Cửa núi cách chỗ xe ngựa Nguyên gia đậu khoảng một nén nhang, mà Lục Thời Khanh mới đầu quẩn quanh ở đây một lát, bởi vậy trước khi y gặp Thập Thúy, Nguyên Tứ Nhàn và Giản Chi đã về tới chỗ họ dừng chân.

Hai người thấy trong rừng vắng vẻ, không có xe ngựa, sau khi xác thực địa điểm tụ họp không sai sót, mà Thập Thúy cũng tuyệt đối không thể vô cớ tự ý rời đi, họ bèn đưa mắt nhìn nhau.

Nguyên Tứ Nhàn lặng lẽ nhìn về hướng lối ra khu rừng, ra hiệu rút lui trước. Giản Chi gật nhẹ đầu, gỡ thanh đao chuôi ngắn đeo bên hông xuống cầm trong tay, cảnh giác bảo vệ nàng ra khỏi rừng.

Hai người đi nhanh đến quan đạo ngoài rừng xe cộ tới lui, Nguyên Tứ Nhàn cau mày, dừng lại nhìn về phía cánh rừng.

Hai tỳ nữ của nàng làm việc trước giờ luôn đáng tin, Thập Thúy bỗng dưng mất tích, nàng theo bản năng cảm thấy có mai phục, cho nên lật đật rời khỏi khu vực nguy hiểm, nhưng hiện tại xem ra, sao cứ như nàng hiểu lầm nhỉ?

Giống như giết người phải canh lúc trăng mờ gió lớn, làm chuyện xấu đương nhiên cũng phải chọn nơi rừng rậm, đâu thể đuổi đuổi đánh đánh trên quan đạo giữa ban ngày ban mặt? Huống hồ hôm nay là tết hoa triều, xe ngựa qua lại trên quan đạo ngoài thành nườm nượp, chỉ trong chốc lát nãy giờ, nàng đã thấy có hai nhóm người đi qua. Nơi này đã có thể nói là vô cùng an toàn.

Giản Chi cũng nghĩ vậy, lấy làm lạ:

– Tiểu nương tử, có phải chúng ta lo xa quá không? Nếu thật sự có kẻ muốn gây bất lợi với người thì lúc nãy đã động thủ trong rừng rồi, bây giờ ngựa xe qua lại bốn bề, không xa phía trước lại có trạm dịch, làm gì còn cơ hội?

Nàng chớp chớp mắt, cũng sợ mình lo bóng lo gió, căn dặn:

– Vậy, ta đến trạm dịch phía trước nghỉ chân, ngươi quay lại trong rừng xem xem, biết đâu Thập Thúy thật sự có việc đột xuất rời đi thì sao.

Giản Chi đáp lời, đang định nhấc chân thì nghe có một tràng tiếng bánh xe trong rừng vọng từ xa tới gần. Là Thập Thúy đánh xe đến.

Nguyên Tứ Nhàn thở phào, chờ xe chạy đến trước mặt, đang định quở trách nàng ấy sao hôm nay lại làm việc không ổn định như vậy, nhưng thấy thần sắc nàng ấy khẩn trương, vẻ mặt lo lắng như có điều bất ổn, nụ cười nàng không khỏi đơ lại.

Thập Thúy kéo cương bước xuống, hỏi:

– Tiểu nương tử, lúc nãy người có thấy Từ tiên sinh không?

Nguyên Tứ Nhàn cau mày:

– Ta và tiên sinh từ biệt ở cửa núi thì không gặp nữa, sao thế? Ngươi đi đâu vậy?

Thập Thúy lại xác nhận:

– Vậy lúc nãy tiểu nương tử có sai người giao cho nô tỳ một tờ giấy không?

Nàng càng nghi hoặc, ù ù cạc cạc lắc đầu:

– Chuyện là sao?

Thập Thúy vội vã giải thích:

– Lúc nô tỳ chờ trong rừng có nhận được một mảnh giấy, nhìn đúng là nét chữ của người, bảo là người đi mệt mỏi, sai nô tỳ ra cửa núi đón người. Nhưng nô tỳ đánh xe tới đó chỉ thấy Từ tiên sinh, sau khi nói rõ với tiên sinh, tiên sinh nói không có chuyện như vậy, rồi tiên sinh vội vàng quay đầu ngựa, trông có vẻ là đi tìm người.

Trong khoảnh khắc, đầu Nguyên Tứ Nhàn lóe lên một ý nghĩ, tim đập thình thịch. Thập Thúy đánh xe, đương nhiên không nhanh bằng ngựa, vậy với tốc độ của Từ Thiện, lẽ ra đã đến đây từ lâu, không lý nào không gặp nàng.

Nàng nói:

– Chẳng lẽ có kẻ giương đông kích tây, dựng cảnh như ta gặp nạn để lừa tiên sinh tới, sau đó đặt bẫy tiên sinh dọc đường?

Nói xong, nàng chưa kịp nghĩ sâu thì nghe trên quan đạo có tiếng vó ngựa vô cùng hấp tấp từ xa truyền đến.

Ba chủ tớ cùng quay đầu, thấy Trịnh Trạc giục ngựa phi như bay tới, giống như đi được nửa đường vào thành thì quay lại. Hắn thấy nhóm Nguyên Tứ Nhàn đứng đó nhưng không thấy Lục Thời Khanh thì siết mạnh dây cương, hỏi:

– Huyện chúa và Từ tiên sinh từ biệt nhau bao lâu?

Nguyên Tứ Nhàn vội đáp:

– Khoảng 3 khắc, điện hạ có tin gì sao?

Hắn không kịp giải thích, chỉ bỏ lại một câu “huyện chúa cứ về thành trước” rồi bỏ đi.

Nhưng Nguyên Tứ Nhàn lúc này còn gì mà không hiểu, nàng tin chắc chắn Từ Thiện vì mình nên mới sa bẫy, nàng sao có thể về thành trước chứ.

Nàng trầm mặc tại chỗ chốc lát rồi rút thanh đao trong tay Giản Chi cắt đứt dây thừng buộc ngựa, sau đó xách đao lên ngựa, đuổi theo hướng Trịnh Trạc.

– Tiểu nương tử!

Lần trước Nguyên Tứ Nhàn sốt ruột hoảng sợ cưỡi ngựa lao nhanh như vậy là ngày sau trung thu năm ngoái, khi tưởng Lục Thời Khanh gặp nạn ở Thương Châu.

Trên lâm đ*o gập ghềnh không bằng phẳng, nàng lặp lại động tác vung roi lên xuống, tai ong ong.

Kỳ thực kế giương đông kích tây này có một lỗ hổng nhỏ, đó là quá trùng hợp.

Chuyện đuổi Thập Thúy đi trông đơn giản nhưng cần tính toán canh giờ cực chuẩn. Sớm một chút thì chủ tớ các nàng rất có thể gặp nhau ở cửa núi, muộn một chút thì có thể các nàng gặp nhau trong rừng. Nếu đối phương đã cực khổ vất vả tính toán, sao lại tùy tiện để sơ sẩy khâu Từ Thiện, để y trùng hợp gặp Thập Thúy, trùng hợp có cơ hội cứu viện?

Trừ phi, khâu này cũng là cái bẫy do đối phương thiết kế tỉ mỉ.

Trong thạch đình, chính Từ Thiện cũng từng nói, quá nhiều trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa. Nhưng sao y lại dễ dàng trúng kế? Mớ lý lẽ đao to búa lớn suy luận ngược của y đâu? Một người thông minh tỉnh táo, biết xem xét thời thế như vậy, rốt cuộc vì sao lại trở nên vụng về ngốc nghếch?

Nguyên Tứ Nhàn theo tiềm thức trốn tránh đáp án những vấn đề này, ra sức vung roi mà tâm loạn như ma. Nhưng Trịnh Trạc vốn nhanh hơn nàng một bước, lại giỏi cưỡi ngựa hơn nàng, nàng chỉ có thể cắn răng suốt đường mới gian nan đuổi kịp.

Nàng theo hắn suốt một đường từ rừng vào núi, ngựa chạy quá nhanh nên dải lụa buộc tóc bay loạn, mấy lần chắn tầm mắt, nàng liền dứt khoát ngậm dây buộc tóc vào miệng, chăm chú nhìn phía trước, lúc sắp lên núi, nàng chợt thấy chỗ đầu đường có hai kẻ áo đen cưỡi ngựa lao ra, dường như muốn ngăn Trịnh Trạc.

Trịnh Trạc không hề giảm thế đi, vẫn ở trên ngựa xóc nảy, tay rút đao khỏi vỏ, giơ lên trong nháy mắt, cắt cổ hai người chỉ bằng một chiêu rồi vẫn tiếp tục lao về trước.

Nguyên Tứ Nhàn theo sát phía sau, cắn răng không nhìn thi thể dưới đất, qua thêm một đoạn, lại thấy một nhóm áo đen khoảng bảy tên, ai nấy đều là nam thanh niên vóc người vạm vỡ, tướng mạo không có gì đặc biệt, là võ phu người Hán thông thường.

Trịnh Trạc lại múa đao giết, quay đầu nhìn nàng một cái.

Nàng được ánh mắt ấy ra hiệu, biết ý của hắn là bảo nàng đi trước, thế nên nàng không hề dừng mà thúc ngựa tiến lên, vì mong nhanh nên không tránh không nhường, giẫm lên thi thể lao đi.

Trịnh Trạc suy cho cùng không thể một hơi giải quyết bảy người, sau khi nàng băng ra thì nhanh chóng nghe phía sau có người đuổi theo.

Nếu đối đầu chính diện với loại võ phu này, một nữ tử như nàng khó có phần thắng. Nguyên Tứ Nhàn hồi tưởng lại trạng thái ban nãy của đám người áo đen, cảm giác họ dường như luôn ngăn cản một cách bị động, chứ không phải muốn hạ sát thủ với nàng và Trịnh Trạc, thế nên nàng nhẹ nhàng thu roi, thả chậm tốc độ, giả vờ mệt mỏi, cầm đao chờ gã đuổi theo.

Gã áo đen quả thực không định ra sát chiêu, chờ lúc sắp đuổi tới thì vọt lên khỏi lưng ngựa, xoay người lao về trước, bay tới ngựa của Nguyên Tứ Nhàn như muốn khống chế nàng từ phía sau.

Điều nàng chờ chính là khoảnh khắc này, khi nghe tiếng động phía sau, chưa đợi gã ngồi vững trên ngựa của nàng, nàng không hề quay đầu mà trở tay cầm đao, đâm xiên từ dưới sườn ra sau. Nhanh, chuẩn, độc, “phụp” một tiếng, một đao xuyên ngực.

Nam tử đó không ngờ tới chiêu thâm độc này, mở to mắt trên lưng ngựa, ánh mắt dần trống rỗng.

Nguyên Tứ Nhàn vừa kéo dây cương, giữ cho con ngựa mình cưỡi ổn định, vừa quay đầu rút mạnh đao ra. Máu tươi ba thước, chất lỏng nóng và tanh phun lên mặt nàng, nàng nhịn xuống cơn buồn nôn cuồn cuộn, đẩy nam tử đó xuống ngựa, tay hơi run.

Nàng từng lên chiến trường, nhưng đây là người đầu tiên nàng tự tay giết.

Nguyên Tứ Nhàn nhanh chóng không còn thời gian nghĩ linh tinh những chuyện này, vì nàng tin chắc một điều: bọn áo đen hành động phân tán như vậy chứng tỏ Từ Thiện vẫn chưa bị phát hiện. Rất có thể y đang đi tìm nàng thì nhận thấy bất ổn nên lẩn vào trong núi, dùng kế làm rối chúng.

Nàng phải tìm được y trước bọn chúng.

Nàng vung mạnh roi, tới lối rẽ phía trước, nàng phán đoán nhanh địa hình, chọn hướng đi, lúc gần tới đỉnh núi thì nghe tiếng đao kiếm đánh nhau ở xa xa.

Vì đường lên núi nhỏ hẹp không cách nào giục ngựa đi nhanh nên nàng tung người xuống ngựa, chạy nhanh tới, vừa nhìn liền thấy trên đỉnh núi trống trải có bốn gã áo đen đang quần đấu với Từ Thiện, một bên đã có hai thi thể đang nằm, tướng chết rất quái dị, giống như bị đâm xuyên ngực lúc hai người va nhau.

Trong tình thế cấp bách mà nàng không khỏi bật cười.

Người thông minh có cách đấu của người thông minh, Từ Thiện tuy không phải võ phu nhưng vẫn rất thành thạo điêu luyện, đừng nói bị thương, ngay cả mặt nạ còn chưa rớt nữa kìa.

Lục Thời Khanh lắc mình tránh được một chiêu kiếm đâm nghiêng qua mặt nạ, một cước đạp đối phương rơi xuống vách núi, ngước mắt thấy Nguyên Tứ Nhàn máu me đầy mặt thì không khỏi khựng lại.

Y đoán được nàng sẽ lần ra đầu đuôi sự việc, nhưng tưởng rằng nàng sẽ đi cầu viện binh chứ không phải đích thân tới.

Nàng đang làm gì, liều mạng vì Từ Thiện sao? Muốn để Lục Thời Khanh y “thủ tiết” sao?

Y cắn răng oán hận, kìm nén cơn giận, xách đao giết tiếp.

Nguyên Tứ Nhàn không dám động thủ lung tung gây thêm loạn, nhắm chuẩn thời cơ y bị ba người bao vây đến bên vách núi mới chạy nhanh tới, vừa lao tới liền đâm một đao xuyên lưng một tên, cùng lúc đó lên gối húc mạnh vào chỗ quan trọng của một tên khác.

Lục Thời Khanh quẳng tên áo đen thứ ba xuống sườn núi, quay đầu thấy tên thích khách bị Nguyên Tứ Nhàn lên gối mồ hôi ròng ròng, lăn lộn kêu rên, y không khỏi thấy nơi nào đó ê ê, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó mới nhớ ra phải quơ đao kết liễu tên dưới đất.

Xung quanh yên tĩnh trở lại. Nguyên Tứ Nhàn chống gối thở phào.

Đỉnh núi này trông có vẻ vô cùng nguy hiểm, nhưng ngược lại lại là nơi dễ lợi dụng. Từ Thiện chọn địa thế như vậy cũng là tuân theo đạo trí tuệ gọi là “mượn thế phá cục”.

Nàng thở lấy hơi một lát rồi hỏi:

– Tiên sinh có bị thương không?

Lục Thời Khanh suýt nói bằng giọng mình, lời đến bên môi mới ghìm lại kịp, đổi sang giọng Từ Thiện:

– Ta không sao. Đầu gối của huyện chúa…

Y ngập ngừng nhìn qua:

– …vẫn ổn chứ?

Nàng đứng thẳng khoát tay:

– Hơi đau, vẫn ổn.

Chủ yếu là ban nãy hình như không cẩn thận đá phải vỏ đao treo bên hông tên kia.

Nhưng Lục Thời Khanh sững sờ.

Cái gì? Hơi đau? Lẽ nào tên súc sinh kia ban nãy cứng?

Nguyên Tứ Nhàn không biết tại sao y lại nghẹn, vội nói:

– Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau mau xuống núi, điện hạ đang trên đường chạy tới tiếp ứng ngài đấy.

Lục Thời Khanh luôn nhìn chỗ đầu gối nàng, nghe vậy mới thu lại tầm mắt, gật đầu.

Nàng xoay người đi xuống núi trước, cuối cùng cũng rảnh rỗi nhấc tay áo lau vết máu trên mặt, nhưng chính trong lúc thả lỏng phòng bị ấy, nàng chợt nghe tiếng động lạ phía sau.

Nguyên Tứ Nhàn bỗng quay đầu, thấy một “thi thể” thình lình vùng dậy, cầm dao găm trong tay đâm về phía tim Từ Thiện.