Thái Nguyên, hành viên lâm thời của Vương Phác.

Triệu Lục Cân dưới sự hướng dẫn của Lã Lục tiến vào hành viên gặp Vương Phác, không được gặp Vương Phác tâm trạng của Triệu Lục Cân có chút không yên ổn, dù có nói thế nào từ sau khi Vương Phác rời Đại Đồng y cũng đã từng gặp lại vài ba lần, bao gồm cả lần đầu hàng Lưu Tặc, đầu hàng Kiến Nô, nếu Vương Phác muốn qua cầu rút ván thì Triệu Lục Cân cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Vương Phác trong lòng Triệu Lục Cân cũng yên tâm phần nào.

Khi gặp mặt, không đợi Triệu Lục Cân thi lễ Vương Phác liền tiến đến thân thiết ôm cánh tay Triệu Lục Cân, kéo y ngồi xuống ghế. Triệu Lục Cân vừa mừng vừa sợ đứng lên, hướng về Vương Phác thi lễ sau đó mới cung kính đứng hầu một bên.

Nhìn thấy bộ dạng câu nệ của Triệu Lục Cân, Vương Phác mỉm cười nói:

- Lục Cân à, ngươi đừng đứng nữa, ngồi nói chuyện đi.

Triệu Lục Cân cung kính nói:

- Không dám, trước mặt Vương gia ty chức nào dám ngồi chứ.

Vương Phác cười ha hả không miễn cưỡng Triệu Lục Cân nữa, nói sang chuyện khác:

- Lục Cân à, nếu bổn vương nhớ không lầm thì ngươi và ta đã hơn ba năm rồi không gặp đúng không?

- Đúng là thế!

Triệu Lục Cân vội nói:

- Vương gia rời khỏi Đại Đồng dường như chỉ mới ngày hôm qua, mới đó mà đã hơn ba năm rồi.

Vương Phác như đang chế nhạo:

- Ba năm nay thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra.

Triệu Lục Cân thầm giật mình sợ hãi, y nói:

- Đúng vậy ạ, ba năm nay quả nhiên có quá nhiều chuyện xảy ra.

- Không nên căng thẳng.

Vương Phác khoát tay áo nói:

- Bổn vương không có ý tính nợ với ngươi.

Tảng đá lớn trong lòng Triệu Lục Cân như được rơi xuống, thoải mái nói:

- Có lời này của Vương gia ty chức an tâm rồi.

Vương Phác nói:

- Lục Cân, sau này ngươi có dự định gì không?

- Dự định?

Triệu Lục Cân nói:

- Nếu Vương gia cho phép ty chức muốn đi Nam Ninh làm phú ông, không biết có được không?

- Đi Nam Kinh làm phú ông sống xa quê sao?

Vương Phác nhíu mi nói:

- Điều này không thể được, bổn vương không thể đồng ý.

Triệu Lục Cân không nghĩ Vương Phác lại cự tuyệt y một cách dứt khoát như vậy, y ngạc nhiên nói:

- Vương gia, việc này...

Vương Phác khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Vì ta có nhiệm vụ gian khổ cần giao cho ngươi.

Triệu Lục Cân vội hỏi:

- Ty chức thân mang trọng tội, Vương gia có việc gì xin cứ phân phó.

Vương Phác đứng dậy khoanh tay thong thả bước vài bước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Triệu Lục Cân nói:

- Bổn vương muốn bổ nhiệm ngươi làm Tổng đốc Sơn Tây.

- Chỉ cần là Vương gia sai bảo, ti chức đương nhiên làm theo...

Triệu Lục Cân tuy tiện trả lời một câu nhưng nhanh chóng liền tỉnh ra, y giật mình mở to hai mắt khàn giọng nói:

- Cái gì?? Vương gia mới nói cái gì?

- Tổng đốc Sơn Tây.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Bổn vương muốn bổ nhiệm ngươi làm Tổng đốc Sơn Tây.

Triệu Lục Cân nuốt vội một ngụm nước bọt khẽ nói:

- Vương gia, không phải người đang đùa ty chức đó chứ?

Cũng khó trách Triệu Lục Cân không tin điều này vì Tổng đốc là quan nhất phẩm, là quan lớn trong triều đình, tương đương Đại tướng nơi biên cương của triều Đại Minh, quyền cao chức trọng, đối với dân chúng nắm quyền sinh quyền sát trong tay, dù có nằm mơ Triệu Lục Cân cũng không nghĩ y lại có thể làm Tổng đốc Sơn Tây, trước khi đầu hàng Lưu tặc y chỉ là mọt Phó tổng binh mà thôi.

Vương Phác nhíu mi nói:

- Bổn vương giống đang đùa ngươi lắm sao?

- Nhưng, nhưng....

Triệu Lục Cân nhỏ giọng nói:

- Dù sao trong ba năm nay ty chức cũng không có quá khứ tốt đẹp....

- Việc này không quan trọng.

Vương Phác không cho điều này là đúng:

- Làm con người hay thánh thì cũng đều mắc lỗi cả huống chi lần này bắt Ngô Tam Quế ngươi lập công lớn, hơn nữa bổn vương chỉ định ngươi vì ngươi là người tài đáng được trọng dụng. Lục Cân ngươi là người có mưu kế, đối với tình huống Sơn Tây rất quen thuộc, cho nên Tổng đốc Sơn Tây không phải là ngươi thì ai làm chứ?

Sững sờ trong chốc lát bỗng nhiên Triệu Lục Cân quỳ rạp xuống dưới chân Vương Phác, khóc rống nói:

- Vương gia, dù ty chức có đầu rơi máu chảy cũng nguyện đền đáp ơn của Vương gia, ty chức....

- Được rồi, mau đứng lên.

Vương Phác khẩn trương vung tay nói:

- Lục Cân này, mau mau đứng lên không cần như thế.

Triệu Lục Cân lại khăng khăng hướng Vương Phác khấu đầu ba cái mới bằng lòng đứng dậy.

Một lúc sau Vương Phác mới nói:

- Lục Cân à, ngày mai sau khi lột da Ngô Tam Quế ở chợ bổn vương sẽ chỉ huy Trung Ương Quân đến Thiểm tác chiến, nơi này bổn vương giao lại cho ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều, bổn vương chỉ muốn dặn dò ngươi vài câu.

Triệu Lục Cân cung kính nói:

- Ty chức chăm chú lắng nghe.

Vương Phác nghiêm nghị nói:

- Từ khi Kiến Nô, Thát Tử xâm nhập Trung Nguyên tới nay Sơn Tây phải chịu nhiều chiến loạn, hơn nữa Lưu tặc lại tàn sát bừa bãi, tỉnh Sơn Tây có thể xem là một trong các tỉnh gặp tai họa nghiêm trọng nhất của Đại Minh, lúc này Sơn Tây chỉ có thể dùng một từ để hình dung chính là tan hoang xơ xác.

Triệu Lục Cân liên tục gật đầu đồng ý với lời Vương Phác nói, Sơn Tây bấy giờ đã tan hoang xơ xác lắm rồi, đồng ruộng bị tiêu hủy, nhà cửa bị đốt sạch, giữa năm Vạn Lịch toàn bộ Sơn Tây gần ngàn vạn nhân khẩu nhưng hiện tại thì sao? Cộng toàn bộ các phủ các châu lại cũng chưa tới hai triệu người.

Vương Phác lại nói:

- Cho nên sau khi tiếp nhận Sơn Tây việc cấp bách chính là nhanh chóng khôi phục sản xuất, để dân chúng Sơn Tây có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở. Bổn vương nói cho ngươi biết điều này, tài chính triều đình khá hạn hẹp nên Hộ bộ không có khả năng chi nhiều bạc cho Sơn Tây, ngươi cần nghĩ cách mà tăng nhiều bạc.

Triệu Lục Cân cũng nghiêm nghị nói:

- Vương gia cứ yên tâm, dù ty chức cho đập thân này thành thịt vụn cũng nhất định khiến dân chúng Sơn Tây có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở.

- Nghe những lời này của Lục Cân bổn vương thật sự rất an tâm, cố gắng làm cho tốt nhé, tạo nên thành tích mới.

Cuối cùng Vương Phác cũng vỗ vỗ vai Triệu Lục Cân nói:

- Trời cũng đã trưa rồi, ngươi mau chuẩn bị cho tốt một chút, buổi chợ chiều phải lột da lột gân Ngô Tam Quế, tuồng hay này ngươi phải diễn mới có thể nhận chức Tổng đốc Sơn Tây được.

Triệu Lục Cân bùi ngùi nói:

- Ty chức xin cáo từ.

Dứt lời, Triệu Lục Cân lại hướng về Vương Phác lạy dài sau đó mới xoay người đi.

Triệu Lục Cân vừa mới đi, tiếng vỗ tay trong trẻo từ tấm bình phong vang lên, Vương Phác nghe tiếng quay đầu lại chỉ thấy Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị, Hồng Nương Tử, Khấu Bạch Môn, Nộn Nương từ sau tấm bình phong đi ra. Các nàng ấy đều mặc quân trang của Trung Ương Quân, ngay cả trang phục lửa đỏ luôn mặc trong người mà nay Hồng Nương Tử cũng thay bằng quân trang màu xanh, trong lúc nhất thời Vương Phác bị hoa cả mắt.

- Vương gia.

Đi trước nên Liễu Khinh Yên đã hướng đôi mắt quyến rũ nhìn Vương Phác nói:

- Thuật ngự nhân của ngài càng ngày càng thành thạo đó nha.

Liễu Như Thị cũng nói:

- Xem ra vừa rồi bộ dạng Triệu Lục Cân khóc rống nước mắt đầm đìa, thực sự y hận không thể móc tim của y cho chàng xem.

- Phì.

Liễu Khinh Yên phun một tiếng cười nói:

- Lời này muội nói sai rồi, Vương gia thì cần gì tâm can của Triệu Lục Cân chứ, điều Vương gia muốn chính là trái tim của muội kìa, còn không biết nữa sao, người đẹp ơi hiểu chưa hả, hi hi hi.

- Khinh Yên tỷ, người thật đáng ghét.

Mặt Liễu Như Thị thoáng đỏ bừng lên.

Trong lòng Vương Phác lúc này tâm động, quả nhiên là ngứa không chịu được, hắn hận không thể đẩy ngã các nữ nhân này ngay tại đây mà hành sự. Hắn lúc này có thể nói có thể lực và tinh lực dồi dào, sau khi được Lý lão cha điều trị và cùng Liễu Khinh Yên hỗ trợ “Cửu chuyển chuyển giao tiếp đại pháp”, thuật phòng the của hắn càng ngày càng lợi hại.

Hồng Nương Tử từ tốn nhắc nhở:

- Gia, có câu này thiếp không biết có nên nói không?

Vương Phác đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của Hồng Nương Tử, bắt nàng ta ngồi lên chân hắn, cười nhẹ hỏi:

- Bảo bối, có gì cứ nói đi.

Ngay trước mặt các tỷ muội quả thật Hồng Nương Tử có chút không tự nhiên, khi Vương Phác cợt nhả như thế nên nàng nhẹ nhàng từ chối hất nhẹ hai cánh tay của hắn ra tuy nhiên không thoát được, thấy Hồng Nương Tử không còn giẫy dụa nữa bàn tay to của Vương Phác càng thêm càn rỡ, hắn nhẹ nhàng đưa tay xoa nhẹ trên hai mông đầy đặn, vừa xoa vừa cười nói:

- Đều là tỷ muội trong nhà, nàng xấu hổ gì chứ.

- Đúng đấy Hồng muội, muội có gì phải xấu hổ chứ?

Liễu Khinh Yên ôm thân thể mềm mại của Hồng Nương Tử từ phía sau, cười ha hả phóng đãng nói:

- Tối nay các tỷ muội chúng ta đều cởi y phục lên giường phục vụ Vương gia một bữa, đến lúc đó da thịt ai thế nào các tỷ muội đều có thể nhìn thấy cả, hì hì.

Hồng Nương Tử xấu hổ nói:

- Yên tỷ, tỷ thật đúng là cái gì cũng dám nói.

- Gia.

Hồng Nương Tử không thuận theo nói:

- Sao người không quản Yên tỷ chứ?

- Đồ nỡm này lâu rồi không bị ăn đòn, để sau này ta "xử" nàng ấy.

Vương Phác cười nói.

- Bảo bối, vừa nãy nàng định nói gì thế?

Lúc này Hồng Nương Tử mới nhớ tới chủ đề chính nàng muốn nói lúc nãy, hất vội mái tóc nói:

- Thiếp cảm thấy Triệu Lục Cân này thật không giống một vị quan thanh liêm, bổ nhiệm y làm Tổng đốc Sơn Tây quả thật có thể gây tai họa cho dân chúng?

- Không.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Nương Tử nàng nên biết rằng, tai họa cho dân chúng không chỉ có tham quan mới gây nên đối khi quan thanh liêm gây nên còn thiệt hại nhiều hơn. Nói điều này cũng có đạo lý của nó, vì dân tạo phúc không chỉ có quan thanh liêm, tham quan đôi khi mang đến cho dân chúng nhiều lợi ích hơn ấy chứ, đặc biệt địa phương bị chiến tranh tàn phá nhiều như Sơn Tây.

Hồng Nương Tử ngạc nhiên nói:

- Vương gia, những lời này thiếp chưa từng nghe nói bao giờ, quan thanh liêm sao có thể gây tai họa cho dân chúng chứ, còn tham quan sao có thể tạo phúc cho dân? Điều này nghe có vẻ lạ à nha.

Vẻ mặt Liễu Khinh Yên cũng lộ ra vẻ khó hiểu, hiển nhiên đề tài này nàng ta cũng cảm thấy rất hứng thú.

- Thanh quan đương nhiên cũng có thể gây tai họa cho dân chúng rồi.

Vương Phác nói:

- Cho ví dụ nhé, sông Tiền Đường Chiết Giang bị lũ lụt cần đào mở đê đập chắn lũ ở huyện Kiến Đức, nếu như thế thì hy sinh dân chúng huyện Kiến Đức nhưng lại bảo toàn dân chúng chín huyện còn lại, nhưng tri huyện huyện Kiến Đức không có gan quyết định mà chờ đợi lệnh từ quan trên, hơn nữa phải thực hiện đúng chức trách của y, liều chết nằm bảo vệ đê không cho người đào mở đê huyện Kiên Đức, kết quả y có thể bảo toàn danh tiết của mình, dân chúng huyện Kiến Đức được bảo toàn, nhưng chín huyện còn lại thì gặp nạn, mọi người nói xem có phải là gây tai họa cho dân chúng không?

Hồng Nương Tử nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:

- Như vậy tham quan thì sao, tham quan sao có thể tạo phúc cho dân chúng chứ?

Vương Phác nói:

- Thanh quan, mỹ đức người ta gọi là quan thanh liêm, còn tham quan là những người tham ô hối lộ đều có sự đối đãi khác nhau. Nếu mọi người là dân chúng một miền mà chịu khổ nhiều ngày, hiện tại triều đình phái quan phụ mẫu mới đến địa phương nhận chức, quan phụ mẫu có hai người được tuyển, một là quan thanh liêm nhưng không thể mang đến cho mọi người cuộc sống giàu có, môt người là tham quan nhưng có thể khiến dân chúng có được cuộc sống giàu có sung túc thì các người sẽ chọn ai làm quan phụ mẫu đây?

Hồng Nương Tử suy nghĩ một lát nói:

- Những lời này của Vương gia lúc mới nghe thì có vẻ vớ vẩn nhưng suy nghĩ cẩn trọng thì lại vô cùng có lý, nếu dân chúng địa phương chọn thì hơn phân nửa là chọn tham quan có thể mang cuộc sống giàu sang cho họ làm quan phụ mẫu rồi.

- Vậy là được rồi.

Vương Phác gõ nhịp nói:

- Phần lớn thanh quan đều được mọi người kính yêu mà tham quan đích thật cũng bị khiển trách và trừng trị, nhưng đôi khi cũng có những trường hợp đặc biệt, nhất là đối với khu gặp nhiều chiến loạn như ở Sơn Tây chúng ta. Chỉ có người thông minh có suy nghĩ, có thủ đoạn mới có thể khiến cho dân chúng Sơn Tây vượt qua được những ngày khó khăn trong thời gian sớm nhất, còn thanh quan là những người không có thủ đoạn, không tính toán họ chỉ có thể khiến dân chúng lầm than, cuộc sống không đủ ăn, đủ mặc mà thôi. Đương nhiên nếu có thanh quan có thể khiến cho dân chúng có những ngày an lành, ấm no thì điều đó không có gì tốt bằng, đáng tiếc hiện tại không có người nào như vậy cho nên ta mới để Triệu Lục Cân đảm đương chức Tổng đốc Sơn Tây.

- Nhưng.....

Hồng Nương Tử ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Sao Vương gia có thể tin tưởng được chỉ trong thời gian ngắn Triệu Lục Cân có thể làm cho dân chúng Sơn Tây có những ngày sống an lành?

Vương Phác cười một nụ cười thản nhiên nói:

- Trên đời này không có gì tuyệt đối cả, chỉ cần chờ thôi.

Hành viên Tổng đốc Sơn Tây.

Triệu Lục Cân đang ngồi ở ghế Thái sư ngơ ngẩn cả người, y hồi tưởng lại khi Vương Phác triệu kiến không lâu trước đây, quả thật có nằm mơ Triệu Lục Cân cũng không thể nào nghĩ đến y sẽ được bổ nhiệm làm Tổng đốc Sơn Tây, nhưng điều này khiến y hưng phấn hơn khá nhiều, Triệu Lục Cân cũng biết trọng trách này không nhẹ chút nào, nhất là trước những lời ủy thác kia của Vương Phác.

Nếu trong thời gian ngắn khiến một nơi chiến loạn như Sơn Tây, một nơi có mấy trăm vạn dân chúng có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở cũng không phải là điều dễ dàng gì, việc này không những cần huy động khá nhiều người mà còn có khá nhiều bạc.

Nhưng những điều này không làm khó được Triệu Lục Cân, trong đầu Triệu Lục Cân đã tính toán hết rồi.

Triệu Lục Cân biết rõ trong khoảng thời gian ngắn mà khôi phục lại Sơn Tây tuyệt đối không thể không có sự ủng hộ của thương nhân. Tuy rằng gặp phải chiến loạn thì thế lực của thương nhân cũng không bằng lúc trước, nhưng chỉ cần họ lại tiếp tục truyền thống tốt đẹp, hơn nữa lại được sự ủng hộ lớn của quan phủ thì chỉ cần trong thời gian ngắn sẽ khôi phục được nguyên khí.

Có thương nhân ủng hộ Phần Châu Sơn Tây sẽ mang những đặc sản nào là ngũ cốc, hoa màu, rượu,... nhanh chóng mang đến Giang Nam buôn bán, còn Sơn Tây cần thiết là lương thực, vải vóc, tơ lụa, trà, đồ sứ, công cụ và yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống từ Giang Nam lại mang về bán ở Sơn Tây, có như thế nông nghiệp Sơn Tây mới nhanh chóng được khôi phục, dân chúng Sơn Tây mới có thể có những ngày an lành, cơm no áo ấm.