Thân chàng nhẹ nhàng rơi dần xuống. Xuyên qua lớp sương mù trắng xóa, một phút sau người chàng mới chạm chân đến mặt đất bằng.

Thì ra tròn núi rừng hẻo lánh này, thế mà lại có nơi kỳ hoa dị thảo, suối trong đá trắng, phong cảnh đẹp đẽ như bồng lai, thật không khác nào như cảnh tiên, không ai có thể tượng tưởng được.

Trước mặt chàng là cánh rừng cây xanh um bát ngát, sau khóm cây ấy ẩn hiện những toà lâu cung đình nguy nga đồ sộ.

Văn Đồng đưa mắt nhìn quanh tứ bề một hồi, chàng do dự giây lát, rồi đành đánh bạo cất bước tiến lên. Ngôi Uyển cung này được xây cất theo lối cổ xưa, những cột trụ cao lớn chug quanh lại điêu rồng khắc phụng, chạm trổ phật tiên, nhưng lạ một điều là sao chẳng thấy một bóng người, trong ngoà đều im phăng phắc.

Văn Đồng đứng bên ngoài đưa mắt nhìn vào trong lòng thầm nhủ :

- “Chẳng lẽ ta đã xâm nhập vào đến đây thế mà người trong cốc tuyệt nhiên không hay biết hay sao...”

Ý nghĩ ấy đã khiến cho chàng không tin những lời căn dặn của cụ già quái gở là sự thực.

Vì cụ già đã từng căn dặn đến hai ba lượt, nhất thiết chớ nên gây sự lôi thôi, nên cẩn thận và dè dặt cho lắm mới được, vì võ công của vị Cốc chủ này cao siêu đến khó thể lường được.

Nếu đem những lời căn dặn của cụ già và xem tình hình trước mắt thì có lẽ Cốc chủ đang im lặng chờ đợi cho con vật vào bẫy cũng nên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Văn Đồng cứ đứng yên chờ đợi nhưng không thấy có gì động tĩnh cả, cũng không thấy một bóng người nào. Đang lúc phân vân nghĩ ngợi, bỗng theo tiếng gió vọng lại một âm thanh thánh thót, du dương. âm thanh ấy thật là quái lạ. Tiếng vanh nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nghe lọt vào tai khiến cho người ta khó phân biệt được là tiếng đàn hay tiếng sáo?

Văn Đồng suy tính giây lâu, sau cùng cất bước tiến lên, đi qua một cây cầu đá trắng, đến trước đại môn của Uyển cung. Lúc chân chàng vừa dặt lên tầng cấp đầu tiên, thì hai cách cửa lớn cũng tự động từ từ mở ra. Chàng giật mình kinh hãi vội vàng trượt người sang bên ba thước để tránh tầm thẳng của bên trong, tay tráI đưa lên bộ ngực, tay phải chẩn bị chống đỡ nếu kẻ địch bất hình lình đánh ra, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn thẳng vào bên trong.

Những sợ sệt cùng đề phòng của Văn Đồng vừa rồi chỉ hoài công thôi,vì bên trong cung vẫn im lặng như tờ, không có chút gì khả nghi cả Ngay cả âm thanh quái dị vừa rồi cũng chẳng còn nghe thấy. Chàng nhíu mày tỏ ra khó chịu, hai chân bắt đầu vân lực, hữ chưởng vẫn sẵn sàng đề phong, tung mình nhảy vào trong cung. Khi người chàng đã lọt vào trong, bỗng ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt thoảng bay qua mũi.

Sự cấu tạo bên trong của toà Uyển Cung thật là vĩ đại, những phiến đá trắng to được dùng xây cất, lại còn điêu khắc những hình ảnh tiên thần khiến cho ai vào trong ấy cũng cảm thấy như mình đã thoát tục, tách rời với thế giới trần gian.

Nhưng sự lặng lẽ tĩnh mịch bây giờ không khiến ho Văn Đồng trở nên hoài nghi sợ sệt, chàng cử tượng tưởng rằng trong cung này đâu đâu cũng đều là cơ quan nguy hiểm cả.

Gió vẫn hiu hiu, mùi thơm vẫn phảng phất vào mũi, Văn Đồng đứng giữa cung điện như cọp xuống vườn ngơ ngác không hiểu phải tiến vào lối nào cho đúng, mắt vẫn quét nhìn chug quanh để tìm một con đường theo ý muốn...

Thời gian trôi qua khá lâu, bỗng âm thanh văng vẳng lúc nãy lại đưa vào tai chàng.

Không thể chần chờ nữa, chàng cố lần bước theo hướng phát ra âm thanh ấy đi tới, càng lúc chàng càng nghe rõ, thì ra là một điệu nhạc vui tươi, khiến cho người nghe có cảm tưởng như tinh thần được phấn chấn ngay.

Chàng xuyên qua hai dãy hành lang đến một ngôi giả sơn đồ sộ thì một cung điện đẹp đẽ lại hiện ra trước mắt.

Trước điện toàn lót bằng đá hoa cương hai bên của lớn lại đặt hai con nai bằng đông đen to lớn. Giờ đây chàng mới hiểu ra tiếng nhạc vừa rồi tức từ trong cung điện phát ra, nhưng vì của đóng kín mít thành thử mới nghe ít rõ đấy thôi.

Văn Đồng nghĩ ngợi giây lâu, đang quyết định tiến lên gõ cửa, thì đột nhiên tiếng nhạc ấy cũng im bặt.

Tiếp theo là một tiếng “kẹt” vang lên, hai cánh cửa điện bỗng nhiên mở lớn, từ bên trong một thiếu nữ từ từ đi ra. Thiếu nữ này mặt đẹp, da trắng mịn màng, nhưng có một nỗi là lạnh lùng như băng sương.

Nàng từ từ đi đến trước thềm, đưa mắt nhìn vào Văn Đồng, đôi mày liễu khẽ nhíu, giọng lạnh lùng nàng hỏi :

- Ngươi có thể vào được Tử Vong cốc này, hẳn phải có người ngoài chỉ điểm, vậy mau nói người ấy là ai?

Văn Đồng cũng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, lên tiếng hỏi lại :

- Cô nương đang hỏi ai thế?

Thiếu nữ tròn xoe đôi mắt lạnh lùng đáp :

- Nơi đây chỉ có một mình ngươi, nếu không phải hỏi ngươi còn hỏi ai nữa?

Văn Đồng bỗng nhiên khẽ cười nói :

- Tại hạ không phải là kẻ tôi tớ của cô nương mà cô nương lại dùng những lời lẽ như tra hỏi phạm nhân, khiến cho tại hạ không thể đáp được.

Thiếu nữ đột nhiên mỉm cười hỏi :

- Ngươi có biết những điều cấm, luật trong cốc này không?

Lạ thay gương mặt lạnh như tiền của nàng thế mà khi mỉm cười lại đẹp như hoa mẫu đơn chớm nở, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải mê say.

Gương mặt thiếu nữ đang tươi như hoa ấy, đột nhiên lại sa sầm lại, lạnh nói :

- Ngươi có phải là kẻ điếc tai chăng?

Văn Đồng đang ngơ ngẩn với sắc đẹp tuyệt phàm của thiếu nữ, bỗng nghe nàng lên tiếng hỏi như người say mới tỉnh,vội vàng ứng tiếng :

- Việc gì thế?

-Thiếu nữ tỏ ra khó hiểu đối với chàng trai đang đứng trước mặt mình, nhưng vẫn lạnh lung tiếp :

- Mấy trăm năm nay, không hề có một người dám tự tiện vào cốc này để thám thính, ngươi có biết là nguyên do nào chăng?

Văn Đồngnghe hỏi cứng miệng không biết trả lời làm sao, thiếu nữ lại nhếch mép mỉm cười tiếp :

- Tại vì điều cấm luật của bổn Cốc, nhận vật cao thủ võ lâm hầu như ai cũng biết cả.

Văn Đồng cười nói :

- Điều cấm của quí cốc sự thực tại hạ không được biết, vậy mong cô nương chỉ điểm cho.

Thiếu nữ lạnh lùng nghiêm nghị :

- Phàm hễ ai dám tự động vào đây để thám thính, tội nặng thì xử tử, thội nhẹ thì phế võ công.

Văn Đồng “à” lên một tiếng như không thể ngờ được luật nghiêm như thế, nhưng rồi chàng cũng nghiệm nghị nói :

- Tại hạ mạo muội xâm nhập vào quỷ Cốc, thật ra...

Thiếu nữ không đợi cho chàng nói hết, liền lớn tiếng quát.

- Trên thế gian này chưa ai to gan như ngươi, dám khinh thường vào điều cấm luật của bổn cốc, Lục Dung, Phi Yến, hai người ra bắt hộ người này cho ta.

Lời vừa dứt, đã thấy hai bóng người áo đỏ từ trong rừng cây sau lưng Văn Đồng bay ra.

Thân pháp của hai người này mau lẹ khôn tả.

Tay áo khẽ đưa lên, chỉ phong mạnh mẽ điểm ngay vào “Thân Trụ”, “Hương Khúc”, “Tam Tiêu” và “Thần Đường” bốn nơi yếu huyệt của Văn Đồng.

Văn Đồng đưa mắt nhìn ra sau, đã thấy ngay hai kẻ ấy vốn là hai thiếu nữ mặc áo lụa hồng đầu thắt bím không khỏi bật cười, thân hình tránh khỏi ngay chỉ phong của hai nàng, mạnh mẽ bắn tới.

Thấy đường công của mình bị thất thủ, hai nàng nhẹ nhàng nhảy xả đến nơi liên tiếp đánh vào người Văn Đồng.

Văn Đồng vì chuyến này đến là có ý muốn cầu cạnh người, nên không nỡ ra tay đả thương họ giờ lại thấy họ đuổi theo công nã, nên buông tiếng cười lớn, thân hình như hành vân lưu thủy nhảy qua nhảy lại né tránh.

Thiếu nữ đứng bên ngoài thấy thế cười nhạt một tiếng nói :

- Thì ra là kẻ ỷ mình có chút võ công ngạo nghễ xông vào nưoi đây mà!

Trong lúc ấy trận đấu đã bắt đầu quyết liệt, hai thiếu nữ hồng y đã nhanh như chớp liên hồi công ra mười mấy chiêu, nhưng thân hình của Văn Đồng cứ bay qua lượn lại nhẹ nhàng như cánh bướm xuyên qua những luồng chưởng ảnh của đối phương.

Chiêu thức của hai thiếu nữ hồng y tuy kỳ diệu tuyệt luân, thân pháp lại mau lẹ không kể, nhưng với Văn Đồng chàng vẫn tỏ ra ung dung,tự tại, không hề tỏ ra sợ sệt hay hoang mang, thành thử đã đấu nãy giờ mà hai nàng vẫn không thể chạm vào vạt áo của chàng được. Thiếu nữ đứng ngaòi đôi mày hơi nhíu lại trầm giọng quát :

- Ngừng tay!

Hai thiếu nữ áo hồng vội vàng thu chưởng tung mình nhảy lùi ra sau mươi trượng, sắc mặt đỏ ửng như thẹn thùng. Bỗng bóng người liền xẹt qua, thiếu nữ đứng trên thềm điện đã tung mình nhẹ nhàng bay đến trước mặt Văn Đồng hạ xuống chậm rãi nói :

- Hèn chi ngươi dám cả gan đột nhập vào trong cốc. Võ công quả nhiên chẳng phải tầm thường...

Nói đến đây bỗng nhiên nàng ngưng lại, đôi mắt mở to, gương mặt dịu hiền đã phủ lên một màn sương lạnh, giọng lạnh lùng tiếp :

- Ngươi có thể đứng trong vòng mấy thước mà né tránh được sự hợp kích liên thủ của hai nàng, đủ rõ võ công đã đến mức tuyệt đỉnh, ta hôm nay...

Vừa nói đến đây, Văn Đồng liền chận lời :

- Cô nương chớ có hiểu lầm, tại hạ không có ý muốn mạo phạm đến cấm luật, thật tình định cầu kiến quí Cốc chủ ấy thôi...

Thiếu nữ không đợi cho Văn Đồng nói dứt, nghiêm ngay nét mặt lạnh lùng :

- Ngươi muốn định gặp gia sư cũng chẳng khó, chỉ cân chịu đựng được mười chiêu mà không bại, ta sẽ chịu thua, đồng thời đưa ngươi đến bái kiến sư gia.

Văn Đồng nghe nói nhíu mày, suy nghĩ nếu không thế này thì dù có nói đến tối đi nữa cũng chưa chắc nàng đã chịu nghe. Vì thế, nên chàng cười nói :

- Cô nương có thể giữ đúng lời hứa ấy chăng?

Thiếu nữ cười nhạt :

- Chớ nói lôi thôi nữa!

Lời chưa dứt, cũng chẳng kịp thấy nàng cử động thế nào mà người đã tiến đến trước mặt Văn Đồng, bàn tay trắng như ngọc khẽ đưa ra, lẹ như một luồng điện chớp, một đạo chỉ phong nhắm vào tâm mi huyệt của Văn Đồng bắn tới.

Chiêu thức nhanh nhẹn, nhận huyệt đích sát thủ thấy chẳng phải tầm thường.

Văn Đồng sớm đã đề phòng nàng ta rồi, nên vừa thấy tà áo cử động, chàng đã vội vã nhảy lùi ra sau năm thước né tránh. Thiếu nữ đáng hụt một chiêu đầu, đôi mày khẽ nhíu động, thân hình lanh lẹ tung một cái đã đến sát tới người Văn Đồng, hai luồng tay áo khẽ múa ra, bên tả phất vào “Thiên Phủ” huyệt bên hữu lại nhắm bắn vào “Khí Hải” tử huyệt đánh tới.

Văn Đồng lại buông tiếng cười đại, lại một lần nữa trượt chân né tránh. Nhưng thiếu nữ nào dễ chịu thua, hai luồng tay áo vẫn lanh lẹ phất ra, thân hình vẫn nhẹ nhàng lướt tới, vẫn nhắm vào “Thiên Phủ”, “Khí Hải” nhị huyệt.

Thân hình Văn Đồng lại càng nhanh hơn, chàng tung mình né tránh ra sau, chiêu thức của thiếu nữ lại bị đánh vào hư không vô hiệu. Thiếu nữ hai lần tấn công vẫn không chạm được vào áo của Văn Đồng, trong lòng có hơi kinh sợ song tánh vốn tự kiêu, đôi mày dĩnh ngược cười nhạt một tiếng nói :

- Quả nhiên lợi hại!

Lời dứt thì người cũng đã đến nơi, trong chớp nhoáng nàng đã đánh ra sáu chiêu liên tiếp, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào các yếu huyệt của đối phương.

Chân Văn Đồng vẫn đạp nhanh, thân hình vẫn lách tránh mau lẹ tựa hành vân lưu thủy, tránh luôn những đường công của đối phương.

Thiễu nữ bỗng khẽ cười một tiếng. Chân liền chuyển hướng, thân hình lập tức hóa thành mấy mươi chiếc bóng, chỉ, chưởng hỗn hợp công vào ngực đối phương. Trong một chiêu mà có thể đánh vào mười mấy đại yếu huyệt của Văn Đồng. Với lối võ công hiếm có này, tuy Văn Đồng là tay cao thủ tuyệt đỉnh đi nữa cũng phải kinh hồn không ít. Không dám khinh thường nữa, chàng lập tức sử dụng “Truy Quang Trục Điện” khinh công, tránh khỏi đường công hiểm hóc này, dù vậy trán chàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Chín chiêu đã vô hiệu, lời cam kết trong vòng mười chiêu chỉ còn chiêu cuối cùng này là định đoạt hơn thua, nếu thua chiêu cuối cùng mà thiếu nữ vẫn bất lực thì điều luật cấm mấy trăm năm nay đã ban ra sẽ bị Văn Đồng là người đầu tiên phá vỡ.

Vì thế nên khi chiêu vừa rồi vẫn vô hiệu quả, thiếu nữ liền nhảy lùi ra sau năm bước, mặt lộ vẻ trịnh trọng, đôi mắt đăm đăm nhìn đối phương như dò xét, như tìm kiếm một phương pháp làm thế nào để cho chiêu cuối cùng khỏi thất bại.

Văn Đồng trông thấy thái độ của đối phương như thế đã đoán ngay chiêu sắp tới sẽ lợi hại vô cùng, nên chẳng dám khinh thường, mắt luôn chú ý vào đối phương, đề phòng cẩn mật.

Chiêu cuối cùng quả thật quan trọng đối với hai bên nên họ cứ đứng yên giây lâu không hề nhúc nhích, bầu không khí nặng nề ngột ngạt bao trùm lấy họ.

Thời gian một phút một trôi qua...

Hai thiếu nữ áo hồng đứng bên ngoài mặt cũng tỏ ra kinh ngạc. Vì lâu nay họ cứ tưởng rằng vị tiểu thư của họ là thiên hạ vô song. Nào ngờ thiếu niên áo lam này võ công lại cao không thể đo lường được. Còn hơn tiểu thư của họ nữa là khác.

Bầu không khí đang lúc nặng nề ấy, bỗng nhiên từ bên trong cung điện. Một âm thanh êm dịu khẽ phảng phất vọng ra, phá tan ngay sự trịnh trọng nặng nề ấy.

Thiếu nữ vừa nghe được, mặt liền lộ sắc mừng, đôi nhãn quang liền rời khỏi người Văn Đồng, quay đầu nhìn về hướng cung điện.

Văn Đồng cũng không khỏi động tánh hiếu kỳ, vội vã đưa mắt nhìn theo, thì không biết tự lúc nào, trên thềm cung điện đã xuất hiện một thiếu nữ tuyệt đẹp, độ tuổi hai mươi, mình mặc áo trắng. Cô gái kia vừa thấy Bạch y thiếu nữ đã xuất hiện vội vàng reo mừng gọi :

- Nhị sư tỷ... thì ra là chị.

- Bạch Y thiếu nữ khẽ nhếch miệng cười, nụ cười tươi như hoa đào chớm nở đoạn nàng dịu dàng hỏi :

- Tiểu sư muội, người ấy là ai thế?

Lời nói vừa trong trẻo, ánh mắt vừa dịu hiền hình như xem Văn Đồng là bạn chứ không phải là kẻ thù vậy. Văn Đồng vừa trông thấy ánh mắt lóng lánh ấy, như đá nam châm thu hút lấy con tim, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có, bỗng nhiên hiện lên trong lòng chàng...

Thiếu nữ đứng trước mặt Văn Đồng tươi cười đáp :

- Hắn... là kẻ đã ỷ lại võ công, ngông cuồng, kiêu ngạo...

Tưởng rằng thiếu nữ Bạch Y nghe qua sẽ tỏ ra tức giận, nhưng trái lại, nàng vẫn vui vẻ mỉm cười, tà áo khẽ tung bay, thân hình nhẹ nhàng như tiên nga từ từ hạ trên không hạ xuống đến trước mặt Văn Đồng, đôi mắt mê hồn nhìn vào mặt chàng tươi cười nói :

- Các hạ có thể né tránh được chín chiêu công kích của tiểu sư muội, đủ thấy võ công cũng khá đấy. Nhưng các hạ chớ lầm tưởng mà định sai giá trị võ công của bổn môn, nếu không tiểu sư muội thiếu kinh nghiệm đối địch, thì các hạ chưa chắc đã ứng phó một cách dễ dàng vậy.

Nói đến đây nàng bỗng ngưng lại, gót ngọc tiến lên hai bước, đôi bàn tay nõn nà khẽ đưa lên vuốt lại mái tóc rồi cười tiếp :

- Tiểu sư muội đã có ước hẹn với các hạ trong vòng mười chiêu, vậy chiêu cuối cùng thiếp xin thay thế, chỉ cần các hạ tránh khỏi chiêu này, thì dù cho các hạ có muốn yêu cầu việc gì thiếp cũng ưng thuận cả.

Lời vừa dứt thì người nàng cũng đã lẹ làng tiến lên, tay mặt đưa đến ngang ngực, tay trái liền sử dụng môn “Phật Thủ Dạo Đàn” phất ngang vào người đối phương.

Văn Đồng khẽ cười một tiếng, chân khẽ nhún nương theo thế chưởng của Bạch Y thiếu nữ đánh ra nhẹ nhàng bay bổng lên không.

Bạch Y thiếu nữ thấy thế vẫn mỉm cười, lẹ làng tiến lên một bước thừa lúc Văn Đồng chưa chấm đất, tay mặt nãygiờ chờ sẵn ngang ngực, đã mạnh mẽ nhắm vào thân hình chàng lơ lửng trên không đánh ra.

Sự phối hợp của một chiêu hai thức thật là đẹp mắt, thời gian vù đúng, thủ pháp mau lẹ khiến cho Văn Đồng thất kinh hồn vía, lúc ấy chưởng phong đã đến sát bên người, muốn tránh né cũng không còn kịp nữa, đành phải linh không phá chưởng, mượn lực dội người ra ngoài xa.

Nhưng bởi vì chàng dùng lực phát chưởng giữa linh không, nên khi thân hình vừa chạm đất, không tránh khỏi sự lảo đảo mất thăng bằng.