Thủ hạ gia đinh của Vương Phác đều là người Đại Đồng, những người đó trên đất liền thì dùng mãnh như hổ nhưng ra biển thì lại như mèo ốm. Rời bến chưa đến 2 canh giờ ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, nôn thốc nôn tháo, ngoan ngoãn trên thuyền như cừu non, cho nên mới không xảy ra nhiều loạn gì.
Mãi 2 ngày sau, đám gia đinh mới dần thích ứng sự lắc lư của con thuyền, tình hình dần trở nên ổn định hơn.
Thấy cách Đại Minh càng ngày càng gần, đám gia đinh đó mừng rỡ. Vương Phác thì không dám thờ ơ, hắn biết càng gần lúc thành công thì càng phải cành giác! Để phòng ngừa chuyện ngoải ý muốn, Vương Phác đã dẫn Hoàng Thái Cực. Đại Thiện, Bố Mộc Bố Thái và Hải Lan Châu giam vào những phòng nhỏ dưới khoang thuyền, lại phái người canh chừng suốt ngày đêm.
Nhưng vẫn có chuyện xảy ra. Sau giờ ngọ hôm nay, mặt biển vẫn êm ả. Vương Phác đang ngủ gật trên boong thuyền thì thân tín là Vương Tiểu Thẩt bông thơ hôn hên chạy đền báo cáo:
- Tướng quân, con gái Kiến Nô không chịu ăn cơm.
Vương Phác nhướn mày hỏi: - Cô Kiến Nô nào?
Tiểu Thất nói: - Cái cô tên là Bố cái gì Bố ấy. - Ngươi nói là Bố Mộc Bố Thái?
- Dúng, chính là là cô ta, đã 3 ngày nay từ sau khi rời khỏi bến thuyền cô ta không chịu ăn dù chỉ một miềng cơm.
- Có chuyện này sao?
Vương Phác nói: - Đi xem thể nào?
Tiểu Thất dẫn Vương Phác đi vào khoang đáy, mở cửa phòng giam giữ Bố Mộc Bố Thái ra, trong khoang thuyền tối om, chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Bố Mộc Bố Thái chân tay bị trói, bẩt lực ngồi cuộn lại một góc, trước mặt cô ta đặt 1 bát cơm, cơm đã nguội chưa hề động vào một chút nào.
Vương Phác nói: - Đỡ cô ta dậy.
Hai gã gia đinh trả lời rồi đi lên, đỡ lấy Bố Mộc Bố Thái ngồi dậy.
Vương Phác hỏi: - Vì sao ngươi không ăn?
Bố Mộc Bố Thái nghiêng đầu không nói nửa lời. Mặc dù nàng là con gái Mông Cổ nhưng 12 tuổi đã đến Kiến Châu nên rất am hiểu văn hóa Hán, tinh thông 3 loại ngôn ngữ Hán.
Vương Phác nói: - Ngươi muôn tự sát sao?
Bố Mộc Bố Thái vẫn không nói một câu.
- BiểI rồi!
Vương Phác gật đầu rồi lại nói với Tiểu Thât và hai gã gia đinh: - Các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Tiểu Thất và hai gia đinh ra ngoài tiện tay đóng cửa khoang lại.
Vương Phác lại đi lên hai bước ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Theo bản năng nàng nghiêng đầu vẫn im lặng, không muốn nhìn thăng vào mắt của Vương Phác. Hắn thảm nhiên cười nói:
- Ngươi thực sự không ăn?
Nàng vẫn không nói một câu.
- Được.
Vương Phác gật đầu đột nhiên giơ tay ra sức xé vạt áo của nàng, chỉ nghe thấy tiếng xé vải vang lên, áo sườn xám của nàng đã bị xe rách lộ ra phần ngực trắng hồng. Nàng hét lên một tiếng che đi phần ngực của mình, cả kinh nói:
- Ngươi muốn làm gì?
– Ta không muốn làm gì cả.
Hắn mỉm cười nói:
– Ta chỉ muốn nàng ăn cơm thật ngon, nếu nàng đồng ý ngoan ngoãn ăn cơm thì sẽ không có chuyện gì. Còn nếu nàng không ngoan ngoãn ăn cơm, ha ha, ta sẽ lột sạch quần áo của nàng, trói nàng mang lên boong thuyền, để cho các huynh đệ ta xem. Nếu nàng vẫn không chịu ăn cơm, ta sẽ bảo các huynh đệ từng người một vòng quanh.
- Đừng, đừng!
Bố Mộc Bố Thái thét lên, ra sức lắc đầu: - Ngươi không phải người, ngươi là ma quỷ, là câm thú!
- Cầm thú? Đúng, ta là cầm thú.
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Nhưng người Mông Cổ các ngươi còn cầm thú hơn, hơn 300 năm trước lúc thống trị Trung Nguyên, người Mông Cổ các ngươi đã ức hiếp không biết bao nhiên phụ nữ Hán? Còn có người Nữ Chân, hay cho một Liêu Đông hơn 200 vạn người Hán, bây giờ còn được bao nhiêu chứ?
Bố Mộc Bố Thái khóc hỏi:
- Cho nên ngươi muốn trút hêt những gì người Hán trước kia bị lăng nhục lên hậu đại người Mông, trả lại cho cả thê nữ người Nữ Chân nữa, đúng không?
- Cứ cho là như thế đi.
Vương Phác lạnh lùng nói: – Ta hỏi lại ngươi, ngươi có ăn hay không?
Nàng khóc thút thít nói: – Ta ăn.
- Thế là được rồi.
Vương Phác lại giơ tay nâng căm nàng lên, mỉm cười nói:
- Ngươi đã rơi vào tay ra, thì đừng bao giờ có suy nghĩ tự sát. Cho dù ngươi có tự sát ta cũng sẽ cởi sạch sẽ quần áo rồi trói ngươi mang lên boong thuyên để binh lính của ta làm nhục ngươi. Nếu ngươi không muốn bị lột sạch, vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, chống đối hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy, biết chưa?
Bố Mộc Bố Thái khóc nức nở, không nói lên lời.
Vương Phác đứng lên lớn tiếng nói: - Người đâu, mang cơm lên cho cô ta ăn.
Bên này vừa mới giải quyết chuyện của Bộ Mộc Bố Thái xong, bên kia Đao Ba Kiểm lại vội vàng chạy xuông khoang đáy hét lớn.
- Tướng quân, phát hiện mặt biển có một thuyền nhỏ, người trên thuyền cầu cứu chúng ta.
- Thuyền nhỏ, cầu cứu?
Vương Phác trầm giọng nói: - Đi, đi lên xem xem.
Vượng Phác đi cùng Đao Ba Kiểm lên boong thuyền, quả nhiên thấy mặt biển phía nam có một chiếc thuyền nhỏ đang chèo đến. Trên thuyền có 2 người, từ khoảng cách tiếp cận, Vương Phác dần dận nhận ra rõ ràng là hai giáo sĩ Tây Dương.
Đao Ba Kiểm hét lớn: - Tướng quân, hình như hai người nước ngoài.
Vào thế kỷ XVII, các giáo sĩ phương Tây qua đường biển vào phương Đông truyền giáo đã không còn xa lạ, tuy Đao Ba Kiểm chưa nhìn thấy quỷ lão bao giờ, nhưng đã từng nghe nói hình dạng người nước ngoài gì đó. Lúc này con thuyền nhỏ đã đi gần đến thuyền lớn, giáo sĩ trên thuyền nhỏ vẫy tay ra hiệu thả dây thừng xuống cứu bọn họ lên thuyền.
Đao Ba Kiểm hỏi: - Tướng quân, có cứu hay không?
Vương Phác cảm thấy hai thầy tu này không có uy hiếp gì liền gật đầu nói: - Thả dây thừng, cứu họ lên.
Đao Ba Kiểm lĩnh lệnh dẫn theo 2 gã gia đinh vứt dây xuống. Hai gã thầy tu Tây Dương kia mừng rỡ, vội vàng từ thuyền nhỏ xách hàng lý leo thang dây lên thuyền lớn. Lên đến thuyền lớn, hai quỷ lão này quay sang xì xồ gì đó với Đao Ba Kiểm và hai gã gia đinh kia khiến Đao Ba Kiểm nghe xong mà quay cuồng cả đầu.
Vương Phác ở ngoài thấy hai thầy tu Tây Dương này nói tiếng Anh, hắn liền đi lên dùng tiếng Anh hỏi: - Các ông là người Englnad?
Tuy kiếp trước Vương Phác chi tốt nghiệp đại học bình thường nhưng tiếng Anh lại rất lưu loát.
- Ô, Thượng Đế, cậu có thể nói tiếng Anh?
Hai thầy tu Tây Dương này mừng rỡ, trong đó có một thầy tu vẻ mặt đầy cảm kích đi lên bắt hai tay của Vương Phác, tự giới thiệu:
- Tướng quân các hạ, tôi tên là Johan, anh ta là Philip người hầu của tôi. Chúng tôi bị hải tặc bắt cóc, hôm qua mới trốn thoát được, lênh đênh trên biển một ngày một đêm thật may mắn chúng tôi lại gặp được hạm đội của tướng quân các hạ.
- Đúng là may mắn thật.
Vương Phác nhún vai nói: - Bây giờ các ông đã được an toàn rồi
Johan mở chiếc cặp da lấy một cây hỏa thương từ bên trong trịnh trọng đưa cho Vương Phác, nói
- Thưa tướng quân các hạ, vì cảm tạ đại ơn cứu mạng của ngài, tôi xin tặng cây hỏa thương tối tân nhất này cho ngài.
Mắt Vương Phác liền sáng lên. Hỏa thương mà Johan đưa là một kiểu hỏa thương cán ngắn, hơn nữa điêu khiên hăn mừng rỡ đó là một hỏa thương toại phát thức, thiết kế rất tinh xảo, lại nhẹ, rõ ràng là ưu thế hơn nhiều so với hỏa thằng thương vừa thô vừa nặng trong quân Minh. Bởi vì loại hỏa thương toại phát thức này có thể không bị ảnh hưởng khắc nghiệt của thời tiết, mà hỏa thăng thương thì không được.
- Rất cảm ơn!
Vương Phác nhận lấy cây hỏa thương rồi nói: - Lễ vật của ngài vô cùng quý giá.
Vương Phác quay đầu lại nói với Đao Ba Kiểm:
- Mặt Thẹo, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, cho bọn họ ăn gì đó trước đi, mặt khác phái mấy huynh đệ đi trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ chạy lung tung.
- Vâng!
Đao Ba Kiểm trả lời rồi giơ tay làm dấu cho hai người nước ngoài.
Vurong Phác lại dùng tiêng Anh nói mấy câu với bọn họ, hai người nước ngoài mừng rò di theo Đao Ba Kiêm. Vương Phác vuôt ve cây hỏa thương trong tay như nhặt được bảo bôi. Tuy hỏa khí của Đại Minh đã là khá tiên tiên tôi nhưng so với phương Tây cùng thời thì vẫn lạc hậu hơn rất nhiều.
Vì thế giới Phương tây lúc đó xảy ra hỗn chiến, các quốc gia đều phải vắt óc nghĩ cách cải tiến vũ khí, còn Đại Minh thì thái bình quá lâu không hê nghĩ đến cải cách vũ khí mà ngược lại đi tìm cách tự phế võ công. Đến hải quân hùng mạnh ngày xưa hoành hành đại dương cũng không thấy đâu.
Lúc Vương Phác đang nghịch hỏa thương thì bỗng Chân Hữu Tài chi tay về phía bắc kêu lên: - Tướng quân mau nhìn xem, rồng, rồng phun nước!
Vương Phác nghe ra tiếng của Chân Hữu Tài run lên lầy bầy mà không khỏi rùng mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía chân trời phía bắc mây đen mù mịt đang đi với tốc độ kinh người càn quét về phía bên này. Điều khiến người ta giật mình là có một cột nước ngang trời xoáy tròn giữa mặt biển, rồi uốn lượn cuồn cuộn bay về phía trước.
Đám thủy thủ Triều Tiên trên boong thuyền xôn xao, ánh mắt đầy sự sợ hãi quỳ rạp xuống vái lạy bầu trời. Thậm chí còn có không ít những tướng sĩ quân Minh cũng không ngừng quỳ rạp xuống vái lạy. Đối với con người thời đại này, những hiện tượng thiên nhiên bất thường vượt xa phạm vi nhận thức của họ.
Đương nhiên là Vương Phác biết đó không phải là rồng phun nước gì cả mà là lốc xoáy.
Vương Phác biết lốc xoáy còn đáng sợ hơn rồng nhiều, nó có thể nhổ tận gốc một cây đại thụ hàng ngàn năm tuổi. Có thể phá tan tác những kiến trúc kiên cố thành những mảnh nhỏ, dẫn sóng đánh nghiêng những con thuyền nặng hàng ngàn tấn! Nó chính là loại sát thủ mà con người trên thế giới khó ngăn cản nhất.
Chưa đến 15 phút đồng hồ, trên mặt biển đã bắt đầu nổi sóng gió, cột buồn đang rủ xuống cũng dần căng lên, giục thuyền lớn nhanh chóng hướng về phía nam. Tốc độ của lốc xoáy rất kinh người, nước biển giống như bị sôi lên sùng sục, thuyền lớn cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt, cảm giác có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.
Cột nước xoáy tròn kia rất nhanh dà đuổi đến sau con thuyền lớn. Cột nước xoay tròn như lưỡi hái của tử thân quân vào giữa thuyên lớn trong bất giác nhân chìm bất cứ chướng ngại vật nào.
Con thuyền tan thành chỉ trong chốc lát, vô số mảnh vụn bay lên không trung, hơn 200 tướng sĩ quân Minh, hơn một trăm thủy thủ Triều Tiên trên thuyền hỗn loạn bay hết lên trời.
Một con thuyền lớn khác cũng ầm ầm lật úp, bị cơn phong ba nuốt chừng. Tất cả tướng sĩ quân Minh trên thuyên, còn cả thủy thủ Triêu Tiên đều bị an táng dưới đáy biên.
- Ôi, không!
Theo bản năng Vương Phác lui lại phía sau gào lên: - May, mau tránh xuống phía dưới boong thuyên.
Đám tướng sĩ quân Minh do dự một lát rồi rút hết xuống boong thuyền, nhưng những tên thủy thủ Triều Tiên thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn quỳ gối trên boong thuyền dập đầu không ngừng. Vương Phác quay đầu lại xốc Chân Hữu Tài lên chạy nhanh vào khoang thuyền. Còn những tên thủy thủ Triều Tiên kia hắn cũng không thèm quan tâm.
- Bốp.
Vương Phác vừa mới vào khoang thuyền thì cơn lốc đã gào thét quét qua boong thuyền, đám thủy thủ Triêu Tiên đang quỳ trên boong thuyên kia bay lên như lá cây, xoay tròn, tru lên lăn lộn bay về phía xa, những thứ còn lại trên boong thuyên cũng bay múa lên trời.
- Rắc rắc!
Vương Phác nhìn qua một lỗ trên đỉnh khoang thuyền, có một người cây cột buồn thô to đủ một người ôm đã bị cắt thành hai đoạn. Một đoạn o durói tính cả đoạn cùng Với cột buôn xoáy bay lên cao, biến dần vào trong đám mây đen, thuyền lớn sắp bị úp lại bắt đầu bình ổn.
Một lúc lâu sau, đám mây đen mới tan đi, mặt trời lại lần nữa xuất hiện, mặt biển lại trở nên êm ả. Cảnh đáng sợ vừa rồi như một cơn ác mộng, tỉnh mộng thì không còn gì cả. Nhưng đây căn bản là không phải mộng bởi vì 3 chiếc thuyền lớn chỉ còn lại một đên 500 gia đinh tinh nhuệ bao gồm cả thuyền lớn cũng mất hết.
Điều duy nhất đáng mừng là vì thuyền của Vương Phác là một trong ba thuyền có trọng tải lớn nhật, cho nên một lượng lớn của cải giành được từ Triêu Tiên, Thịnh Kinh, còn có đám tù binh Kiến Nô Hoàng Thái Cực, Đại Thiện đều trên thuyền này. Nhưng hơn 1 ngàn gia đinh lúc trước đi theo Vương Phác xuất quan thì bây giờ chỉ còn lại chưa đến 300 người.