Đại doanh Kiến Nô, đại trướng trung quân.
Đa Nhĩ Cổn và Nhạc Thác ngồi giữa. Tuy rằng hai người đều ngồi chỗ Nhiếp chính vương, nhưng địa vị vẫn có chút khác biệt. Bất kể là năng lực hay là uy vọng, hiển nhiên là Nhạc Thác đều không thể so sánh với Đa Nhĩ Cổn, huống hồ Đa Nhĩ Cổn còn là trưởng bối của Nhạc Thác, cho nên Đa Nhĩ Cổn ngồi phía bên trái.
Các quý tộc Kiến Nô còn lại như A Ba Thái, Ba Bố Thái, Thạc Thác, Tát Cáp Liêm, Đỗ Độ, Thang Cổ Đại, A Tế Cách, Đa Đạc, Hào Cách thì phân thành hai tầng lớp. Tuy cả đám bọn họ đều là Thân vương, Quận vương, không thì cũng là Bối lặc, Bối tử, nhưng trước mặt Đa Nhĩ Cổn, lại không có chỗ ngồi của bọn họ.
Đây là lần nghị sự cộng đồng Bát Kỳ điển hình đầu tiên. Ngoại trừ Tể Nhĩ Cáp Lang của Tương Lam Kỳ ra, các quý tộc trong Bát Kỳ Kiến Nô hầu như đều đã đến. Quy định bàn bạc của Bát Kỳ rất cao, chỉ có vào thời điểm xử lý sự vụ trọng đại mới có thể triệu tập. Mà thật sự là hiện tại Kiến Nô đích thực gặp phải một vấn đề ác liệt.
Vấn đề này chính là, có tiếp tục vây công Đại Đồng nữa hay không?
Đa Nhĩ Cổn vốn dĩ không trông cậy vào việc cường công không tiếc phải trả giá sẽ mang lại hiệu quả. Nếu như có thể vừa đánh là công hạ Đại Đồng, tổn thất một số nhân mã cũng hoàn toàn đáng giá, vì công phá Đại Đồng, bắt giữ Vương Phác sẽ nâng cao quân tâm, sỹ khí của Kiến Nô thật nhiều, cũng sẽ nâng cao uy vọng của Đa Nhĩ Cổn trong Kiến Nô.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho Đa Nhĩ Cổn chấn động!
Tổn thất quả thật không ít, Đa Nhĩ Cổn tổng cộng đưa bảy vạn quân vào, trong đó Bát Kỳ Hán Quân, Bát Kỳ Mông Cổ ba vạn người, cộng thêm Chính Hoàng, Tương Hoàng Kỳ mỗi kỳ năm ngàn tinh binh. Kết quả sau một ngày chiến đậu kịch liệt, ba vạn Bát Kỳ Hán Quân thương vong gần như không còn, ba vạn Bát Kỳ Mông Cổ cũng thương vong quá nửa, chỉ có Lưỡng Hoàng Kỳ ở phía sau áp trận không chịu nhiều tổn thất.
Trên thực tế, Kiến Nô tử trận thật sự không nhiều như thế, rất nhiều Kiến Nô chỉ bị thương, hoàn toàn vì không được cứu đúng lúc, mất máu mà chết.
Đa Nhĩ Cổn khẽ thở dài, bùi ngùi nói:
- Bổn vương vừa mới nhận được tin tức, trận chiến hôm nay quân Thanh chúng ta tổng cộng tử trận hơn bốn vạn sáu ngàn người. Trong đó Bát Kỳ Hán Quân hơn hai vạn chín ngàn người, Bát Kỳ Mông Cổ hơn một vạn sáu ngàn người, còn có tinh nhuệ của Lưỡng Hoàng Kỳ cũng tử trận hơn một ngàn người.
Quý tộc Kiến Nô trong trướng đều biến sắc. Tuy bọn họ nhận ra được sau trận chiến hôm nay thương vong chắc chắn sẽ không ít, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng tổn thất hơn bốn vạn sáu ngàn người. Mặc dù lần này Đại Thanh xuất ra mười bảy vạn đại quân trước nay chưa từng có, nhưng nếu như đánh theo cách của hôm nay, sau bốn ngày thì một cọng lông cũng không còn.
Trong lịch sử giao chiến giữa Kiến Nô và Đại Minh triều, thật sự trước giờ chưa có. Trước kia, hai quân giao chiến, Đại Thanh vẫn chưa bao giờ chịu thảm bại như vậy.
- Có gì đâu chứ?
A Tế Cách phản đối, nói:
- Chẳng phải là tổn thất hơn hai vạn A cáp người Hán còn có hơn một vạn người Mông Cổ sao? Tinh nhuệ Bát Kỳ của chúng ta không phải là mới tổn thất hơn một ngàn người thôi sao? Chỉ là ngoài da mà thôi.
- Đúng vậy.
A Ba Thái tính cách cũng lỗ mãng như tên kia, phụ họa theo:
- Chết hơn hai vạn A cáp người Hán, lần này bắt nhiều người hơn từ Trung Nguyên không phải là được rồi ư? Hơn một vạn người Mông Cổ càng không sao, Mạc Nam Mạc Bắc có mười mấy bộ lạc Mông Cổ, Kỳ đinh thêm một chút là có bốn mươi mấy vạn, chết đi hơn một vạn người có tính là gì?
Chân mày của Đa Nhĩ Cổn bỗng chốc cau lại, những lời A Tế Cách và A Ba Thái nói hiển nhiên đều là nhảm nhí. Hai vạn Bát Kỳ Hán Quân bị tổn thất không phải là A cáp người Hán, càng không phải là mấy vạn tráng đinh bắt về từ Trung Nguyên đi Liêu Đông thì có thể bổ sung vào, hơn một vạn người Mông Cổ tử trận càng không phải là chuyện nhỏ.
Hiện tại người Mông Cổ chỉ là thần phục Đại Thanh, còn lâu mới chân chính dung nhập vào Đại Thanh, nói cách khác, Bát Kỳ Mông Cổ hiện nay chỉ là Phó tòng quân của quân Đại Thanh. Nếu dùng quá độc, khiến người Mông Cổ cho rằng Đại Thanh quốc đang mượn cơ hội làm suy yếu bọn họ, vậy thì bọn họ rất có thể sẽ bắt đầu nảy sinh dị tâm.
Nếu là vì lần phạt Minh này mà khiến cho Mông Cổ phản bội Đại Thanh, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Trong lòng Đa Nhĩ Cổn đã nảy sinh ý niệm lui binh, nếu là vì một Vương Phác mà chôn vùi toàn bộ tinh nhuệ của Bát Kỳ của Đại Thanh quốc ở dưới thành Đại Đồng, vậy thì không đáng, Đa Nhĩ Cổn y cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Tuy nhiên, thân làm Nhiếp chính vương, Đa Nhĩ Cổn lại không thể nói thẳng suy nghĩ này ra, bởi vì vào thời điểm này nếu nói ra lời lui binh, tuy là bảo vệ được tinh nhuệ của Bát Kỳ, bảo vệ được nguyên khí của Đại Thanh quốc, nhưng trách nhiệm tiến công Đại Động gặp bất lợi, phải do Đa Nhĩ Cổn y ganh chịu.
Mục tiêu chính trị của Đa Nhĩ Cổn không chỉ là ghế Nhiếp chính vương, đương nhiên y không muốn gánh vác trách nhiệm này.
Đa Nhĩ Cổn lén liếc nhìn Đa Đạc.
Tâm tư Đa Đạc linh hoạt, rất nhanh đã hiểu ra ý của Đa Nhĩ Cổn, bước ra khỏi hàng, nói:
- Đã tổn thất hơn hai vạn Bát Kỳ Hán Quân và hơn một vạn Bát Kỳ Mông Cổ, đích xác là không đủ để khiến cho quân đội của Đại Thanh quốc chúng ta thương cân động cốt. Tuy nhiên, thất ca, thập nhị ca các huynh có nghĩ đến không. Hôm nay chúng ta có Bát Kỳ Hán Quân và Bát Kỳ Mông Cổ có thể khiển trách, có thể sai khiến, nhưng ngày mai thì sao, ngày mốt thì sao? Sau khi Bát Kỳ Hán Quan và Bát Kỳ Mông Cổ đã tổn thất hầu như không còn, tinh nhuệ Bát Kỳ của chúng ta còn có thể chỉ lo thân mình hay sao?
A Tế Cách không vui, nói:
- Lão thập tam, theo ý của ngươi, thì không đánh Đại Đồng nữa?
- Đại Đồng không thể đánh nữa.
Đa Đạc nói không chút do dự:
- Ít nhất là không thể cường công lần nữa.
Lời nói lui binh từ trong miệng của Đa Đạc nói ra không cần căng thẳng, bởi vì Đa Đạc không phải là Nhiếp chính vương, y không phải là người quyết định cuối cùng, cho nên cũng không cần phải gánh trách nhiệm.
Tát Cáp Liêm nói:
- Không sai, tiếp tục cường công nữa thì tổn thất quá lớn, cho dù là sau cùng công hạ được Đại Đồng, quân Đại Thanh chúng ta cũng sẽ thực lực đại tổn. Theo ta thấy không bằng vứt bỏ khúc xương khó gặm Đại Đồng này, trực tiếp đánh Bắc Kinh đi! Vương Phác khó chơi, ta không tin tên nhóc con Sùng Trinh trong thành Bắc Kinh cũng khó chơi như vậy.
- Không được.
Hào Cách nhanh chóng bước ra khỏi hàng quát:
- Không thể cứ buông tha cho Vương Phác như vậy!
Nhìn thấy Hào Cách nhảy ra ngoài, trong con ngươi của Đa Nhĩ Cổn bỗng lóe lên một tia lãnh ý.
Bởi vì tranh giành chức vị thất bại, Hào Cách từ chức Thân vương bị giáng xuống làm Quận vương. Nhưng bất kể là nói như thế này y đều là một chữ vương, hơn nữa còn là trưởng tử của Hoàng Thái Cực, trong thế lực của Lưỡng Hoàng Kỳ và Chính Lam Kỳ cũng có vị thế thâm căn cố đế, Đa Nhĩ Cổn không thể không đề phong. Một ngày nào đó Hào Cách Đông Sơn tái khởi, Đa Nhĩ Cổn y sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng phàm có cơ hộik chỉnh Hào Cách, Đa Nhĩ Cổn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Đa Nhĩ Cổn nảy ra chủ ý nhất tiễn hạ song điêu, một mặt có thể đùn đẩy trách nhiệm của mình, mặt khác lại có thể mượn đao giết chết Hào Cách!
Giọng nói của Hào Cách vừa dứt, Đa Nhĩ Cổn liền đứng dậy phụ họa theo:
- Túc quận vương nói không không phải là không có lý, Vương Phác là kẻ thủ sống chết của Đại Thanh quốc chúng ta, tuyệt không thể cứ buông tha cho hắn như thế. Nhưng Dự thân vương, Dĩnh thân vương, Dĩnh thân vương nói cũng có lý, lần này hưng binh phạt Minh, mục tiêu chủ yếu nhất vẫn là Bắc Kinh và tên nhóc Sùng Trinh.
Hào Cách nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc là Nhiếp chính vương có ý gì?
Đa Nhĩ Cổn thản nhiên nói:
- Bổn vương đề nghị chia binh làm hai đường, do Túc quận vương Hào Cách suất lĩnh một vạn tinh nhuệ của Lưỡng Hoàng Kỳ cùng với hai vạn Bát Kỳ Mông Cổ của Trát Tát Khắc, Thổ Tạ Đồ, ở lại tiếp tục vây khốn Đại Đồng. Bổn vương và Lễ nhiếp chính vương thì dẫn quân chủ lực của Đại Thanh trực tiếp đến Bắc Kinh, ý kiến của chư vị thế nào?
- Được.
Nhạc Thác liền gật đầu nói:
- Đề nghị của Thập tứ thúc rất hay, theo bổn vương thấy thì cứ như vậy đi nhỉ?
Mọi người đều gật đầu, hai vị Nhiếp chính vương đồng ý, đám Thân vương, Quận vương, Bối lặc bọn họ còn có lời gì hay ho để nói chứ?
Hào Cách cũng không hé răng, thật sự là trong lòng của y lại cảm thấy vui mừng, ở cùng với Đa Nhĩ Cổn chịu uất ức, còn không bằng tự mình độc lĩnh một quân. Tuy rằng ba vạn binh lực còn thiếu một chút, dùng để cường công Đại Đồng chắc chắn không đủ, nhưng đổi thành vây khốn lại rất dư dả, lần này nếu có thể công phá Đại Đồng bắt sống Vương Phác, công lao này cũng sẽ không bị Đa Nhĩ Cổn cướp mất.
Thấy mọi người đều tán thành, Hào Cách cũng không có ý kiến, việc này cứ thế mà quyết định.
Trong thành Đại Đồng, Tổng binh hành dinh.
Chân Hữu Tài lo lắng nhanh chóng tiến vào hành dinh, nói với Vương Phác:
- Tướng quân, có kết quả rồi.
Vương Phác cũng không ngẩng đầu lên, hỏi:
- Thương vong bao nhiêu người?
Chân Hữu Tài nói:
- Tử trận chín trăm chín mươi bảy người, trọng thương một trăm linh ba người, còn có hơn bốn trăm người bị thương nhẹ.
Vương Phác bỗng chốc cau mày, tuy rằng hắn sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng bất chợt nghe được con số thương vong lớn như thế vẫn không khỏi giật mình kinh hãi. Sau một ngày kịch chiến, hỏa thương đội của hắn thương vong hơn một ngàn năm trăm, cứ với tốc độ như vậy, thì không đến ba ngày hỏa thương đội của hắn sẽ thương vong hầu như không còn.
Đến lúc đó, Kiến Nô căn bản không cần động đao động thương, cứ đi tới thì có thế đánh vào thành.
- Đạn dược thì sao?
Vương Phác lại hỏi:
- Tiêu hao bao nhiêu?
Chân Hữu Tài nói:
- Long Vương pháo không tệ, còn dư hơn một trăm hòm, cũng chính là hơn hai ngàn quả. Lượng tiêu hao của đạn vỏ giấy tạm thời vẫn chưa thống kê được, tuy nhiên theo tình hình chiến đấu kịch liệt hôm nay và tốc độ bắn của Hỏa Khí Doanh mà tính toán, ty chức dám khẳng định, đạn vỏ giấy tuyệt sẽ không hơn hai vạn phát.
Vương Phác thở dài, không nói gì.
Tình hình chiến đấu kịch liệt hôm nay vượt xa ra ngoài dự liệu của hắn. Tuy rằng nhân số Kiến Nô bị sát thương cũng nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng lượng đạn dược tiêu hao cũng kinh người.
- Tướng quân.
Chân Hữu Tài cười khổ nói:
- Nếu ngày mai Kiến Nô vẫn cường công như vậy, chúng ta sẽ phải xướng lên khúc "Không thành kế" rồi.