Vị chủ tử đứng bên cạnh ao kia tuổi không lớn lắm, vóc người uyển chuyển, là thật mềm mại mà không phải béo. Một đôi mắt phượng dài, mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, là người đẹp nhất mà Tử Huyên đã từng gặp qua. Nhất là khí chất thanh nhã kia dưới ánh mặt trời càng thêm ba phần nhan – Tử Huyên có thể kết luận nàng là di nương bởi vì kiểu tóc của nàng, trên người mặc y phục màu lam.
Ngoại trừ việc biết nàng là di nương, Tử Huyên cũng không nhận ra nàng là ai vì từ khi tỉnh lại đến giờ nàng chưa gặp qua nàng ta.
Mỗi ngày các di nương tới thỉnh an đều bị nàng cho đứng ngoài cửa nhưng cũng không có vị di nương tuyệt sắc này. Lúc nàng ra ngoài đi dạo nhìn ngắm thần sắc của mọi người – đây cũng được coi là một biện pháp giết thời gian tốt- cũng không gặp vị này.
Bất luận là diện mạo hay khí chất đều làm cho nàng mêm mẩn, thấy dáng vẻ nàng ngắm mỹ nhân đến mê mẩn, làm cho đại hầu gia bất mãn. Bởi vì Đinh hầu gia không tin mình nghe được: "Lời ngươi vừa nói là có ý gì?" Thế nhưng tâm tư Tử Huyên đã sớm bay đến bên người tiểu mỹ nhân, làm sao còn nghe được hắn nói gì nữa.
Đinh hầu gia không thể không lớn tiếng hỏi lần nữa, bởi vì có không đương làm cho hắn nghĩ tới khác chỗ đi: "Tử Huyên, ta đều đã nói ta sau này sẽ không vắng vẻ ngươi, có chuyện chúng ta có thể hay không hảo hảo ngồi xuống nói? Chúng ta rốt cuộc là phu thê, luôn luôn tức giận cũng không được gì , đúng hay không?" Mặc dù trong lòng sinh ra một chút không hài lòng, cho rằng Chu Tử Huyên vẫn là sẽ cố kế nặng thi nhưng hắn là thật không muốn lại làm tai nạn chết người.
Bất kể như thế nào đã là vợ chồng, hãy tìm phương pháp tốt để có thể ở chung mới là chính yếu, bất kể trước đây có mâu thuẫn hay chiến tranh lạnh cũng nên giải quyết để sống hòa bình.
Hắn phóng đại thanh âm lại làm cho Tử Huyên đại mất hứng.
Hắn nói to lên lại nghe thấy Tử Huyên mất hứng: "Có ý gì? Ngươi thật được nghe không hiểu hay là giả được nghe không hiểu, ý tứ của ta chính là sau này, ngươi không cần phiền lòng đến ta, ngươi đau ai, yêu ai ta không quan tâm." Nói xong nàng vẫy tay gọi rời khỏi đình Trân Châu: "Mời các nàng qua đây ngồi một chút."
Trên ti vi vẫn nhìn thấy nữ nhân cổ trang nhưng mà so với nữ nhân kia thì đúng là như nha hoàn vậy. Tử Huyên cũng không phải là muốn cùng mỹ nhân nói chuyện, thế nhưng lại có quan hệ với Đinh hầu gia, cho nên nàng thà nhìn mỹ nhân cảnh đẹp ý vui còn hơn.
"Chu Tử Huyên!" Đinh hầu gia nghe xong bùng phát tức giận, hắn chưa gặp nữ nhân nào thấy hắn mà coi hắn như không tồn tại thế này.
Tử Huyên nhìn hắn: "Ngươi tức giận cái gì, muốn người có người ngươi làm sao còn không vui ? Người không vui phải là ta mới đúng, hòa ly cũng không được đúng là không có đạo lý gì hết. Ngươi không muốn nhìn thấy ta, thế nhưng ta không thể ly khai, chí ít ta cũng không đi làm phiền ngươi, ngươi còn không vui cái gì ? Hoàn toàn không quấy rầy ngươi là không có khả năng, có một số chuyện liên quan đến Đinh phủ phải thương lượng với ngươi, thế nhưng ngươi yên tâm ta tuyệt đối không quấn ngươi, cũng không quản ngươi đi đến phòng của di nương nào."
"Năm đó là ta vì hai chữ danh tiết, không muốn chết cũng không muốn xuất gia, càng không muốn sống mà bị người ta phỉ nhổ, cho nên cố ý phải gả cho ngươi đó là ta không đúng; hiện tại không thể hòa ly ta cũng bất đắc dĩ, thế nhưng ta sẽ không đi quấy rầy ngươi và Phương di nương thêm lần nào nữa, về phần quan tâm hàng đầu của ngươi, ngươi cứ việc toàn tâm toàn ý dành cho Phương di nương, có thế ta sẽ vô cùng cảm kích"
Nhìn thấy Đinh hầu gia tức giận mặt xưng lên, Tử Huyên thở dài một hơi, nghĩ đến mình đã phá hỏng nhân duyên của nhà người ta, nên nói: "Nói thật, ta thật rất muốn rời đi, chỉ là hoàng mệnh không tránh được cũng là ta tự làm tự chịu không trách ai được. Chí ít, ta tận lực không đi quấy rầy cuộc sống của ngươi cùng Phương di nương."
Nàng nói đến đây cười cười, phảng phất như dáng vẻ nói đùa: "Mẹ ta dù thế nào cũng là một mạng đổi một mạng cứu ngươi, ta muốn sống cũng phải có bạc, nếu như ngươi có thể cho ta một số lớn tiền bạc, để ta ở trang viên hoặc biệt viện, ta thật sẽ cám ơn ngươi. Ngươi xem, trước cứ như vậy đã sau rồi tìm cách hòa ly, được không?"
Đinh hầu gia nhìn Tử Huyên, ánh mắt lấp lánh chăm chú vào trên mặt của nàng, như muốn tìm ra điều gì bất thường trên mặt nàng; hắn muốn biết lời này có phải là lời thật lòng của nàng hay không, nếu như có thể đem Tử Huyên an bài đến biệt viện sống – biện pháp này cũng tốt, thế nhưng nhỡ ra là trò đùa mới của Tử Huyên thì sao?
Đột nhiên nghĩ đến hoàng đế nói hắn thu hồi ánh mắt bật hơi: "Ngươi chỗ nào cũng không thể đi, ngay Đinh phủ ở đi." Hắn nghĩ nghĩ thêm một câu: "Ngươi là Đinh gia chủ mẫu xử lý chuyện trong phủ cũng là việc phải làm, việc này ta sẽ đi nói với mẫu thân, ngươi không cần phải làm cái gì cả."
Tử Huyên nghe vậy thở dài một hơi, biết ly khai sẽ không đơn giản như vậy cũng là không hề nói, trái lại nhìn về phía bên kia cổ quái cười cười: "Hầu gia, ngươi mà ngồi lại đây thêm lúc nữa, đoán rằng một hồi sau các phu nhân trong phủ sẽ chạy đến; sau này chúng ta tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông, ngày qua ngày không liên quan gì đến nhau, ngươi cũng nên nói với các di nương của ngươi về chuyện này, đừng để các nàng tới tìm ta gây phiền phức? Còn có, hầu gia còn nhiều chuyện cần xử lý ta không giữ lại nữa, ngươi đi thong thả."
Ở Tử Huyên đoán phương hướng, Lãnh thị bóng dáng như ẩn như hiện, xem ra hình như sắp đi tới.
Đinh hầu gia liếc mắt nhìn xa xa Lãnh thị hừ một tiếng, lại cũng không có đi suy nghĩ nhiều: bởi vì nữ tử trước mắt này quá mức đáng ghét, làm cho hắn có cảm giác tức giận. Đích xác, hắn không thích nàng, nhưng lại cũng chưa từng nghĩ, mình trong mắt nàng cũng không bằng một hạt bụi.
"Ta hôm nay không có chuyện gì, qua chỗ ngươi ăn cơm đi." Đinh hầu gia vuốt vuốt áo bào, vén vạt áo chân như muốn bước đi: "Ta nói rồi sẽ không lạnh nhạt ngươi thì sẽ không lạnh nhạt, ngươi không cần phải lo lắng cái gì."
Tử Huyên nhíu mày, nam nhân này không phải là đầu óc có vấn đề chứ, nàng nói chưa được rõ ràng hay là hắn nghe không hiểu? Nhìn thấy Trân Châu dẫn mỹ nhân kia qua đây, nàng liền im miệng không hề cùng Đinh hầu gia nói chuyện, mỉm cười đón hai người.
Nàng cũng không biết mỹ nhân này thì xưng hô như thế nào, vì thế nhìn về phía Trân Châu chờ nàng mở miệng nhắc nhở chính mình. Mà cái kia tiểu mỹ nhân kia đã đối nàng khuất thân hành lễ: "Tỳ thiếp Sở thị cấp phu nhân thỉnh an, không dám nhận phu nhân thân nghênh."
Tử Huyên kéo nàng đến: "Không nên nhiều như vậy lễ , quá đi theo ta ngồi một chút đi, có phải hay không cũng thích này trong ao con cá?" Nàng hoàn toàn không để ý tới ngồi ở chỗ kia Đinh hầu gia: "Ta đã ở cho cá ăn."
Sở thị cười gật đầu: "Cấp hầu gia thỉnh quá an lại bồi phu nhân." Nàng quá khứ dịu dàng cúi chào một khắc, Tử Huyên nhìn nàng quần áo bị gió hơi cố lấy, thật giống như nhìn thấy một đóa hoa tươi nở rộ ở trước mắt.
Đinh hầu gia lại nhàn nhạt xua tay: "Ngươi thân thể nhiều ? Đại phu không phải nói không cho ngươi gần thủy thôi, lạnh đến không tốt."
Sở thị vành mắt có điểm hồng: "Tạ ơn hầu gia quan tâm, đã tốt , chỉ là hầu gia công vụ bề bộn tỳ thiếp không dám quấy rầy hầu gia, thế nhưng tỳ thiếp đã đến thái phu nhân nơi đó tạ ơn ân ."
Tử Huyên đối Đinh hầu gia cùng thiếp thất giữa nói chuyện không có hứng thú, nàng nhìn thấy Lãnh thị cũng muốn đi qua đứng dậy: "Sở thị ngươi bồi hầu gia ngồi đi, ta còn có việc đi về trước ."