Số lượng võ sĩ của quân Mạc Phủ tuy rằng không ít, bất kể là tố chất thân thể hay kỹ xảo đánh nhau quyết liệt, cũng không kém Trung Ương Quân Đại Minh, nhưng võ sĩ Mạc Phủ đề cao võ dũng của cá nhân, bình thường rất ít tiến hành huấn luyện tấn công đồng đội, mà Trung Ương Quân Đại Minh lại không như vậy, hai người lưng tựa lưng tập đâm lê, ba người xếp theo hình tam giác tập đâm lê là chính sách huấn luyện bộ binh quan trọng.
Bởi vậy, nếu như là đánh nhau đơn độc, một binh lính của Trung Ương Quân chưa chắc đã là đối thủ của võ sĩ Mạc Phủ, nếu là đâm lê tập thể, võ sĩ Mạc Phủ kém xa so với Trung Ương Quân, trên cơ bản hai binh lính của Trung Ương Quân lưng tựa lưng kết trận, có thể vững vàng tấn công ba võ sĩ Mạc Phủ, ba binh lính của Trung Ương Quân kết trận theo hình tam giác, thì ít nhất có thể ngăn sự tấn công của năm võ sĩ Mạc Phủ.
Không đến một lát, quân Mạc Phủ hùng hổ đã bị Trung Ương Quân Đại Minh trên sườn đồi đuổi xuống dưới.
Đức Xuyên Gia Quang, Thổ Tỉnh Lợi Thắng, Thanh Sơn Trung Tuấn đang dừng chân theo dõi trận đấu ở xa xa không thể tin được tất cả đều là sự thật, lần này người Minh triều cũng không hề sử dụng súng kíp, cũng không sử dụng Long vương pháo đáng sợ, lần này hoàn toàn là một trận đối mặt giáp lá cà, cũng là phương thức chiến đấu võ sĩ Mạc Phủ am hiểu nhất, cũng thích nhất.
Nhưng mà kết quả lại là, quân Mạc Phủ lại bại trận, bị quân Minh theo sườn đồi đuổi xuống dưới.
Trời rốt cục đã tối.
Toàn bộ hai vạn quân Mạc Phủ bị nhốt trong thung lũng đã bị giết, Đạo Diệp Chính Cát cũng bị bắt sống, Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương sai người xốc lại cây đuốc, hai bên sườn đồi ở cửa cốc bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất, nương theo ánh ánh lửa sáng như ban ngày trên sườn đồi, hai người hoảng sợ phát hiện, càng ngày càng hiện ra nhiều quân Minh hơn nữa.
Tâm tình Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương lập tức chìm xuống chín tầng địa ngục, viện quân của người Minh triều tới rồi, điều này có nghĩa là Đạo Diệp Chính Cát và hai vạn đại quân Mạc Phủ bị nhốt trong thung lũng đã xong rồi.
Tùng Bình Tín Cương và Bản Thương Trọng Xương liếc nhau, đều thấy được trong con ngươi của đối phương một tia sầu thảm, Đạo Diệp Chính Cát dù đã bỏ mình hay bị bắt, đối với Đức Xuyên Gia Quang mà nói đều là đả kích trầm trọng, lấy quan hệ thân mật của y và Đức Xuyên Gia Quang, Đức Xuyên Gia Quang nhất định sẽ đem lửa giận chút lên người của bọn họ.
Bản Thương Trọng Xương ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với Tùng Bình Tín Cương:
- Tùng Bình Quân, đi trước một bước.
Dứt lời, Bản Thương Trọng Xương quỳ hai gối xuống đất, rào rào rút ra đao võ sĩ, không chút do dự liền đâm vào bụng mình, sau khi lưỡi đao sắc bén đâm thủng bụng, y lại nắm chặt đao vòng một hình chữ thập ở bụng, sau đó cả người mới đổ về phía trước, không ngờ đó chính là nghi thức mổ bụng tiêu chuẩn nhất của võ sĩ.
Da mặt Tùng Bình Tín Cương kịch liệt co giật hai cái, trong con ngươi dâng lên sự sợ hãi khó nói nên lời.
Tùng Bình Tín Cương không muốn chết, hơn nữa y không sợ chết, nhưng y biết rằng Đức Xuyên Gia Quang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y, nếu để Đức Xuyên Gia Quang xử lý, chỉ sợ sẽ bị chết thảm hơn, hơn nữa lúc đó gia tộc của y cũng sẽ chịu nhục theo, tước đạt quyền thừa kế của con y, nếu y mổ bụng tự vẫn, thì có thể giữ lại vinh quang của võ sĩ, gia tộc của y cũng sẽ không bị chịu bất cứ liên lụy gì, con y cũng thuận lợi kế thừa đất phong của y.
Nuốt nước miếng một cách khó khăn, chậm rãi rút đao võ sĩ sắc bén ra, đặt trên bụng mình nửa ngày, Tùng Bình Tín Cương vẫn không hạ thủ được, võ sĩ bên cạnh không nhìn được lâu nữa, đạp một cước lên mông của y, chân Tùng Bình Tín Cương mới lảo đảo ngã xuống đất, đao võ sĩ trong tay thuận thế đâm xuyên qua lồng ngực của y.
Đến lúc này, cuộc chiến ở Thượng Dã Nguyên sẽ không có bất kỳ trì hoãn nào nữa.
Tuy nhiên Đức Xuyên Gia Quang, Tửu Tỉnh Trung Thế, Thổ Tỉnh Lợi Thắng vẫn không biết ngày tận thế của quân Mạc Phủ đã đến gần, quân Quan Đông và quân Quan Tây vẫn trông coi cẩn thận lối ra vào khe sâu như cũ, ý đồ vây Trung Ương Quân Đại Minh ở trong thung lũng, yên lặng chờ ngày đầu xuân tuyết tan nào đó đến.
Vài ngày tiếp Trung Ương Quân Đại Minh không chủ động khởi xướng tấn công nữa.
Nhưng đấy chỉ là ở mặt ngoài, trên thực tế bốn liên đội công binh của Trung Ương Quân Đại Minh đang gấp gáp sửa gấp trận địa pháo binh ở gần sát cửa cốc, khoảng cách giữa trận địa pháo binh và cửa cốc vừa đủ, cửa cốc ở khe sâu có hình loa, bởi vậy cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với pháo binh bắn góc.
Trải qua tính toán đo lường, trên trận địa pháo binh để đặt pháo tướng quân pháo đủ để bao trùm cả tòa đại doanh của quân Mạc Phủ.
Mười ngày sau, rốt cục cũng đã sửa xong trận địa pháo binh, hai pháo doanh đặt bốn trăm khẩu Đại tướng quân pháo ở trên trận địa lộ ra sắc thái dữ tợn, luân phiên xoắn xuống, từng nòng pháo chậm rãi nhếch lên, họng pháo tối om chỉ giữa không trung, tựa như thiết thú dữ tợn, mở ra cái miệng rét căm.
Thời khăc quyết chiến rốt cục đã đến.
Vương Phác ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nhìn đồng hồ quả quýt trong tay một chút, lạnh nhạt nói:
- Bắt đầu đi.
- Sàn sạt!
Kỳ ngữ binh lính phía sau Vương Phác nhanh chóng giơ cờ nhỏ màu xanh đỏ lên trời xanh, dùng sức quật hai cái, trên tháp cạnh dựng bên cạnh trận địa pháo binh, kỳ ngữ binh thấy thế cũng giơ cờ lên, dùng sức quật hai cái, trên trận địa pháo binh thoáng chốc vang lên một tràng tiếng kim loại ma sát trong trẻo, quan binh các cấp ở pháo binh doanh đã đồng thời giơ yêu đao lên.
Trong lúc đó, quan quân các cấp nhanh chóng hạ yêu đao xuống.
Trong thung lũng lập tức vang lên một trận tiếng gầm rú nặng nề, cửa sơn cốc cũng bắt đầu rung lên, ngay sau đó, tiếng rít thê lương phá vỡ trời cao, thanh âm kéo dài gào thét hướng về phía quân doanh của quân Mạc Phủ.
Đại doanh quân Mạc Phủ.
Từ Mạc Phủ tướng quân Đức Xuyên Gia Quang, cho đến những khinh bộ binh địa vị thấp nhất, không ai biết vận rủi của bọn họ đã giáng tới, nghe được tiếng rít trong không trung, một đám người Nhật Bản chưa được chứng kiến uy lực của đại tướng quân pháo chui từ trong lều ra, một đám chỉ trỏ lên bầu trời, bọn họ cũng không biết thanh âm đáng sợ này là có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên rất nhanh, người Nhật Bản đã biết được đây là chuyện gì.
Vài giây đồng hồ sau, tiếng rít này liền đáp xuống trên đầu bọn họ, ngay sau đó, từng đoàn từng đoàn hồng quang chói mắt trên cao phóng đến đại doanh của quân Mạc Phủ, nương theo khí lãng khổng lồ là những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, còn có vô số những mảnh vỡ nóng rực bay múa đầy trời, rất nhiều người Nhật Bản căn bản còn không hiểu được tại sao thì đã bị khí lãng khổng lồ này xé rách thành từng mảnh, rất nhiều người Nhật Bản bị những mảnh vỡ bay múa đầy trời ấy đâm thủng thân thể, một đám nằm trong vũng máu phát ra tiếng kêu rên thống khổ...
Uy lực của bốn trăm khẩu Đại tướng quân pháo tương đối đáng sợ, nếu phạm vi phóng xạ của mỗi phát đạn là 100 mét vuông, như vậy một lần kích pháo của Trung Ương Quân sẽ là bốn vạn mét vuông! Lấy thương tổn bắn ra từ lựu đạn, khu vực lớn như vậy trên cơ bản không tổn tại bất cứ góc chết nào!
Người Nhật Bản chưa bao giờ chứng kiến sự đáng sợ của Đại tướng quân pháo, nên ở phương diện tri thức và kinh nghiệm né tránh là không có, bọn họ căn bản là không biết khi đạn pháo bắn tới là phải nằm xuống, do đó khi mũi tên mang theo đạn pháo bay tới, bọn họ nếu không phải là đứng sững sờ tại chỗ, thì là khoa chân múa tay chạy tán loạn.
Một vòng pháo kích của Ương Quân quân đã tiêu diệt được hơn trăm cái lều của quân Mạc Phủ, nổ chết và bị thương ít nhất một ngàn tướng sĩ Mạc Phủ.
Nhưng mà, vận rủi của người Nhật Bản giờ mới bắt đầu, Đại tướng quân pháo không phải là Hồng Di đại pháo, Hồng Di đại pháo cần thời gian nạp đạn rất lâu, nhưng Đại tướng quân pháo có thể tự lắp đạn sau đó phóng ra, khoảng cách trung gian không đến mười giây!
Rất nhanh, làn đạn pháo thứ hai lại mang theo tiếng rít thê lương hạ xuống, trong đại doanh của quân Mạc Phủ nổi lên từng đoàn hồng quang chói mắt, khí lãng khổng lồ, mảnh vỡ bắn bay đầy trời đã mang đến thương tổn cực lớn, càng nhiều người Nhật Bản hơn nữa kêu thảm ngã xuốn trong vũng máu...
Khi quân Mạc Phủ bị đại pháo của quân Minh đánh cho giống như con chuột chạy toán loạn ở trong quân doanh, bộ binh của Trung Ương Quân chờ trong khe sâu đã lâu đi ra, triển khai trên vùng đất bằng ở ngoài cửa cốc, đội hình bắn nghiêm túc, tiếng nạp đạn pháo rít không ngừng, tiếng pháo ở tiền phương ù ù, nhóm bộ binh của Trung Ương Quân cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, lặng yên chờ một khắc đình chỉ pháo kích này.
Đại tướng quân pháo tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn không thể quyết định thắng bại chiến tranh trong một trận, bộ binh của bọn họ mới là người quyết định thắng bại cuối cùng.
Suốt hai mươi lượt pháo kích luân phiên, hai pháo binh doanh của Trung Ương Quân bắn ra ước chừng bốn ngàn phát pháo đạn! Khi quân Mạc Phủ ở tại trong quân doanh đang đâm quàng đâm xiên, gào khóc thảm thiết, hai doanh bộ binh bày xong trận hình xạ kích bắt đầu hô vang kí hiệu, bước chân chậm rãi chỉnh tề tiến về phía trước, tựa như một cơn nước lũ cuốn về phía đại doanh Mạc Phủ.
Lúc này đại quân Mạc Phủ đã hoàn toàn rối loạn, Thổ Tỉnh Lợi Thắng vừa rồi trực tiếp bị pháo kích nổ chết rồi, Đức Xuyên Gia Quang tuy rằng không chết, nhưng y bị trận pháo kích vừa rồi làm cho sợ đến mức tiểu ra quần, cả người đã trở nên thần trí mơ hồ, căn bản cũng không có năng lực để chỉ huy đại quân Mạc Phủ.
Người duy nhất có khả năng chỉ huy toàn cục là Mạc Phủ lão Trung Thanh Sơn Trung Tuấn lại không biết đã trốn đi đâu, còn dư lại ở đại doanh là những bộ hạ chạy tan tác, trên căn bản là đại doanh không tìm thấy võ sĩ, toàn bộ đã thành một mớ hỗn loạn, vừa lúc đó, bộ binh của Trung Ương Quân Đại Minh cuối cùng cũng bắt đầu tiến công.