Sau khi vào Liêu Thành, Đa Đạc không hề do dự liền lệnh cho Tô Khắc Tát Cáp dẫn một tên Kiến Nô đi lấy chiến mã, còn chuẩn bị lương khô và nước uống, một tên còn lại nhanh chóng tàn sát dân trong thành, Đa Đạc thì xông thẳng vào thành dinh trong thành, mệnh lệnh cho tướng phòng giữ Kiến Nô trong thành mang theo hai ngàn Kiến Nô ra khỏi thành cùng rút lui.
Dưới nghiêm lệnh của Đa Đạc, hành động của Kiến Nô vô cùng khẩn trương, chưa đến hai canh giờ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Gần giữa trưa, Đa Đạc cuối cùng đã dân hơn vạn quân Kiến Nô của Chính Bạch Kỳ và Tương Bạch Kỳ bắt đầu hoảng sợ rút về phía bắc, do có thêm sáu ngàn chiến mã, hơn vạn quân Kiến Nô có thể thay nhau cưỡi, tốc độ hành quân nhanh hơn nhiều.
Đêm đến, Hồng Nương Tử cuối cùng đã dẫn bốn vạn kỵ binh tới Liêu Thành, nhưng lúc này Đa Đạc đã dẫn hơn vạn quân Kiến Nô chạy về phía bắc được hơn trăm dặm tới châu Cao Đường, do trước khi đi Đa Đạc đã giết hết dân chúng người Hán trong thành Liêu Thành, còn đốt sạch thành trì bằng một mồi lửa, vì thế Hồng Nương Tử không biết đã có đội đại quân Kiến Nô vượt qua Liêu Thành chạy trốn về phía bắc.
Hồng Nương Tử vừa hạ lệnh cho hạ trại, vừa phái rất nhiều trinh thám cưỡi ngựa đi tìm kiếm tung tích tàn binh của Kiến Nô ở khắp nơi, bốn vạn kỵ binh giăng lưới rợp trời ở khu vực ba trăm dặm trong Liêu Thành, đợi bại binh Kiến Nô và Thát Tử tự chui đầu vô lưới, bại binh Kiến Nô và Thát Tử tan tác từ Tế Ninh lại không biết điều này, đang đâm đầu vào cái lưới khổng lồ này…
Hành dinh Tổng đốc, Tế Ninh.
Vương Phác mặc thị phục Tổng đốc uy phong lẫm liệt, đại mã kim đao ngồi sau hành án, phía sau là cận vệ Khấu Bạch Môn và Nộn Nương đứng trang nghiêm, hai bên hành án là thư ký quân vụ Liễu Như Thị và thư ký tình báo Liễu Khinh Yên, bốn cô gái đều mặc nhung trang toàn thân, tư thế hiên ngang oai hùng nhưng lại có vẻ yêu kiều của phụ nữ.
Đặc biệt là yêu nữ Liễu Khinh Yên, toàn thân không lúc nào không tỏa ra hơi thở mê người, luôn có ánh mắt hấp dẫn đàn ông.
Trong tiếng bước chân nặng nề, Lã Lục bước vào đại sảnh, chân phải đạp phịch một cái kính chào Vương Phác theo kiểu quân đội, ngang nhiên nói:
- Hầu gia, Đa Nhĩ Cổn đã tới.
Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Dẫn tới đây!
Lẽ ra bắt sống thủ lĩnh Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn thì Vương Phác phải thấy phấn khởi, dù sao lần này bắt sống Đa Nhĩ Cổn có điểm không giống lắm với khi bắt Hoàng Thái Cực lần trước, lần trước bắt sống Hoàng Thái Cực là do may mắn, hơn nữa dựa vào tập kích bất ngờ, nhưng lần này bắt được Đa Nhĩ cổn là hai quân chính diện giao phong, bắt được chủ soái của quân địch từ trong mấy chục vạn đại quân!
Trong lịch sử chiến tranh mấy ngàn năm của Hoa Hạ, cũng là chuyện không thường gặp.
Nhưng trong lòng Vương Phác lại không hề hưng phấn, càng không đắc ý, tâm trạng hắn bây giờ rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nước cạn trong giếng, vốn cũng thế, Kiến Nô chẳng qua chỉ là một bộ tộc dã man lạc hậu ở Liêu Đông mà thôi, đánh bại một bộ tộc bắt sống một tù trưởng có gì đáng vui và đắc ý chứ?
Ngoài đại sảnh vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, bóng người lóe ra, hai tên lính của Trung Ương Quân đã áp giải Đa Nhĩ Cổn vào đại sảnh.
Ánh mắt của Vương Phác và Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc gặp nhau.
Vương Phác không thể hiện gì, Đa Nhĩ Cổn lại hơi ngây người, không những vì bốn “nữ tướng” như hoa như ngọc bên cạnh Vương Phác, mà còn vì sự điềm tĩnh lúc này của hắn, trong tiềm thức của Đa Nhĩ Cổn, Vương Phác lúc này hẳn là cảm thấy đắc ý, hưng phần, nhưng sự thực dường như lại không phải như vậy.
- Đa Nhĩ Cổn.
Vương Phác nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ngươi giống hệt ta nghĩ.
- Vương Phác!?
Đa Nhĩ Cổn mỉm cười nói:
- Ngươi lại khác với tưởng tượng của trẫm.
- Ồ, vậy sao?
Vương Phác lạnh nhạt nói:
- Trong tưởng tượng của ngươi, bản hầu là người thế nào?
Đa Nhĩ Cổn lạnh nhạt nói:
- Trẫm vốn tưởng rằng ngươi và đám Ngô Tam Quế, Hồng Thừa Trù, Lư Tượng Thăng không có gì khác biệt, điểm khác là họ không may mắn như ngươi, cũng không ác độc như ngươi, nhưng đến giờ trẫm mới hiểu, ngươi không gống đám Ngô Tam Quế, rất không giống, thực ra ngươi cùng một loại người với trẫm.
- Làm càn!
Lã Lục bỗng tát mạnh vào mặt Đa Nhĩ Cổn, tức giận nói:
- Chỉ dựa kẻ man di tiện chủng như ngươi, cũng đòi đánh đồng với Hầu gia chúng ta sao?
Đa Nhĩ cổn phụt ra một đống máu, bình tĩnh nói:
- Vương Phác, xem ra người Hán các ngươi thật sự suy tàn rồi, thậm chí cả cương thường lễ tiết mà tổ tông để lại cũng quên mất, một kẻ gia nô lại dám ngang nhiên rít gào trước mặt chủ tử, cũng khó trách những kẻ đọc sách được triều đình giáo huấn từ nhỏ như Ngô Tam Quế, Hồng Thừa Trù đều đã ruồng bỏ Đại Minh, ha ha.
- Ngươi!
Lã Lục nghe vậy giận dữ, không nhịn được liếc nhìn Vương Phác một cái, nhưng không dám tùy tiện động thủ.
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cười nói.
- Xem ra ngươi đã nghiên cứu văn hóa Hán của chúng ta?
Đa Nhĩ Cổn ngạo nghễ nói:
- Không dám nói là có nghiên cứu, tuy nhiên những điều người Hán các ngươi biết thì trẫm cũng biết, nhưng điều trẫm biết thì người Hán các ngươi chưa hẳn đã biết.
- Ha ha.
Vương Phác cười to nói.
- Con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn.
- Ngươi không tin?
Đa Nhĩ Cổn cất cao giọng:
- Chi bằng hôm nay hãy lý giải về văn hóa Hán thi với trẫm, nếu Vương Phác ngươi thắng, muốn chém giết róc thịt thì cứ tự nhiên, nếu ngươi thua, phải thả trẫm về Liêu Đông, thế nào?
Vương Phác mỉm cười lắc đầu.
Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm hỏi:
- Sao, ngươi không dám?
Vương Phác xoay người đi, khóe miệng đầy khinh bỉ, mỉm cười nói:
- Không phải không dám, mà là khinh thường!
Đôi mắt Đa Nhĩ Cổn lóe lên tia giận dữ, đáp:
- Trẫm tuy không phải người Hán, nhưng cũng đọc thuộc lòng sách thánh hiền, coi như là kẻ đọc sách, giữa những người đọc sách không nên biện kinh minh lý sao? Hay là Vương Phác ngươi tự nhận không phải kẻ đọc sách? Hay là ngươi tự nhận không biết lý giải sách của thánh hiền tổ tông bằng người Nữ Chân như trẫm?
Vương Phác chậm rãi quay đầu, ánh mắt sắc như dao dừng lại trên mặt Đa Nhĩ Cổn, trầm giọng nói:
- Không hiểu nhân ái trung thứ, không biết lễ nghi liêm sỉ, chỉ dựa vào một kẻ man rợ như Đa Nhĩ Cổn ngươi cũng dám nói xằng gọi là kẻ đọc sách? Khi ngươi giơ dao lên, gian dâm cướp bóc, lạm sát người vô tội, ngươi có nghĩ đến mình là kẻ đọc sách không?
Đa Nhĩ Cổn mỉm cười nói:
- Trẫm nhớ Lão tử từng nói, vũ khí chẳng lành của binh giả, thánh nhân bất đắc dĩ phải dùng, từ đó có thể thấy thánh nhân cũng có lúc giơ dao lên, còn phải xem hắn giơ dao nhắm vào ai, giơ dao lên làm gì? Không sai, trẫm đã giết rất nhiều người Hán, nhưng đó là để cạo tóc dị phúc, để thi hành Vương hóa!
- Thi hành Vương hóa?
Vương Phác lãnh đạm hỏi:
- Ngươi có biết thế nào là Vương hóa không?
- Để bản hầu nói cho nhé, loại người man rợ như ngươi!
Không chờ Đa Nhĩ Cổn đáp lời, Vương Phác nói tiếp:
- Thế nào gọi là thi hành Vương hóa? Trung Hoa rộng lớn của ta từ xưa lấy lễ nghi lập bang, lấy đức hóa phục nhân, chưa bao giờ bạo ngược khinh người, chưa bao giờ lấy mạnh hiếp yếu, thí dụ như người Nữ Chân các ngươi, các ngươi thô bỉ lạc hậu, ngu muội vô tri, không có văn tự, không có áo mũ, không có cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Trung Hoa ta không vì thế mà coi các ngươi là những con chó dê có thể bắt nạt, có thể đàn áp hay tùy sức chém giết, chúng ta mở rộng cánh cửa đại khai giáo hóa, tinh túy văn hóa của Đại Hán chúng ta cũng mặc cho các ngươi học tập, lúc này các ngươi mới có văn tự, mới có áo mũ, mới có cấp bậc lễ nghi, người Nữ Chân các ngươi lúc này mới không còn cha con chung vợ, ở bầy đàn như người hoang dã nữa, người Nữ Chân các ngươi mới biết đến luân thường cương tự, mới học được ba phần người!
Sắc mặt của Đa Nhĩ Cổn thoáng trở nên trắng bệch, lời của Vương Phác như kiếm sắc chọc trúng trái tim y.
- Còn Kiến Nô các ngươi đối đãi ra sao với người Hán chúng ta chứ?
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Từ những năm Vạn Lịch lão nô khởi binh, bao nhiêu người Hán vô tội tay không tấc sắc đã chết thảm dưới lưỡi đao tàn sát của Kiến Nô các ngươi? Bao nhiêu người Hán vợ con ly tán, trôi giạt khắp nơi? Dưới gót sắt đất đai Trung Hoa ta đã thây ngang khắp đồng, máu chảy khắp nơi, lời của thánh nhân vào miệng các ngươi sao lại trở thành đốt giết cướp bóc, lạm sát kẻ vô tội? Với loài cầm thú chuyện ác nào cũng làm như các ngươi mà còn nói đến thực thi Vương hóa? Không, các ngươi không xứng làm người!
- Phụt!
Đa Nhĩ Cổn bất chợt cảm thấy một mùi tanh mặn phun lên cổ họng, lập tực nôn ra đầy máu tươi.
Vương Phác hít một hơi thật sâu, nói với Lã Lục:
- Dẫn đi trông giữ cẩn thận, không cho y chết.
- Vâng!
Lã Lục đồng ý vang dội.
Hai gã binh sĩ của Trung Ương Quân đáp lại tiến lên kéo Đa Nhĩ Cổn ra khỏi đại sảnh.
Đợi Lã Lục dẫn Đa Nhĩ Cổn đi, Liễu Như Thị mới dịu dàng nói:
- Hầu gia, lời người nói ban nãy thật hả giận, còn hả giận hơn cả đánh thắng trận chiến Tế Ninh, đám mọi rợ Kiến Nô đáng chết này căn bản không hiểu thế nào là vương hóa, tên Đa Nhĩ Cổn còn dám dõng dạc nói lạm sát kẻ vô tội là đã thi hành Vương hóa, quả nhiên là vô liêm sỉ.
- Vương hóa?
Vương Phác bỗng thở dài xa xăm, buồn bã nói:
- Thi hành Vương hóa cũng khác nhau tùy lúc, tùy người, trước đây khi thánh nhân lập học thuyết, dân tộc Đại Hán chúng ta chia năm xẻ bảy, đang tự tàn sát lẫn nhau, vì thế cần thi hành Vương hóa dẫn dắt mọi người chung sống hòa bình, nhưng bây giờ dân tộc Đại Hán chúng ta đã thống nhất từ lâu, không còn cần thực thi Vương hóa với lũ man di xung quanh nữa, từ nay về sau, đế quốc Đại Minh chúng ta phải thay đổi sách lược đối với lũ man di xung quanh…