Liễu Như Thị khẽ mỉm cười, không trả lời thẳng câu hỏi của Vương Phác mà một phần kế hoạch tác chiến trong tệp công văn luôn mang theo bên mình đưa cho Vương Phác, nói: - Hầu gia, đây là kế hoạch tác chiến mà thiếp đề ra, mời ngài thẩm duyệt.

- Hả? Vương Phác vui vẻ nói: - Kiến Nô vừa mới có động tĩnh mà nàng đã ra được kế hoạch tác chiến rồi sao?

Liễu Như Thị nói: - Không phải Hầu gia từng nói, sau thu Kiến Nô chắc chắn sẽ xuôi nam. Thiếp cũng cho là như vậy cho nên từ hai tháng trước đã bắt tay vào làm kế hoạch tác chiến này rồi.

- Tốt lắm. Vương Phác nói: - Kế hoạch tác chiến cứ để đó đã, chờ ta tham gia xong buổi lễ tốt nghiệp Đại học Quan Quân và nghi thức duyệt binh thập doanh Trung Ương quân rồi ta sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Đại học lục quân Quan Quân Nam Kinh ở ngay bên cạnh đại doanh Yến Tử Cơ, nhưng vẫn cách nhau đến mấy dặm.

Vốn dĩ, Vương Phác chỉ định thiết lập một học viện quân sự trong Đại học Dương Minh, do hắn đảm nhiệm chức viện trưởng. Sau đó, bồi dưỡng quân sinh theo hình thức cận đại, nhưng sau đó hắn đã thay đổi ý tưởng, xây dựng một khu Đại học Quan Quân ở bên ngoài Đại học Dương Minh gọi là Đại học Quan Quân lục quân Nam Kinh.

Đại học Quan Quân có thiết lập các khoa Bộ Binh thao điển, xạ kích, chiến lược, chiến thuật, hậu cần, bộ pháo hiệp đồng

Trong đó nội dung quan trọng nhất chính là hai hạng mục Bộ Binh thao điển và hậu cần.

Đối với một hỏa thương được trang bị hỏa lực dày đặc thì Bộ Binh thao điển là quan trọng nhất. Trên chiến trường, nếu không thể duy trì được một đội hình hoàn chỉnh thì sẽ không thể hình thành hỏa lực dày đặc, đối đầu với kẻ địch mạnh nếu không duy trì được sự bình tĩnh thì sẽ không thể lắp đạn bình thường như trong lúc huấn luyện được, động tác chiến thuật chậm rãi sẽ gây nên ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Mà Bộ Binh thao điển chính là dựa vào thời gian huấn luyện dài để huấn luyện, biến các động tác chiến thuật như lắp đạn, xếp hàng trở thành bản năng sống của binh sĩ và Quan Quân. Quan Quân chỉ cần đọc thuộc Bộ Binh thao điển một lần thì tương lai mới có thể chỉ huy tác chiến một cách thuận buồm xuôi gió, không làm ra lỗi và phạm phải sai lầm lớn.

Về phần hậu cần thì lại càng quan trọng hơn.

Một đội quân được trang bị vũ khí lạnh lại khá khinh xuất mảng hậu cần. Nhất là như kỵ binh Mông Cổ, Kiến Nô dựa vào bắt người cướp của là việc chính của quân đội, gần như không có dính dáng gì đến hậu cần, quân nhu. Bất cứ lúc nào họ cũng có thể cướp được lương thực ngay tại chỗ. Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, nhưng một quân đội hỏa khí thì lại rất cần đến mảng hậu cần.

Hỏa khí quân tiêu tốn rất nhiều đạn dược. Một cuộc chiến có thể phải mất đến hơn mấy chục vạn viên đạn, mấy vạn viên Long Vương pháo và mấy ngàn phát pháo đạn! Vì lúc hành quân mỗi một binh sĩ chỉ mang theo được rất ít đạn dươc, chủ yếu vận chuyển dựa vào xe quân nhu. Xe chở quân nhu cồng kềnh, đi chậm, cộng thêm hành động của pháo doanh lại càng chậm hơn. Điều này đặt ra yêu cầu rất cao về việc đảm bảo hậu cần cho quân đội hỏa khí.

Lựa chọn đường hành quân, chọn nơi cắm trại, sông ngòi, cầu đều sẽ ảnh hưởng đến hậu cần. Đại học Quan Quân xây dựng khoa hậu cần chính là dạy cho môn sinh Quan Quân làm như nào để đảm bảo cung cấp về mặt hậu cần cho quân đội, làm thế nào đảm bảo sức chiến đấu cho quân đội.

Chiến lược chiến thuật thì hoàn toàn là do khả năng thiên phú của từng cá nhân mà định ra. Điều duy nhất mà Đại học Quan Quân có thể làm là tập trung các điển trận điển hình từ cổ chí kim để cho các Quan Quân sinh học tập. Về phần các học viên Quan Quân rút ra được bài học gì từ những điển trận điển hình này là dựa vào chính bản thân họ, dựa vào cách học thuộc lòng và cách dạy như nhồi thức ăn cho vịt thì không thể ra được.

Trước mắt mà nói Bộ pháo hiệp đồng vẫn hoàn toàn là dự định. Lấy trình độ hỏa lực của thế giới trước mắt trên căn bản là phải bắn pháo xong rồi thì mới có thể tiến hành cho bộ binh xung phong lên được. Căn bản là không cần áp chế lửa đạn thì bộ pháo hiệp đồng cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. Vương Phác cũng đưa Bộ pháo hiệp đồng là một môn học tự chọn, chứ không bắt buộc học viên Quan Quân phải học.

Sắp diễn ra buổi lễ tốt nghiệp của các học viên Quan Quân, hơn nữa còn lớp học cấp tốc có hơn hai trăm tướng lĩnh. Hai trăm tướng lĩnh này đại đa số đều được tuyển từ trong Trung Ương quân, còn có một số ít là được tuyển từ trong Vệ Sở quân tại các tỉnh. Tổng binh 7 trấn Giang Bắc như Lý Thành Đố, Cao Tiến Khố, Lý Bản Thâm cũng ở trong nhóm này.

Còn có một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong chính sử, ông ta chính là Trịnh Thành Công, con trai trưởng của Tổng binh phòng thủ trên Phúc Kiến, Tịnh Chi Long.

Nhưng lúc này Trịnh Thành Công vẫn chỉ là một thiếu niên 20 tuổi. Tổng binh phòng thủ trên biển Phúc Kiến Trịnh Chi Long vì lấy lòng Tổng đốc ngũ tỉnh Vương Phác cho nên mới đưa Trịnh Thành Công đến Nam Kinh học trong Đại học lục quân Quan Quân. Trong chuyện này đúng là có ý để Trịnh Thành Công làm con tin. Trịnh Thành Công là con trai của Trịnh Chi Long và cô gái Nhật Bản Điền Xuyên. Anh ta cũng là đứa con mà Trịnh Chi Long yêu thương nhất.

Lớp học cấp tốc này chỉ huấn luyện 4 tháng, thời gian gấp gáp. Cũng may, ngoài Trịnh Thành Công và một vài nhân vật khác, số còn lại hầu như đều không phải là tổng binh đã trải qua hàng trăm trận chiến thì cũng là những người nổi bật được tuyển ra từ trong lục quân Trung Ương. Sức khỏe tốt, được tập luyện hằng ngày và có kinh nghiệm nhập ngũ. Các khoa thiết lập cũng không phải là quá phức tạp, 4 tháng cố gắng cũng có thể tốt nghiệp được.

Vương Phác muốn lớp học Quan Quân tốt nghiệp trong tháng 9 là có 2 nguyên nhân.

Một là điều động đại bộ phận Quan Quân trong lớp học cấp tốc sung vào lục quân Trung Ương. Hai là lựa chọn những học viên có năng lực học tập tốt ở lại trường đảm nhiệm công tác giảng dạy. Vì tháng 9 Đại học Quan Quân sẽ chính thức tuyển chọn khóa học viên đầu tiên chính thức nhập học.

Trong lễ đường của Đại học Quan Quân Nam Kinh, 200 sinh viên sắp tốt nghiệp đã đến đông đủ. Một hàng người sống lưng thẳng tắp, hai tay vịn đầu gối, nhìn không chớp mắt về phía trước. Không phải là bọn họ muốn như vậy mà là vì hiến binh của Đại học Quan Quân đang nhìn chằm chằm vào họ.

- Hiệu trưởng đến!

Một tiếng hô to kéo dài theo nghi thức hiến binh, các học viên trong lễ đường đồng thời đứng thẳng dậy, 200 ánh mắt đồng lọat nhìn về hướng cửa chính.

Tiếng giày quân trang soàn soạt trên mặt đất. Vương Phác và hơn 10 huấn luyện viên đi hiên ngang vào lễ đường.

- Cúi chào!

Đội trưởng Hiến binh đứng trang nghiêm trên bục ra lệnh một tiếng dài, hiến binh trong lễ đường và hai trăm học viên quan quân đập bốp chân phải vào đùi sau đó giơ tay lên mũ cúi chào Vương Phác theo nghi thức quân đội.

Vương Phác như không nhìn thấy gì hiên ngang đi lên đài chủ tịch.

Ánh mắt của toàn thể hiến binh và 200 học viên nhìn theo từng hành động của Vương Phác. Đại đa số các học viên khi nhìn thấy Vương Phác con ngươi đều nóng rực lên. Trong suy nghĩ của bọn họ, Vương Phác chính là một thần thoại, là một truyền thuyết! Một nửa là vì có rất nhiều sự tích anh hùng về Vương Phác, một nửa khác là vì giáo dục trong trường quân đội trước sau vẫn mang theo tư tưởng sùng bái cá nhân.

Lại nói đến những trận chiến kinh điển trong khóa học chiến lược chiến thuật thì có mấy chiến dịch do Vương Phác chỉ huy. Ví dụ như cuộc chiến Tùng Sơn đã nhấn mạnh "tác dụng tính quyết định" dẫn đến chiến thắng bất ngờ của Vương Phác. Nhấn mạnh tập kích bất ngờ Thịnh Kinh của Vương Phác giống như "Linh dương quải giác, vô tích khả tầm". Thể hiện "quyết sách anh minh" của Vương liên tục chiến đấu ở các chiến trường Triều Tiên, mọi việc như thế không phải trường hợp cá biệt.

Tuyệt đối không nên xem thường uy lực của việc sùng bái cá nhân. Thứ này có thể nói đen thành trắng, bị bóc lột có thể nói thành cống hiến cho quốc gia, bị lừa gạt nói là "giác ngộ cao thượng" còn có một loại là "tinh thần kính dâng vì lãnh tụ" có thể khiến cho người ta can tâm tình nguyện bị lường gạt.

Đương nhiên, Vương Phác tuyệt nhiên là không muốn làm một vị lãnh đạo tà ác. Chỉ có điều hiện tại hắn cần Trung Ương quân tuyệt đối trung thành. Nếu muốn Trung Ương quân tuyệt đối trung thành với mình thì đầu tiên phải để cho quan quân Trung Ương Quân đồng ý trung thành với chính mình. Cho nên Vương phải để cho Đại học Quan Quân lục quân Nam Kinh trở thành một nơi bồi dưỡng thân tín.

Dưới ánh nhìn chăm chú của 200 ánh mắt, Vương Phác đi đến trước đài diễn thuyết vẫy tay về phía các học viên xung quanh.

- Nghỉ, ngồi!

Đội trưởng hiến binh đứng trang nghiêm trước đài ra lệnh một tiếng, 200 học viên đồng loạt buông tay phải xuống rồi đồng loạt ngồi xuống. Vẫn cái tư thế ngồi như vậy, sống lưng thẳng tắp hai tay đặt lên đầu gối.

Ánh mắt sáng quắc của Vương Phác nhìn lướt qua hội trường một lần rồi bắt đầu buổi diễn thuyết.

- Các bạn hôm nay đã tốt nghiệp tại Đại học Lục quân Quan Quân Nam Kinh rồi. Là hiệu trưởng của Đại học Quan Quân, tôi muốn hỏi các bạn một câu.

Ánh mắt của mọi người tập trung hết về phía Vương Phác, trong lễ đường im lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.

- Tôi không hỏi các bạn đã học được gì trong Đại học Quan Quân? Cũng không hỏi sau khi tốt nghiệp các bạn có dự định gì không? Muốn ở lại trường đảm nhiệm công tác giảng dạy hay đi đến lục quân Trung Ương? Tôi chỉ muốn hỏi các bạn, thế nào là quan quân?

Vương Phác vừa dứt lời thì Lý Thành Đống liền đứng dậy hiên ngang nói: - Hiệu trưởng, quan quân chính là chức quan binh, là linh hồn của một đội quân.

- Nói rất đúng, ngồi xuống! Vương Phác vui vẻ nói: - Quan Quân chính là quan chức mang binh, chính là linh hồn của một đội quân! Một đội quân có thể đánh được hay không, có ý chí chiến đấu hay không, chỉ cần nhìn chức quan của họ là biết.

- Binh hùng phải hùng từng người một, sẽ làm cho cả đội quân đầy khí thế! Một đội quan quân nếu trên chiến trường ai cũng sợ chết, nhát gan, yếu đuối. Như vậy đội quân đó khi lâm trận sẽ bỏ chạy, không chịu nổi tấn công của một đám ô hợp! Quan quân của một đội quân nếu là hạng người dũng mãnh không sợ hãi, vậy thì đội quân dưới tay anh ta chắc chắn sẽ chỉ là một quân bộ dám chiến đấu.

- Trung Ương Quân là một đội quân anh dũng, là một đội quân tinh nhuệ. Tôi không hi vọng bộ đội của ta xuất hiện nhiều binh lính sợ chết, lại càng không dễ dàng tha thứ cho trong đội của ta có những quan quân nhát gan, yếu đuối. Các bạn là những học viên ưu tú đầu tiên của Đại học Quan Quân. Mặc dù tôi là hiệu trưởng nhưng tôi cũng là thống soái cao nhất của Trung Ương quân, tôi chỉ có thể lấy yêu cầu nghiêm khắc nhất ra để khảo hạch các bạn.

- Tôi có thể nói rõ cho các bạn biết, trong biên chế mới của thập đệ doanh lục quân thiếu một lượng lớn quan quân. Hơn nữa còn thiếu cả quan quân mang binh từ một trung đội trưởng trở xuống. Nhưng tôi còn muốn nói cho các bạn biết rằng, 10 ngày trước, hơn 10 vạn kỵ binh Mông Cổ đã tiến quan, chưa đến nửa tháng nữa, Kiến Nô sẽ quy mô xuôi nam.

Đây là một cuộc quyết chiến liên quan đến vận mệnh của đế quốc Đại Minh chúng ta. Đệ thập doanh mới chỉnh biên là lực lượng chủ lực tham gia cuộc chiến này. Nếu các bạn vào Đệ thập doanh, không ngại nói trước, rất có thể trong số các bạn sẽ có nhiều người chết trên chiến trường. Các bạn lựa chọn vào Bộ tham mưu hoặc ở lại trường đảm nhiệm công tác giảng dạy đều không đáng xấu hổ. Nhưng khi ra chiến trường lâm trận rồi mới bỏ chạy, như thế mà là đáng xấu hổ.

- Bây giờ những ai đồng ý đến đệ thập doanh tân biên của Lục quân Trung Ương thì xin đứng dậy!

- Tôi đi!

Vương Phác vừa dứt lời thì Lý Thành Đống liền vươn người đứng dậy.

- Tôi cũng đi!

Trịnh Thành Công năm nay mới 20 tuổi cũng đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn thanh thú tràn đầy kích động. Y nhìn Vương Phác với ánh mắt nóng rực, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong! Y còn trẻ như vậy, nếu có thể theo Vương Phác chinh chiến nơi sa trường, nghĩ cũng khiến nhiệt huyết của người ta sôi trào.

Các sinh viên còn lại cũng đều đứng dậy: - Còn có chúng tôi nữa!