Bóng dáng Trần Viên Viên bỗng xuất hiện ở cửa, chặn đường Liễu Như Thị, vội nói:

- Như Thị tỷ, tỷ không thể đi được, tỷ đã hứa giúp đỡ tướng công nhà ta rồi.

- Viên Viên muội tử.

Liễu Như Thị nhẹ nhàng giữ lấy tay Trần Viên Viên, dịu dàng nói:

- Không phải tỷ không muốn giúp tướng công nhà muội, mà là tỷ có thể giúp cũng đã là những thứ này. Những cuốn sách này đều là sách quý của tỷ cất giữ đã lâu, tin chắc sẽ giúp ích được rất nhiều, được rồi, tỷ phải đi rồi, có chuyện gì mai tới Noãn Hương Các gặp lại, được chứ?

- Tỷ tỷ.

Trần Viên Viên mấp máy miệng, hỏi han:

- Phải đi thật sao?

Liễu Như Thị cười cười, sau đó buông bàn tay bé nhỏ của Trần Viên Viên, xoay người đi ra khỏi lều trúc, ánh ánh đã ngả về chiều, chiếu xuống thân hình nhỏ nhắn của Liễu Như Thị, hình ảnh nhỏ nhắn của cô đổ dài trên mặt đất, hình bóng đan xen, thể hiện sự cô đơn và cô độc, khi sắp bước ra khỏi cửa, dường như có tiếng thở dài từ trong sâu thẳm bay theo làn gió….

- Tướng công.

Trần Viên Viên chạy tới bên cạnh Vương Phác, dịu dàng nói:

- Như Thị tỷ đi rồi.

- Đúng vậy.

Vương Phác đưa tay ra ôm nhẹ Trần Viên Viên vào lòng, nói:

- Cô ấy đi rồi.

- Tướng công.

Trần Viên Viên ngẩng lên nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:

- Như Thị tỷ có phải không vui?

- Có lẽ thế.

Vương Phác liền kéo Trần Viên Viên ngồi xuống ghế, nói:

- Nương tử, thôi đừng nói tới Liễu Như Thị nữ, tướng công muốn hỏi nàng một chuyện.

Trần Viên Viên dịu dàng đáp:

- Có phải tướng công muốn hỏi chuyện bên nhà đại ca?

- Đúng vậy.

Vương Phác nói:

- Phía bên đại ca thế nào rồi?

Trần Viên Viên nói:

- Đại ca đã mua được 5000 mẫu thủy điền ở phủ Tùng Giang rồi, y định trồng bông, chờ cho tất cả đều đã ổn thỏa rồi y áp tải nhân sâm, Đông Châu còn có tiền bạc tới Nam Kinh, nhưng đại ca nói số của cải đó quá lớn, trong thời gian ngắn khả năng khó mà đổi thành bạc được.

- Trồng bông?

Vương Phác cau mày nói:

- Bây giờ trồng loại bông gì?

Trần Viên Viên lắc đầu nói:

- Chuyện này thiếp không biết.

- Thôi được rồi.

Vương Phác cười nói:

- Xem ra số tiền này tạm thời cũng không trông cậy được rồi.

- Tướng công thiếu bạc sao?

Trần Viên Viên bỗng mở to đôi mắt đẹp nói:

- Hay là thiếp mượn chút bạc của các tỷ muội?

- Nàng có thể mượn được bao nhiêu?

- Mượn dăm ba ngàn lượng thì được.

- Ha ha, dăm ba ngàn lượng đủ thế nào đươc, ôi ….

Vương Phác bỗng thần sắc biến đổi, ồ lên một tiếng nói:

- Nương tử nàng nói như vậy quả thực đã nhắc nhở ta, mau nói cho tướng công biết một ngày Noãn Hương Các của Lý đại nương có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng?

Trần Viên Viên nghĩ một hồi, nói:

- Cụ thể thì không rõ nữa, nhưng 4 – 500 lượng thì được.

Vương Phác cau mày nói:

- Không thể nào, có chút đỉnh thế sao?

Trần Viên Viên cười nói:

- Vậy tướng công nghĩ có thể kiếm được bao nhiêu?

Vương Phác nói:

- Ta vốn nghĩ là một ngày nên kiếm được hơn vạn lượng chứ.

- Làm gì nhiều như vậy.

Trần Viên Viên cười nói:

- Nếu hàng ngày có thể kiếm được hơn vạn lượng, chưa đầy nửa năm đại nương có thể thu mua được hết tất cả Câu lan ngõa xá bên bờ sông Tần Hoài lại rồi, tới lúc đó tất cả Nam Khúc, Bắc Khúc 10 dặm Tần Hoài sẽ chỉ có ở Noãn Hương Các thôi.

Vương Phác không tin nói:

- Noãn Hương Các chẳng phải là danh viện Nam Khúc của Lý Thập Nương và Lý Hương Quân sao, một người khách nghe các nàng hát một khúc là đã tiêu hết trăm mươi lượng bạc rồi. Nếu các bữa tiệc đãi khách trong các nhã hiên của Noãn Hương Các mời thêm họ tới góp vui, giá cả càng cao gấp bội, sao mỗi ngày chỉ thu được có vài trăm lượng bạc được?

Trần Viên Viên cười nói:

- Tướng công, hào khách vung tiền như rác không phải là thường xuyên, lái buôn thiết yến đãi khách quý ở Noãn Hương Các mời người tiếp khác, mỗi tháng cũng chỉ có dăm ba lần, bình thường Thập Nương tỷ tỷ và Hương Quân muội muội tiếp đãi đều là một số nho sinh. Những sỹ tử này phần lớn xuất thân nghèo khó, cho bạc còn không đủ một ly trà ấy chứ.

- Đoán chừng đó là những hủ nho hủ lậu nghèo kiết của Phục Xã đúng không? Thật đúng là, không có tiền mà còn đi kỹ viện sao?

Vương Phác nghĩ một hồi, lại nói:

- Vậy … chẳng phải trong Noãn Hương Các còn có mấy chục cô nương Bắc khúc, cứ coi như mỗi ngày họ chỉ tiếp một lượt khách, cũng chẳng phải đã có mấy chục vị khách làng chơi rồi sao? Cứ xem như mỗi vị khách làng chơi chỉ trả cho họ 10 lạng bạc, cộng lại cũng đã sấp sỉ ngàn lượng rồi, vậy sao chỉ có 4 – 500 lượng được?

Trần Viên Viên như cười như không nói:

- Tướng công, chàng nói gì vậy? Tỷ muội Bắc Khúc đắt nhất cũng mới 5 lượng một đêm thôi.

- Hả?

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Đắt nhất cũng mới 5 lượng bạc. Còn bao đêm?

- Đúng vậy.

Trần Viên Viên ừ nhẹ một tiếng, hạ giọng nói:

- Tỷ muội Bắc Khúc không dễ dàng gì, vốn dĩ họ kiếm được ít, còn bị các chủ chứa lấy đi phần lớn, để lại cho họ thường chỉ có một chút đỉnh thôi, có một số tỷ muội Bắc Khúc đã hoa tàn ít bướm rồi còn không thể kiếm đủ tiền chuộc thân nữa.

Vương Phác vò đầu nói:

- Xem ra nghề này cũng không dễ kiếm tiền như tưởng tượng.

Trần Viên Viên là người thông minh sắc sảo. Vừa nghe Vương Phác nói đã hiểu được ý của hắn, nhẹ giọng nói:

- Tướng công, hay là chàng cũng muốn mở một viện câu lan?

- Đúng vậy.

Vương Phác gật đầu, thở dài:

- Tướng công và Tôn lão đầu bị Vạn tuế gia cử tới Giang Nam luyện binh, nhưng trong tay không có tiền, để tìm ra được con đường sinh tài, tướng công nhà nàng tóc sắp bạc trắng hết rồi. Vốn nghĩ mở thanh lâu là con đường kiếm tiền. Nhưng vừa rồi nàng nói như vậy, xem ra cũng chẳng kiếm được bao tiền.

Trần Viên Viên có chút lo lắng nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:

- Tướng công, chàng thực sự muốn mở viện câu lan thì thiếp cũng không ngăn cản, nhưng chàng nhất định không được bức con gái nhà lành làm kỹ nữ nha.

- Nha đầu ngốc.

Vương Phác đưa tay ra âu yếm khuôn mặt Trần Viên Viên, áp mũi mình vào mũi Trần Viên Viên, thân mật nói:

- Nàng nói gì thế, tướng công của nàng là người như thế sao?

Trần Viên Viên cười cười, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay rắn chắc của Vương Phác, nũng nịu nói:

- Nô gia sai rồi, sau này sẽ không nói những lời như vậy nữa.

- Sai thì phải phạt.

Vương Phác cười hì hì nói:

- Tướng công phải dùng hình phạt nào đây.

...............

Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, Nộn Nương đã bưng một chậu nước ấm vào lều trúc, cười nhẹ nói:

- Phu nhân, tiểu tỳ đoán chừng giờ này người cũng tỉnh rồi chứ?

- Nha đầu thối, nói gì thế?

Trần Viên Viên tức giận nhìn Nộn Nương. Khom người muốn ngồi xuống không ngờ hai tay cánh tay mềm nhũn không còn sức nằm ngã xuống đệm, tối qua có lẽ nàng đã bị Vương Phác dày vò, đến giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, tứ chi mệt mỏi.

Nộn Nương đặt chậu nước lên kệ rửa mặt, không kìm nổi bật cười:

- Phu nhân, tối qua chắc người đã mệt lắm rồi, nhưng hôm nay khí sắc của người xem ra đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, hì hì.

- Nha đầu chết tiệt.

Trần Viên Viên càng gắt hơn:

- Chờ xem ta trị em thế nào.

Nộn Nương lần lượt lấy cốc xúc miệng và bàn chải đánh răng trên kệ rửa mặt xuống, thời Tống đã có bàn chải đánh răng rồi, làm bằng đuôi ngựa đấy, còn cho thêm muối vào bàn chải, đưa cho Trần Viên Viên nói:

- Phu nhân, người mau đánh răng rửa mặt đi.

Trần Viên Viên cầm bản chải đánh răng và cốc nước xúc miệng, hỏi:

- Hài tử đâu?

Nộn Nương đáp:

- Bà vú dỗ ngủ rồi.

- Tướng công đâu?

- Sáng sớm tướng quân đã dẫn Lục ca và Thất ca đi vào thành rồi.

- Tướng công vào thành rồi, sao em không đi theo? Có lẽ bây giờ em phải bảo vệ bên cạnh người.

- Tướng quân bọn họ nói đi vào thành tắm.

Nộn Nương đỏ mặt nói:

- Đó có lẽ là nơi đàn ông tới. Tiểu tỳ không thể đi cùng được.

Nhà tắm công cộng lớn nhất Nam Kinh nghe nói là Hồng Vũ đế hạ chỉ xây dựng, bởi vì khi đó có lượng lớn dân phu tập kết ở Nam Kinh xây dựng đô thành, vì không có nơi tắm cho tất cả mọi người nên người đầy bọ chét, Hồng Vũ đế liền hạ lệnh cho xây nhà tắm công cộng trong thành, cho các dân phu tắm rửa.

Sau đó đô thành được xây dựng xong, những người dân phu đều rút lui, nhưng nhà tắm công cộng lại được giữ lại.

Kỳ thực, vào thời Tống, trong các thành phố lớn của Trung Quốc đã có nhà tắm công cộng rồi, trong cửa hàng san sát ở “Thanh Minh thượng hà đồ” cũng có một nhà tắm, sau khi Tô Đông Pha tắm trong nhà tắm công cộng đã viết “Như mộng lệnh”, từ câu từ “xoa bóp bóp lưng” có thể thấy khi đó đã có các ngành dịch vụ hoàn thiện tẩm quất, bóp lưng rồi.

Tới thời Minh, nhà tắm công cộng ở các thành phố lớn đã trở lên quá quen thuộc rồi, các loại hình dịch vụ trong nhà tắm như tẩm quất, xoa bóp, rửa bàn chân, lấy ráy tai cũng đã hoàn bị rồi, dĩ nhiên những địa phương như vậy, phục vụ trong nhà tắm cũng có được chia ra thành hạng cao thấp quý tiện. Người thượng đẳng và bình dân có mức hưởng thụ dịch vụ khác nhau.

Vương Phác cùng với Lý Tổ Thuật, Thường Duyên Linh tới ngâm mình trong bồn nước nóng.

Trong cuộc đại chiến tối hôm qua, Trần Viên Viên cố nhiên bị dày vò quá sức rồi. Nhưng Vương Phác quả thực cũng mệt muốn chết rồi, nói lửa tốt hỏng than, gái tốt hỏng hán quả không sai chút nào, giữa trong nhà hai đại mỹ nhân như hoa như ngọc, Vương Phác vừa hạnh phúc vừa phiền não, xem ra phải bỏ chút thời gian đi tìm Lý lão cha mua thuốc mới được.

Nhưng có thời đi tắm nước nóng còn nâng cao tinh thần, nhất là toàn thân được xông hơi nóng cũng cảm thấy rất dễ chịu, có thể khiến cho mồ hôi trên người thoát ra lỗ chân lông, khiến cho lỗ chân lông giãn nở ra.

Thường Duyên Linh thoải mái dựa sát bờ, nghiêng đầu hỏi Vương Phác:

- Đại ca, sao bỗng nhiên lại muốn mời các huynh đệ đi tắm hơi vậy?

Vương Phác mỉm cười nói:

- Đại ca có việc muốn nhờ hai huynh đệ giúp đỡ.

Lý Tổ Thuật nói:

- Có việc gì, đại ca cứ căn dặn, đúng thật là.

- Là như này.

Vương Phác nghĩ một hồi, nói:

- Hai huynh đệ cũng biết, tướng sỹ trong doanh trại phần lớn đều là lưu manh, mọi người cũng đều đã 20 tuổi rồi, chính là lúc khí huyết phương cương, đại ca trị quân cực nghiêm, các tướng sỹ hàng năm đều không dám tùy tiện ra ngoài, như vậy luôn bị nhốt trong doanh trại, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nghĩ tới đàn bà.

Lý Tổ Thuật nói:

- Đại ca, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo nữa.

- Được rồi, vậy đại ca nói thẳng.

Vương Phác nói:

- Hai huynh đệ giờ là Thiên hộ Cẩm y vệ, tương lai sẽ chỉ huy Cẩm y vệ, toàn bộ Nam Trực Lệ có thể nói đều là địa bàn của hai vị huynh đệ, cho nên muốn mời hai vị huynh đệ giúp đại ca làm việc ở địa bàn của mình.

- Đại ca, rốt cuộc là việc gì?

Lý Tổ Thuật sốt ruột hỏi:

- Nếu đại ca thấy ai không vừa mắt, chỉ cần nói một câu, tối nay tiểu đệ sẽ đưa người tới xử hắn.

- Không phải trừ khử người nào.

Vương Phác liền nói:

- Mà là muốn mời hai vị huynh đệ chuộc người.

- Chuộc người?

Thường Diên Linh ngạc nhiên nói:

- Chuộc người nào?

Vương Phác nói:

- Mặc kệ các phủ các huyện Nam Trực Lệ có bao nhiêu câu lan ngõa xá, có bao nhiêu kỹ nữ lều hoa, chỉ cần là quyến rũ xinh đẹp, cô nương đang tuổi thanh xuân đều giúp đại ca cưỡng ép chuộc thân!

- Ha ha.

Lý Tổ Thuật cười nói:

- Người khác là cưỡng đoạt dân nữ, đại ca thì cưỡng ép ca kỹ.

- Việc này đại ca đã tìm đúng người rồi.

Thường Diên Linh cười nói:

- Thủ hạ dưới tay tiểu đệ chỉ e là vui chết mất, nhưng đại ca, toàn bộ câu lan ngõa xá của Nam Trực Lệ chưa tới một ngàn cũng chỉ có khoảng 800 nhà thôi, trong đó ca kỹ đang tuổi thanh xuân cũng có vài nghìn người, huynh muốn cả sao?

Vương Phác liền đáp:

- Muốn tất, tiền bạc không phải lo lắng.

- Tiền bạc dễ nói

Lý Tổ Thuật nói:

- Có Cẩm y vệ chúng ta ra tay, thì đại ca có thể mua ca kỹ tốt nhất về với giá rẻ nhất, song đại ca, huynh định mở thanh lâu trong doanh trại sao? Huynh muốn làm thế thật sao? Vậy thì đúng là đã khơi nguồn của triều Đại Minh rồi, tiểu đệ càng muốn lăn lộn cùng huynh, cái chức Thiên hộ Cẩm y vệ này không muốn làm nữa rồi.