Nữ đầu bếp trưởng nhìn Tử Huyên dùng tạp dề xoa xoa tay: "Đại phu nhân, kia, kia không được."
Tử Huyên ngồi xuống nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu đi đến bên kia cướp thức ăn, có nàng ở đây, mặc dù nữ đầu bếp không cam không nguyện cũng không dám ngăn cản hai nha đầu kia, nàng rốt cuộc là hoàng đế tứ hôn, đường đường là nhất phẩm phu nhân đấy. Nàng nheo lại hai mắt đến mỉm cười: "Không được? Vậy ta sẽ không có phương pháp, nguyên bản ta cho rằng có thể hai phần cơm này chia thành ba phần, thế nào cũng phải đưa cho Phương di nương một phần? Nàng còn chưa có ăn cơm trưa đâu, ai, bụng đói là không tốt cho sức khỏe đâu, ngươi nói có đúng hay không, đại tẩu?"
Đầu bếp trưởng sụp quỳ xuống trên mặt đất dập đầu lậy: "Nô tỳ không dám nhận đại phu nhân gọi đại tẩu, nhà chồng nô tỳ họ Kim, ở nhà mẹ đẻ nô tỳ là con thứ ba, nên nhiều người gọi là Kim Tam." Nàng liên tục dập đầu: "Đại phu nhân, cho bọn nô tỳ đường sống đi." Nếu mà đem cơm nước của Trân Châu cùng Lưu Ly đến cho hầu gia và Đinh thái phu nhân, không nói đến chuyện nàng chắc chắn mất việc, không chừng còn bị cho ăn trượng.
Nàng quay sang nói với mấy nha hoàn bà tử giúp việc trong phòng bếp nói: "Còn không cầu đại phu nhân tha mạng!" Nàng lại chuyển đầu qua đây tiếp tục dập đầu.
Tử Huyên thở dài thật dài: "Không phải ta không cho các ngươi đường sống, rõ ràng là các ngươi không cho chúng ta đường sống mà." Nàng chỉ chỉ hộp đựng thức ăn kia: "Không cần ta nói các ngươi cũng biết ở bên trong là cơm nước kiểu gì đi? Các ngươi cho rằng những thứ đó có thể ăn nên đưa tới, vậy ta cũng không cần nói cái khác, trước cứ đưa cho hầu gia và thái phu nhân nếm thử đi, khi về các ngươi chắc chắn có chỗ tốt."
Kim Tam nghe được trán xuất hiện mồ hôi, không biết hôm nay đại phu nhân có chuyện gì xảy ra nữa, tự nhiên lại đến đây lấy uy phong nhất phẩm phu nhân ra đùa giỡn nàng, phải biết rằng nàng chỉ là một bếp trưởng nho nhỏ ở phòng bếp, cái gì cũng phải nghe theo mệnh lệnh mà làm? Đại phu nhân rõ ràng là tìm sai người, nhưng nàng lại không thể nói ra, một bụng ấm ức cũng chỉ dám để trong lòng – muốn trách thì chỉ có thể trách sau khi đại phu nhân sống lại, tính tình tự nhiên thay đổi hẳn. Đến lúc này nàng mới biết được, đại phu nhân là người nàng không thể trêu chọc được, người ta thế nhưng lại là nhất phẩm phu nhân, còn nàng chẳng là cái gì cả.
Nàng vẻ mặt cầu xin: "Đại phu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, ngài có cái gì phân phó tiểu nhân sẽ tận lực làm tốt, thỉnh phu nhân tha tiểu nhân lần này đi."
Tử Huyên khẽ đưa tay lên nhìn nhìn móng tay của chính mình: "Lưu Ly, Trân Châu các ngươi ăn nhanh một chút, còn có rất nhiều việc cho các ngươi làm đấy?" Nàng giơ lên mí mắt nhìn những nha hoàn bà tử mình dẫn đến: "Các ngươi không đói sao? Chuyện ngày hôm nay đã có ta chịu trách nhiệm, muốn ăn thì ăn đi không ăn thì trở về đi." Đối với sự cầu xin tha thứ của đám người Kim Tam nàng không thèm để ý tới.
Việc lấy một chút cơm canh cặn mang đến chỗ nàng chắc chắn không phải là ngày đầu tiên, hơn nữa cơm của mình cũng không có ngon bằng cơm mà các đầu bếp ăn, nếu mà cứ buông tha cho bọn Kim Tam một cách đơn giản như vậy, sẽ chỉ làm cho các nàng nghĩ rằng mình tính tình mềm yếu dễ bắt nạt, ngược lại sẽ lại làm phát sinh những chuyện không tốt đưa tới nữa; đánh người phải đánh cho họ phục, mắng chửi người phải mắng cho người ta phát khóc, nếu đã động thủ không thể nào làm nửa vời được – chí ít thì Tử Huyên không có thói quen này.
Lưu Ly cùng Trân Châu ăn một cách thích thú, những món nào ăn ngon hai nàng đều đưa cho Tử Huyên nếm thử, chủ tớ ba ăn đến hết sức cao hứng. Những nha hoàn bà tử khác thấy thế cũng động đậy, đầu tiên là một tiểu nha hoàn sau khi nghe Tử Huyên nói vậy cũng bắt đầu ăn, sau đại bộ phận mọi người qua đây ăn uống: những thứ ngon như vậy cho dù các nàng có ở hầu phủ cả đời, cũng chưa chắc có thể được ăn một miếng. Tự nhiên cũng có người rời đi, Tử Huyên cũng không thèm để ý chỉ là làm cho Lưu Ly cùng Trân Châu ghi nhớ người rời đi kia là ai.
Kim Tam gấp đến độ dập đầu liên tục xuống đất nhưng thấy Tử Huyên vẫn không chịu buông tha, nước mắt đều rớt xuống: "Đại phu nhân, chúng ta cũng là trên có già dưới có trẻ, có quá nhiều chuyện là thân bất do kỷ, ngài liền giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho bọn nô tỳ đi."
Nói xong nhìn thực sự là đáng thương, Tử Huyên nhìn nàng: "Ừ, ngươi nói câu đó cũng là lời nói thật, vậy ta hỏi ngươi, ta mang người đi, sau đó chủ tử lại phân phó ngươi cơm tối của ta làm kinh khủng hơn, hoặc là trong cơm của chúng ta bỏ thêm dược gì đó, ngươi có nghe theo không nhỉ?"
Kim Tam líu lưỡi nhìn Tử Huyên nói không ra lời, nàng có thể không nghe sao? Lại dám không nghe sao? Nàng sửng sốt một hồi lâu: "Bọn nô tỳ sẽ không làm những chuyện trái lương tâm như thế." Các nàng đem lương vứt bỏ đi lâu rồi, nếu không há có thể cho Trân Châu cùng Lưu Ly ăn cơm thừa canh cặn trong suốt hai năm được sao.
"Tốt lắm." Tử Huyên nhìn nàng mỉm cười: "Có sai là không thể không phạt, ta cũng không làm cho người ta đánh ngươi, chỉ cần ngươi cùng tất cả nữ đầu bếp đều ăn một miếng thức ăn trong hộp, ta lập tức liền dẫn người rời đi – được, chúng ta cũng không phải ăn ít thức ăn, đếm một chút khay cũng có hai ba mươi cái đi? Phần lớn là làm nhanh, các ngươi hiện tại bắt đầu hẳn là còn kịp."
Kim Tam nghe vậy sửng sốt: "Đại phu nhân..."
Tử Huyên mỉm cười đến gập cả lưng: "Làm sao vậy, không muốn ăn? Ngươi không phải nghĩ là ngươi há mồm vừa nói ta sẽ tin tưởng ngươi ngay hay sao? Có ăn hay không tùy các ngươi." Nàng nhìn hướng Lưu Ly các nàng nói: "Các ngươi đã ăn no hay chưa vậy, cơ hội khó có được. Vậy, các ngươi có nhìn xem ở trù phòng còn cái gì ăn ngon hơn không, như là thịt này, hay cá này, ui, khó có được cơ hội ăn no như hôm nay, các ngươi còn ăn được các loại bánh trái gì không!"
Trân Châu cùng Lưu Ly đã ăn no, nghe vậy liền mang theo người đang tại trù phòng lật tìm, nhưng các nàng cũng không có làm cho phòng bếp xáo trộn hết lên, nhiều lắm cũng chính là rối loạn một chút mà thôi; tìm ra một ít thịt, ăn không hết cũng có thể gói mang về nha. Các nàng dùng ánh mắt ra hiệu, chúng nha đầu bà tử ngầm hiểu lập tức thuận tay lấy thịt, lấy trứng, lấy những gì thuận tay đều mang đi.
Kim Tam thấy thịt bị lấy đi đau lòng, không ngớt than: "Đại phu nhân, ngài làm cho các nàng làm như thế nếu như thái phu nhân trở về, nô tỳ..."
"Trở về thái phu nhân cùng hầu gia vừa lúc có thể kiểm tra trương mục của nhà bếp một chút, ngươi nói có đúng hay không Kim Tam tẩu tử?" Tử Huyên cười mỉm uống một ngụm trà: "Chậc, chậc, so với trà trong phòng ta còn tốt hơn, Kim Tam tẩu tử ở phòng bếp này còn có không ít thứ tốt nha."
Kim Tam nghe được cũng không dám đấu võ mồm với Tử Huyên, cũng không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nữa mà trái lại mang những nữ đầu bếp khác đi ngăn bọn người Lưu Ly lại, chính lúc này, có tiểu nha đầu từ xa gọi vọng vào: "Kim Tam tẩu tử, thái phu nhân cùng hầu gia hồi phủ truyền cơm; cơm nước của nhị phu nhân cũng đưa đến chỗ thái phu nhân luôn, nhanh lên một chút."
Kim Tam liền vội cất giọng đáp ứng, nhìn về phía Tử Huyên: "Đại phu nhân, thái phu nhân cùng hầu gia đã trở về."
Tử Huyên tươi cười mặt không biến sắc: "Ta nghe được, ngươi có thể đi đưa cơm nước." Nàng chỉ hộp đựng thức ăn mình mang đến: "Lúc này làm tiếp thật đúng là không kịp, vẫn là dùng thức ăn có sẵn sẽ nhanh hơn, miễn cho hầu gia cùng thái phu nhân chờ lâu sẽ trách phạt ngươi."
Ánh mắt của nàng đảo qua nữ đầu bếp một chút, phát hiện Kim Tam chỉ là đứng ngăn ở phía trước một cánh cửa, bộ dáng rất sợ đám người Lưu Ly đang lục tìm mang mọi thứ đi, nhưng đối với đám người Lưu Ly đang thuận tay mang mọi thứ đi cũng không có nghiêm túc cản lại; nàng chân mày gạt gạt, lại cũng không có nói dừng việc này lại.
Kim Tam vừa vội vừa tức, cộng thêm náo loạn lâu như vậy nàng trong lòng nghĩ chủ tử nhà mình hẳn phải biết chuyện rồi chứ, mà thái phu nhân cùng hầu gia cũng đã trở về trong phủ, nàng cũng sẽ không sợ đem sự tình làm loạn thêm để cho thái phu nhân cùng hầu gia biết: "Nô tỳ không thể đưa, cũng không dám đưa, xin đại phu nhân đừng ở phòng bếp náo loạn nữa, cũng sẽ không tốt cho ai cả”.
"Tốt, kiên cường." Tử Huyên nhẹ nhàng vỗ tay: "Ta thích."