Cửa sảnh đóng chặt được mở ra, một quan quân hiên ngang đi thẳng vào, hành quân lễ với Liễu Như Thị và Liễu Khinh Yên, nói:
- Báo cáo quan Tư lệnh, Tương Dương cấp bách!
- Tương Dương cấp bách?
Liễu Như Thị thót tim, chỉ cần Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa còn có tin truyền về, chứng tỏ họ chưa có chuyện gì, chỉ cần 3 hỏa thương doanh chủ lực này không có chuyện gì, trong lòng Liễu Như Thị càng vững hơn, lập tức chắp hai tay ra sau lưng, quát:
- Đọc!
Quan quân mở thư ra đọc lớn:
- Quân tới, phản quân Đại Tây đã công hạ Tương Dương rồi, tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao không rõ tung tích, binh lực phản quân không rõ, chủ tướng không rõ, vốn muốn thu phục Tương Dương phải báo cáo lên Bộ tư lệnh, nhưng cuộc chiến sáng nay quân ta đã bị nhục, bỏ trận 29 người, trọng thương 67 người, khấu đầu xin tội, Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa.
- Biết rồi.
Liễu Như Thị khoát tay áo, quan quân quay người bước đi.
Liễu Khinh Yên thư thái nói:
- Chẳng trách Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa đến giờ mới gửi cấp bách. Hóa ra họ muốn thu phục Tương Dương trước sau đó mới báo cáo. Chỉ tiếc là bọn họ khinh thường phản quân Đại Tây đánh úp Tương Dương, không ngờ Trung Ương Quân không thể không những không thắng ở thành Tương Dương, hơn nữa còn chịu thiệt thòi không nhỏ!
Liễu Như Thị lắc đầu, nói:
- Thương vong 29 người, trọng thương 67 người, điều này đối với Trung Ương Quân mà nói quả là thiệt thòi lớn. Nên nhớ khi Hầu gia lĩnh binh, dù là đối mặt với thiết kỵ Kiến Nô đột kích chính diện cũng không tổn thất nhiều như vậy. Chuyện này nếu để Hầu gia biết, còn chưa biết sẽ nghĩ thế nào đây?
Liễu Khinh Yên nói:
- Xem ra phản quân Đại Tây đánh úp Tương Dương này không phải là loại lương thiện.
Liễu Như Thị nói:
- Cục diện bây giờ rất khó giải quyết. Nếu để chủ lực phản quân Đại Tây ở thác Dương Bì tiến nhanh về hướng đông, hội tụ với phản quân Đại Tây trong thành Tương Dương, muốn thu phục Tương Dương trong thời gian ngắn quả là rất khó! Trừ phi có thể đưa Pháo doanh đi, tiếc là đạn dược của Pháo doanh vẫn chưa được bổ sung tới, căn bản không có sức công kích.
Liễu Khinh Yên nói:
- Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể thu phục Tương Dương và cướp lại vật tư được tích trữ trong thành Tương Dương về, tướng sỹ Trung Ương Quân đóng ở Thanh Đồng quan và Huân Huyện sẽ bị chết đói!
- Không chỉ có thế.
Liễu Như Thị thở dài, lo âu nói:
- Trước khi Hầu gia đi còn dặn dò tiểu muội, bất luận thế nào cũng phải ngăn địch ở ngoài “Biên giới”, tuyệt đối không được để chiến hỏa cháy vào trong Hồ Quảng. Nhưng bây giờ chiến hỏa đã cháy vào Tương Dương rồi, sau khi phản quân Đại Tây vào thành, bách tính trong thành Tương Dương còn chưa biết thế nào? Họa binh rồi ….
Liễu Khinh Yên khuyên nhủ:
- Việc đã tới nước này rồi, Như Thị muội tử oán trách mình cũng chẳng ích gì, cứ xem như Hầu gia có ở đây, người cũng không ngờ có cánh phản quân Đại Tây bất ngờ xuất hiện tiến vào Tương Dương …. Ôi, Như Thị muội tử, muội nói xem cánh phản quân này rốt cuộc là từ đâu tới?
Liễu Như Thị cười chua xót nói:
- Vấn đề này có lẽ nên đi hỏi Hầu gia. Lúc trước Hầu gia dẫn quân đi đánh úp Thịnh Kinh, còn có Tam Bất Lạt Xuyên nữa, Kiến Nô và Thát Tử nhất định cũng có hoang mang tương tự như bây giờ: Cánh quân Đại Minh này rốt cuộc là từ đâu tới? Bọn chúng làm thế nào tránh được tầm quan sát của quân ta?
- Phù…
Liễu Khinh Yên hít sâu một hơi, nói:
- Như Thị muội tử, ý muội là nói chủ tướng của cánh phản quân này và Hầu gia cùng một loại người? Đều am hiểu tập kích bất ngờ?
- Chuyện này ….
Liễu Như Thị nghe vậy liền nghiêm nghị, trong đôi mắt đẹp có chút không hiểu, liền nói:
- Tập kích bất ngờ? Hiểu rồi, tiểu muội hiểu rồi! Binh lực của cánh phản quân này không thể quá nhiều, họ không phải từ dưới đất bất ngờ xuất hiện, họ là đi theo đường nhỏ tới. Tầm ngắm của chúng ta phần lớn chú ý vào các đường lớn, chẳng trách không thể phát hiện ra họ!
Liễu Khinh Yên chợt lên tiếng:
- Cũng chính là nói đây chỉ là một cánh phản quân nhỏ ư?
- Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Liễu Như Thị khẳng định nói.
- Đây nhất định là cánh phản quân nhỏ. Nếu một cánh quân số người quá nhiều thì rất khó che giấu được dấu vết, vì vậy binh lực của cánh phản quân này nhiều nhất cũng chỉ 2, 3 ngàn người, thậm chí có khả năng chỉ có khoảng ngàn người. Lúc trước Hầu gia chẳng phải chỉ dựa vào hơn ngàn tinh binh đánh úp Thịnh Kinh đấy sao?
Nói tới đây, Liễu Như Thị bỗng quay đầu lại, quát lớn:
- Người đâu!
Sớm đã có tham mưu của Bộ tư lệnh lên tiếng bước vào, cung kính đáp:
- Quan tư lệnh có gì dặn dò?
Liễu Như Thị nghiêm nghị nói:
- Lập tức truyền lệnh cho Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa, lệnh cho họ suất quân tấn công toàn diện thành Tương Dương, bằng bất kỳ giá nào, trước khi trời tối nhất định phải lấy lại thành trì, nếu không xử theo quân pháp!
- Vâng!
Quan tham mưu vâng lệnh.
- Còn nữa ….
Quan tham mưu vừa mới quay người toan bước đi, lại bị Liễu Như Thị gọi lại.
- Truyền lệnh Quân Châu, lệnh cho Hồng Nương Tử dẫn một, hai doanh trại kỵ binh Trung Ương Quân men theo bờ bắc Hán Thủy tiến gấp về phía đông, tới Quang Hóa vượt sông Hán Thủy, chuẩn bị chặn đánh chủ lực phản quân Đại Tây đang tiến gấp về phía đông.
- Vâng!
Quan tham mưu lĩnh mệnh đi ra.