Phương Phỉ nhìn Tử Huyên khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch: "Ngươi, ngươi gọi ta là cái gì?" Nàng không dám tin khi nghe câu xưng hô kia.
Tử Huyên ôm ngực: "Phương di nương, ta gọi ngươi như vậy là sai sao?”.
Phương Phỉ quay đầu lại nhìn về phía Đinh hầu gia cùng Đinh thái phu nhân: "Mẫu thân, hầu gia, tỳ thiếp, tỳ thiếp..." Nước mắt ào ào chảy xuống, nghẹn ngào nói không nên lời; tất cả ủy khuất không cần nói ra cũng hiểu, chính vì nàng không cần nói ra khỏi miệng, như vậy càng làm cho người ta cảm thấy nàng chịu biết bao nhiêu là tủi nhục.
Đinh thái phu nhân nhướng mày cất giọng nói: "Tử Huyên, ngươi đi vào trong nói chuyện đi." Thấy vậy, Đinh hầu gia cũng chỉ là đi đến ôm lấy Phương Phỉ, nhẹ nhàng dỗ nàng rồi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, không nhìn Tử Huyên cũng không trách cứ nàng.
Tử Huyên vào phòng qua loa chào: "Thái phu nhân cùng hầu gia có thể dùng cơm ?" Nàng là cố ý , nhìn thấy hộp thức ăn mình mang đến đang mở ra kia, nàng nói tiếp: "Thái phu nhân, để ta tới hầu hạ ngài dùng cơm được không."
Mùi vị của thức ắn thiu lập tức bay đầy trong phòng, làm cho Đinh thái phu nhân nhíu mày: "Ta không đói..."
"Chu Tử Huyên, ngươi không nên quá quắt như vậy!" Đinh hầu gia tức giận đến nổi gân xanh: "Vật như vậy mà có thể đưa đến cho mẫu thân ăn sao?"
Tử Huyên im lặng nhìn hắn chằm chằm, mãi cho đến khi hắn tránh ánh mắt nàng, mới hỏi: "Thì ra cơm nước như vậy hầu gia cũng biết là không thể ăn cơ đấy, vậy mà mấy năm nay Lưu Ly và Trân Châu vẫn ăn đấy thôi? Là ta quá mức sao?" Nàng cầm lấy cái chén ném mạnh xuống đất: "Là ta quá mức sao?"
Nàng ném cái chén ở dưới chân hầu gia, ném xong liền hỏi một câu; ném xong chén liền đi ôm bình hoa, dù sao ở Đinh gia nàng là người xấu, quá mức cũng là nàng, vậy không ngại tiếp tục ném đồ.
Đinh hầu gia rốt cuộc đứng lên đỡ được bình hoa, một tay kéo Tử Huyên lại: "Ngươi náo loạn đủ chưa?"
Tử Huyên sửa sửa lại quần áo của mình, lại vuốt ve tóc mình nhìn Đinh hầu gia cười: "Không có." Nàng sau khi nói xong tiện tay cầm lấy bình hoa nhỏ trên trường kỷ ở phía sau ném xuống đất.
Đinh hầu gia tức giận đến nỗi hai mắt trừng lớn như sắp lồi ra: "Ngươi, ngươi ——!" Thế nhưng có thể làm gì được đây? Đánh người sao, nhưng hắn không có thói quen đánh nữ tử, hơn nữa là thê tử mà hoàng thượng tứ hôn, không phải nói đánh là hắn có thể đánh nha.
Đinh thái phu nhân xoa xoa trán: "Ngươi trở về ngồi xuống cho ta!" Sau đó mới nhìn Tử Huyên: "Ngươi cũng ngồi xuống nói chuyện có được không?" Thật đúng là lần đầu tiên bà nén giận như vậy.
Tử Huyên ngồi xuống, chưa để ai nói đã lên tiếng trước: "Sau này ta không ăn chay nữa, ta muốn bữa nào cũng có cá có thịt, ta muốn ăn cái gì trù phòng sẽ làm cho ta cái đó; nha hoàn của ta, cũng phải được phần giống như nha hoàn bên người thái phu nhân?" Nàng nói đến đây muốn uống trà, thế nhưng lại không có ly trà: "Người tới, dâng trà, các ngươi không nhìn thấy ta khát nước sao?”
Huyệt thái dương của Đinh hầu gia lại nhảy nhảy, quay đầu đi không để ý đến Tử Huyên, ấy thế mà hắn nhịn xuống được.
Tử Huyên nhìn nhìn Đinh thái phu nhân, lại nhìn nhìn Đinh hầu gia bỗng nhiên cười cười: "Ta nghĩ, những lời ta vừa nói Đinh thái phu nhân cùng với hầu gia sẽ không phản đối chứ? Còn có, tiền tiêu hàng tháng của ta nghe nói bị trừ bớt, sau này sẽ không còn bị trừ nữa nhỉ? Đúng rồi, nhớ đem phần trước đây bị trừ bớt mang đến cho ta." Nàng tiếp nhận trà nha hoàn đưa tới: "Được rồi, ta nghĩ thêm được cái gì sẽ nói lại với thái phu nhân và hầu gia sau ."
Đinh thái phu nhân sắc mặt rất khó nhìn, nhưng vẫn gật đầu, Phương Phỉ có dự cảm không tốt, tiếng khóc lập tức nhỏ không ít.
Tử Huyên uống trà xong, mới đứng lên nhìn Đinh thái phu nhân và hầu gia nói: "Vậy ta đi về trước ." Khi đi qua người Phương Phỉ, nàng gập người xuống nói nhỏ: "Kỳ thực, có hoàng thượng tứ hôn thật là tốt, ngươi nói có đúng hay không?" Nhìn Đinh thái phu nhân nhẫn nại tốt như vậy, đối đãi với nàng khách khí như vậy mặc dù lời nói có chút lạnh lẽo, nhưng rõ ràng là không muốn làm cho nàng giận dữ, còn có cái gì tốt hơn.
Khẳng định hoàng thượng cùng hoàng hậu không nói lời gì tốt đẹp với bọn họ, hai mẹ con bọn họ bây giờ không dám làm quá lên với nàng; biết việc này lòng Tử Huyên cảm thấy thật sảng khoái.
Đi tới cửa Tử Huyên quay đầu lại: "Phương di nương, ngươi tiễn cũng không tiễn, thi lễ cũng không thi lễ, dập đầu cũng không, còn có, vừa rồi ta nói ngươi tự mình vả miệng, ngươi còn chưa có làm đâu, không phải đã quên rồi đấy chứ”.
Đinh hầu gia đứng lên lần nữa: "Ta nói rồi, Phương Phỉ là nhị phu nhân ở trong phủ…”.
Tử Huyên nhìn hắn: "Hầu gia, ta nghe chưa rõ, ngươi lặp lại lần nữa? Ấy thế mà ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ta hình như là có thể đi vào cung cầu kiến hoàng hậu nương nương đấy? Có muốn hay không ta đi hỏi hoàng hậu nương nương một chút, ai mới có thể đảm đương được danh xưng Đinh nhị phu nhân này? Hầu gia, ta nghe người ta nói ngươi còn có đệ đệ, sau này đệ muội phải xưng hô như thế nào, thật đúng là làm cho người ta đau đầu đấy."
Đinh thái phu nhân quát lạnh một tiếng: "Ngươi ngồi xuống cho ta!" Bà hít sâu một hơi nhìn về phía Phương Phỉ: "Tử Huyên nói có lý, Phương Phỉ là quý thiếp nhưng cũng là thiếp, sau này trên dưới trong phủ đều xưng hô là Phương di nương đi. Phương Phỉ, ngươi còn chưa chào phu nhân? Đinh phủ chúng ta có quy tắc đàng hoàng."
Phương Phỉ trên mặt hiện lên khuất nhục, cáu giận, cuối cùng nàng nhìn Đinh thái phu nhân, ủy khuất hướng về Tử Huyên cúi mình xuống: "Di nương Phương Phỉ tiễn phu nhân."
Tử Huyên lúc này mới cười rời đi.
Bên này Phương Phỉ đã nhào vào lòng Đinh hầu gia khóc lóc, khổ sở cùng ủy khuất nhiều năm qua đều tràn ra trong lòng: thê tử hầu gia vốn là nàng, vốn là nàng a! Nàng cũng không phải cam nguyện làm thiếp, chỉ là muốn được ở cạnh Đinh hầu gia thì phải làm thiếp, vốn cho là có thể có phù chính một ngày, không nghĩ cho tới hôm nay lại bị người nhục nhã đến như vậy.
Đinh hầu gia ôm lấy Phương Phỉ thấy nàng khóc làm cho ruột gan như đứt từng khúc: "Phỉ nhi, không có cách nào, việc nàng tự tử đã bị hoàng thượng cùng hoàng hậu biết được, ta cùng mẫu thân vừa mới bị răn dạy xong, nếu như nàng lại muốn tìm cái chết, hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho Đinh gia chúng ta; ngươi, ngươi trước hết nhịn một chút."
Đinh thái phu nhân đập mạnh tay xuống bàn: "Còn thể thống gì, khóc cái gì mà khóc. Quá lắm cũng chỉ là bị người ta gọi một câu di nương thôi, cũng không phải muốn cho ngươi làm di nương cả đời, có cái gì tốt mà khóc? Nàng có ác danh, nhưng cũng không phải là người có mưu mô gì, ngươi chỉ phải nhịn nàng lúc này thôi, sau này sẽ nghĩ ra phương pháp, ngươi gấp làm gì."
Bà nói xong oán hận liếc mắt trừng Phương Phỉ một cái: "Không có hiểu biết gì hết, chỉ biết khóc." Nói xong đứng dậy: "Ta mệt mỏi đi trước nghỉ một chút, cơm nước ở phòng bếp được thì gọi ta. Còn có, Phương Phỉ, không nên gian lận ở phòng bếp như vậy, nếu truyền ra ngoài đối với thanh danh của Đinh gia ta không tốt, hiểu không? Hiểu được là tốt, ngươi cần phải biết, cũng không cần nhớ thương vị trí phu nhân kia, quên đi thành thật làm di nương đi."
Phương Phỉ lập tức lau lệ đứng lên giúp Đinh thái phu nhân tiến vào phòng trong: "Là Phương Phỉ không phải, rốt cuộc là trẻ người non dạ, còn mong thái phu nhân dạy bảo."
Đinh hầu gia nhìn mảnh vụn của ly trà văng đầy đất, nghĩ đến lúc Tử Huyên đập vỡ này nọ, không biết thế nào trong lòng liền một trận lo lắng, đứng dậy ly khai khỏi viện Đinh thái phu nhân, cơm cũng không ăn xuất phủ đi.
Tử Huyên nghe nói Đinh hầu gia xuất phủ thì thào tự nói: "Nếu có thể biết hắn đi nơi nào thì tốt rồi, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn không đi được nơi nào tốt đẹp cả." Ai, có hoàng gia làm chỗ dựa là chuyện tốt, nhưng là muốn rời khỏi không phải càng khó?
*****