê. Vợ cả của Vương Phác chỉ có thể là á thê.

Vương Thừa Ân vội hỏi:

- Vạn Tuế gia, trước đó Vương Tổng binh đã nói với nô tài rồi, Công chúa điện hạ sau khi cưới nhất định sẽ là chính thê.

Đúng là Vương Phác đã nói với Vương Thừa Ân như vậy. Tuy nhiên, có câu mà Vương Phác chưa nói. Đó là, Công chúa điện hạ có thể là chính thê, nhưng Trần Viên Viên cũng là chính thê. Đây gọi là toàn vẹn cả hai bên, vừa không làm xấu mặt công chúa Trường Bình, vừa không thiệt thòi cho Trần Viên Viên.

Chu hoàng hậu hỏi:

- Vạn Tuế gia, lần này Như Nhi xuất giá có theo quy định cũ không?

Sùng Trinh đế lắc đầu nói:

- Vương Phác không phải là Phò mã Đô úy bình thường, cho nên lần này không cần phải theo quy định cũ. Quy định của tổ tiên cũng đã đến lúc phải thay đổi. Từ nay, công chúa sau khi xuất giá vẫn ở lại trong cung. Quy định người nhà của phò mà không được làm quan cũng hủy bỏ. Nhưng quy định phò mã không được nạp thiếp thì phải giữ lại. Vương Phác chỉ là trường hợp đặc biệt.

Vương Thừa An cười nói:

- Vạn tuế gia anh minh!

- Haiz.

Chu hoàng hậu xa xôi nói:

- Nói như vậy Như Nhi sắp đi Đại Đồng cùng với Vương Phác rồi sao?

Sùng Trinh đế cười nói:

- Nàng yên tâm đi, cho dù Như Nhi có gả cho Vương Phác thì nó cũng sẽ không rời kinh thành.

Chu Hoàng hậu khó hiểu nói:

- Chuyện này...

Vương Thừa An giải thích:

- Hoàng hậu nương nương, Vạn Tuế gia đã quyết định cho Vương Tổng binh xây dựng doanh trại tại kinh thành với thân phận Phò mã đô úy. Cho nên Vương Tổng binh không cần quay lại Đại Đồng nữa. Công chúa điện hạ cũng không cần đi theo chồng đến Đại Đồng xa xôi rồi.

- Thật ư?

Chu Hoàng hậu vui vẻ nói:

- Vậy thì quá tốt rồi.

Sùng Trinh nói:

- Hoàng hậu, vì hôn sự của Như Nhi, nàng đã ba ngày ba đêm ăn không ngon, ngủ không yên rồi đúng không? Nàng mau nói tin tức tốt này cho công chúa biết đi, nhưng đừng làm con gái bảo bối của Trẫm lo lắng đấy.

- Vâng

Chu Hoàng hậu đứng dậy, hành lễ nói:

- Thần thiếp đi ngay.

Sùng Trinh quay lại nói với Vương Thừa An:

- Thừa Ân, ngươi mau đi sắp xếp các nghi thức, làm cho chu đáo, long trọng một chút, nói ngự thiện phòng chuẩn bị sẵn sàng. Tối nay trẫm sẽ mở tiệc mừng ở trong cung, chiêu đãi tất cả các văn võ bá quan ở kinh thành từ thất phẩm trở lên.

- Nô tài tuân chỉ!

Vương Thừa An nhận thánh chỉ xong, vui mừng đi chuẩn bị.

Tối hôm đó, Sùng Trinh đế mở tiệc mừng ở trong cung, tất cả quan viên ở kinh thành từ thất phẩm trở lên đều có thể nghỉ để đến tham gia. Vạn tuế gia đã mời ai dám không đi? Vạn tuế gia còn nói rõ, buổi tiệc đêm nay là tiệc mừng, tiệc mừng sao có thể đi tay không? Tất cả quan viên lớn nhỏ đều khó tránh khỏi việc phải chuẩn bị một phần hậu lễ.

Lần này Vương Phác cũng đã có kinh nghiệm, vui vẻ mời rượu tất cả các quan lại, không say rượu thất lễ như lần trước nữa.

Sùng Trinh đế thì lại say bí tỉ, giữa chừng phải ra khỏi bàn tiệc. Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Vương Thừa Ân đọc thánh chỉ của Sùng Trinh đế trước mặt mọi người, thăng Vương Phác từ Tổng binh Đại Đồng lên làm Đề đốc Kinh Doanh, lại lệnh cho Tông nhân phủ lựa chọn ngày lành tháng tốt để Vương Phác và công chúa Trường Bình thành hôn. Tất cả quan lại đều tiến đến chúc mừng Vương Phác.

Sau một đêm yên lành, buổi triều sáng hôm sau.

Chu Diên Nho giỏi đoán được tâm tư của Sùng Trinh nên đã sớm có chuẩn bị, không đợi cho đám Thanh Lưu là Lưu Tông Chu phản công, Binh khoa Đô cấp Sự Trung Cung Đỉnh Nguyệt đã giành đứng ra khỏi hàng trước tiên, cáo trạng Lưu Tông Chu giấu diếm dã tâm, tụ chúng dâng tấu ép buộc Vạn tuế, tự hủy lợi khí quốc gia, lợi khí của quốc gia ý chỉ là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác rồi.

Tiếp theo là Lại bộ thị lang Vương Tích Duyên lại dâng tấu nói Lưu Tông Chu bày kế để vu cáo hãm hại Trần Tân Giáp.

Mấy người Lễ bộ thượng thư Tạ Thăng, Sử bộ thượng thư Trịnh Tam Tuấn, Lại bộ thị lang Vương Tích Duyên cũng đều tán thành.

Khi Lưu Chu Tông đang định dẫn đầu đại thần phái Thanh Lưu tiến hành phản kích, Hữu Đô Ngự sử Lý Bang Hoa đã âm thầm chuyển hướng sang Chu Diên Nho phản chiến lại, tuyên bố rằng tám tội trạng lớn liên quan đến Trần Tân Giáp đều có liên quan đến Lưu Tông Chu, đều do y sai người bịa đặt, từ không nói có, cho Lưu Tông Chu một đòn tấn công trí mạng!

Sùng Trinh đế đương nhiên biết đây là do Chu Diên Nho nhân cơ hội chèn ép Thanh Lưu nhưng ông cũng không muốn bao che cho Lưu Tông Chu.

Trong triều không thể không có Thanh Lưu, nhưng tuyệt đối không thể để cho thế lực của Thanh Lưu quá lớn. Vì sự sụp đổ của Ôn Thể Nhân và Thành Cơ Mệnh, thế lực của Thanh Lưu bành trước mạnh mẽ, dần dần có xu thế mất kiểm soát, cũng đã tới lúc nên chỉnh lý rồi. Sùng Trinh đế vừa hay mượn tay của Chu Diên Nho để thực hiện mục đích này.

Lưu Tông Chu bị cách chức, giao cho Hình bộ xét xử. Đến lúc này thế lực Thanh Lưu trong triều bị tổn thương nghiêm trọng, đại thần phái thực vụ do Chu Diên Nho cầm đầu đã dần dần khống chế triều đình. Nếu triều chính vẫn ở trong tay của Chu Diên Nho, đế quốc Đại Minh có lẽ còn tránh khỏi những cuộc tranh đấu giữa các đảng phái, có lẽ còn tránh bị diệt vong. Nhưng tiếc là Chu Diên Nho cũng không thể làm được điều đó.

Vì nên móng của Chu Diên Nho cũng chưa vững chắc. Ông ta mới dựa vào sự ủng hộ mạnh mẽ của Phục Xã mới có thể Đông Sơn tái khởi. Sau khi Chu Diên Nho len lỏi vào trong nội các thành công, mình chủ phục xã Trương Phổ liền đưa ra một danh sách đến hơn 300 người, yêu cần Chu Diên Nho bố trí người của phục xã vào.

Người của Phục Xã và đệ tử của đảng Đông Lâm giống nhau, hầu hết đêu là những thư sinh chỉ biết nói suông chứ không biết làm gì. Chu Diên Nho đúng là đuổi sói cửa trước, rước hùm cửa sau, vất vả lắm mới có thể quét sạch được thế lực của Lưu Tông Chu nhưng lại xuất hiện ngay thế lực của Phục Xã tiếp tục tranh giành làm hại nhà Minh.

Tuy nhiên, tất cả đã không còn liên quan gì đến Vương Phác nữa.

Ngày hôm sau, Vương Phác liền “rất đúng lúc” nhận được tin cha qua đời. Theo quy định thì Vương Phác được nghỉ 100 ngày để lo tang lễ. Vì trong khi có tang thì không thể làm đám cưới nên Sùng Trinh đế đành phải lùi hôn lễ về sau. Trước hết đợi cho Vương Phác về Đại Đồng, chờ hết 100 ngày sẽ quay lại kinh thành nhậm chức Đề đốc Kinh Doanh, đồng thời sẽ thành hôn với công chúa Trường Bình.