Sau khi Đa Nhĩ Cổn nhiếp chính, đã chuyển bộ tộc Sát Cáp Nhĩ từ sa mạc về vùng Nghĩa Châu ở Liêu Tây, còn tìm rất nhiều cớ để tách rời đại đa số bộ hạ của bộ tộc Sát Cáp Nhĩ cho bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm, làm suy yếu mạnh mẽ thực lực của Sát Cáp Nhĩ, sau đó Đa Nhĩ Cổn vẫn không yên tâm, lại cài cắm rất nhiều cơ sở ngầm bên cạnh Ngạch Triết.

Hốt Lỗ Ôn được Ngạch Triết phái vào trong thành liên hệ với Vương Phác chính là gian tế mà Đa Nhĩ Cổn cài cắm bên cạnh Ngạch Triết, nhất cử nhất động của Ngạch Triết thực ra đều nằm dưới sự giám sát của Đa Nhĩ Cổn. Ngạch Triết còn muốn đâm sau lưng, sau khi diệt vong Kiến Nô lại nghị hòa với quân Minh, sau đó điều quân về sa mạc, một lần nữa khôi phục vinh quang của gia tộc hoàng kim, nhưng không biết rằng gã đã sắp chết đến nơi rồi.

- Cái gì?

Tát Cáp Liêm nghe vậy ngạc nhiên nói:

- Ngạch Triết và A Tư Lan tới đại doanh của Thổ Tạ Đồ? Chuyện này sao nô tài không biết? Hai tên này đến đại doanh Thổ Tạ Đồ lúc này làm gì?

Đa Nhĩ Cổn hỏi vặn:

- Ngươi nói xem?

Tát Cáp Liêm rùng mình một cái, y đã nghe ra được sát khí lạnh ngắt từ trong lời nói của Đa Nhĩ Cổn.

Hành trướng Bá Nhan, đại doanh Thổ Tạ Đồ.

Lúc Khách Nhĩ Khách thân vương A Tư Lan và Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết đang không kiên trì đợi nổi thì Bá Nhan cuối cùng đã vén trướng bước vào.

Luận về tước vị Bá Nhan chẳng qua chỉ là Quận vương, thấp hơn Ngạch Triết và A Tư Lan một bậc, nên đã cúi chào hành lễ với hai người:

- Hai vị Thân vương không ở trong doanh trại đốc thúc chế tạo khí giới công thành, đến đại doanh của Thổ Tạ Đồ chúng ta làm gì?

Khách Nhĩ Khách thân vương A Tư Lan im lặng không nói.

Sát Cáp Nhĩ thân vương Ngạch Triết đáp:

- Bá Nhan, có biết đại ca ngươi đã bị Đa Nhĩ Cổn giết không?

- Ngươi nói cái gì?

Bá Nhan nghe vậy kinh hãi nói:

- Đại ca của ta bị Nhiếp chính vương giết? Không, đại ca của ta không phải được Nhiếp chính vương phái đi Liêu Thành sao?

- Nực cười.

Ngạch Triết lãnh đạm nói:

- Đa Nhĩ Cổn tại sao phải phái Ba Nhan tới Liêu Thành? Phái ông ta tới Liêu Thành làm gì? Kể cả Đa Nhĩ Cổn muốn thì tại sao không để ông ta về doanh trại bàn giao một tiếng rồi hãy đi, Bá Nhan, ngươi không thấy điều này rất đáng nghi, rất không phù hợp lẽ thường sao?

- Điều này…

Bá Nhan không nói được gì, bỗng cảm giác những điều Ngạch Triết nói thật sự là rất có lý.

- Bá Nhan.

Ngạch Triết trầm giọng nói:

- Có biết ngươi và tộc nhân của ngươi sắp chết đến nơi rồi không? Các ngươi thật sự muốn nghe theo quân lệnh của Đa Nhĩ Cổn tấn công thành Tế Ninh, cũng đừng mong sống quay về thảo nguyên, đại pháo và súng kíp của quân Minh không phải ngồi không, các ngươi đều sẽ chết trận!

- Nhưng…

Bá Nhan ngập ngừng nói:

- Nhưng Nhiếp chính vương đã hạ quân lệnh, có thể nào không phục tùng?

- Tại sao phải phục tùng?

Khách Nhĩ Khách thân vương A Tư Lan không nói gì từ nãy bỗng nhiên lên tiếng.

- Tại sao phải phục tùng quân lệnh của Đa Nhĩ Cổn? Dũng sĩ của Đại Mông Cổ chúng ta có mười mấy vạn người, kể cả bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm là chó săn của Đa Nhĩ Cổn, kể cả chỉ có ba bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ và Sát Cáp Nhĩ chúng ta, chúng ta cũng có hơn bảy vạn dũng sĩ, dựa vào cái gì mà phải nghe lời Đa Nhĩ Cổn? Người Nữ Chân bây giờ chỉ có chưa đến bốn vạn người, xét về binh lực chỉ bằng một nửa chúng ta!

Bá Nhan run run hỏi:

- Ngươi… các ngươi có ý gì?

Ngạch Triết nghiêm nghị trả lời:

- Bá Nhan, dẫn theo tộc nhân của ngươi chiến đấu đi, có điều không phải tấn công thành Tế Ninh, mà là chống lại nô dịch của người Nữ Chân, chúng ta đã chịu đủ đựng làm nô dịch của người Nữ Chân rồi, dũng sĩ của đế quốc Đại Mông Cổ chúng ta, con cháu của chiến thần vĩ đại Thành Cát Tư Hãn, sao có thể chịu sự nô dịch của người Nữ Chân?

- Không… Không thể.

Bá Nhan run rẩy nói:

- Chúng ta không thể đánh thắng người Nữ Chân, còn cả người Khoa Nhĩ Thấm cũng sẽ không giúp chúng ta, chúng sẽ giúp người Nữ Chân đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ chết hết.

Ngạch Triết cười nhạt đáp:

- Người Khoa Nhĩ Thấm? Hừ hừ, đừng quên người Khoa Nhĩ Thấm cũng là con cháu của chiến thần Thành Cát Tư Hãn, Ban Khắc Đồ, Sát Hãn, Tác Cát Nhĩ và Mãn Chu Tập Lễ cam tâm tình nguyện làm nô tài của người Nữ Chân, nhưng các dũng sĩ của Khoa Nhĩ Thấm chưa chắc đã muốn làm nô tài cho người Nữ Chân, huống chi… chúng ta đều không phải một mình chiến đấu, chúng ta còn có cường viện!

Cường viện?

Bá Nhan ngưng lại hỏi:

- Cường viện ở đâu?

- Quân Minh!

Ngạch Triết nói từng chữ một.

- Không sợ nói cho ngươi biết, bản vương đã đạt được thỏa thuận với quân Minh, chúng ta thay quân Minh tiêu diệt người Nữ Chân, quân Minh giúp đế quốc Đại Mông Cổ chúng ta phục quốc!

- Phù phù…

Ngạch Triết vừa nói dứt lời, trên đỉnh lều trướng bỗng nhiên có những âm thanh lạ, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lều trướng khép kín chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, Ngạch Triết, A Tư Lan và Bá Nhan chăm chú nhìn lên, chỉ thấy ánh lửa hừng hực bên ngoài lêu trướng, đao thương san sát, hàn quang chói mắt gần như mê loạn con mắt của ba người.

Trong ngọn lửa sáng như ban ngày, Đa Nhĩ Cổn với vẻ mặt u ám ngạo nghễ đứng sừng sững, phía sau y là mấy trăm tinh binh Bát Kỳ giương cung cài tên, mũi tên lạnh ngắt đã ngắm thẳng vào ba người Ngạch Triết, A Tư Lan và Bá Nhan, ánh mắt Ngạch Triết lập tức nhìn ra phía sau Đa Nhĩ Cổn, Hốt Lỗ Ôn mắt sáng rực đang đứng ở đó.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Ngạch Triết và A Tư Lan biết chuyện đã bại lộ, hai người lập tức ỉu xìu giống như cây cà dưới sương.

Bá Nhan sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, quỳ gối bò đến trước mặt Đa Nhĩ Cổn, nức nở nói:

- Chủ tử, nô tài không phản bội người đâu, mượn gan trời nô tài cũng không dám phản bội Đại Thanh…

Vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn âm u lạnh lẽo, không thèm liếc nhìn Bá Nhan đã khóc rống lên, trầm giọng hô:

- Bắt!

Mười mấy Qua Thập Cáp ùa lên, ấn A Tư Lan, Ngạch Triết và Bá Nhan ngã xuống đất, Ngạch Triết dự cảm được lần này khó thoát khỏi kiếp nạn, bỗng nhiên quát lớn:

- Các dũng sĩ của đế quốc Đại Mông Cổ, các con cháu của chiến thần Thành Cát Tư Hãn, các ngươi hãy tỉnh lại đi, chúng ta phải làm chủ nhân của thảo nguyên, chúng ta tuyệt đối không làm nô bộc cho người khác, tuyệt không…

Đa Nhĩ Cổn hung dữ quát:

- Vặn lưỡi của gã lại!

- Vâng!

Một gã Qua Thập Cáp đáp lại rền vang, lập tức rút dao găm sắc bén ra đâm vào trong mồm Ngạch Triết khoắng một hồi, Ngạch Triết lập tức kêu thảm thiết một tiếng, máu tươi tràn ra khóe miệng, khi Qua thập cáp rút dao găm ra, Ngạch Triết đã không nói được lời nào hoàn chỉnh, chỉ mơ hồ nói mấy tiếng a a không rõ, mỗi lần a một tiếng sẽ phun ra một cục máu, tình cảnh cực kỳ thê thảm.

Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ, Sát Hãn và Mãn Chu Tập Lễ ở phía sau:

- Bộ hạ của bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ và cả Thổ Tạ Đồ kể từ giờ trở đi sẽ thuộc dưới trướng của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm, trẫm hy vọng các ngươi sẽ cảnh giác với ba kẻ Ngạch Triết, A Tư Lan và Bá Nhan, nhất định không được làm những chuyện có lỗi với Đại Thanh.

Bốn người Ban Khắc Đồ xoay người quỳ xuống đất, cao giọng nói:

- Đám nô tài thề chết nguyện trung thành với chủ tử, thề chết cống hiến sức lực cho Đại Thanh.

- Tốt.

Đa Nhĩ Cổn khẽ gật đầu nói:

- Các ngươi sắp có cơ hội bày tỏ lòng trung thành với trẫm rồi đó.

Bốn người Ban Đồ Khắc xúc động nói:

- Đám nô tài cung kính nghe chủ tử sai khiến.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Giữa Ngạch Triệt và Vương Phác có thỏa thuận, Ngạch Triết, A Tư Lan sẽ khởi binh phản loạn trước khi trời sáng, chỉ đợi ngoài thành hỗn loạn, quân Minh trong thành sẽ ra khỏi thành giáp công, đây là cơ hội mà ông trời ban cho trẫm, ban cho Đại Thanh, quân Đại Thanh có thể đập tan Tế Ninh, đánh bại quân Minh hay không, phải xem các ngươi thế nào.

Bốn người Ban Khắc Đồ xúc động nói:

- Đám nô tài nguyện xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng vì chủ tử, sẽ không hối tiếc.

- Không cần các ngươi xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Đa Nhĩ Cổn khoát tay áo, lạnh nhạt nói:

- Trẫm chỉ cần bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm và bộ tộc Kiều Trang Sát Cáp Nhĩ, bộ tộc Thổ Tạ Đồ và Khách Nhĩ Khách các ngươi phát động phản loạn, dụ quân Minh trong thành ra!