Đàm Thu Nguyệt nhìn áp lực xung quanh không ngừng tăng lên, sắc mặt có phần ngưng trọng.

Làn sương mà yêu nữ Hồ Tộc phun ra không lập tức tụ họp lại mà hoàn toàn tiêu thất. Thay đổi duy nhất chính là sản sinh ra một loại áp lực rất lớn kèm theo một làn hơi se lạnh.

Sau một hồi, trước mặt Đàm Thu Nguyệt xuất hiện vô số thỏi băng phiến trong suốt với hàn khí tỏa ra nhàn nhạt.

Những thỏi băng phiến này cô đọng đến một giới hạn bắt đầu nhúc nhích rồi lao về phía Đàm Thu Nguyệt.

Đàm Thu Nguyệt nhìn những thỏi băng phiến đang lao đến tấn công, nàng lắc đầu rồi tùy ý giơ thủ chưởng về phương hướng băng phiến. Những thỏi băng phiến như bị chạm phải một bức tường vô hình lập tức dừng lại, thậm chí toàn bộ băng phiến bị khựng lại không thể di chuyển.

Nắm tay Đàm Thu Nguyệt siết chặt, vô số băng phiến tức thì vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ kèm theo hàn khí thoát lên như sương khói.

Hồ Yêu Ly Nương ở khoảng cách xa nhìn chiêu thức “Băng Vũ Phiến” bị đối phương dễ dàng khống chế rồi hóa giải. Nội tâm không ngừng nhảy dựng. Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của nàng vẫn bị đối phương hóa giải, như vậy còn đánh đấm gì nữa.

Hồ Yêu Ly Nương nhìn sang Cương Nha Man Soái, cả hai chỉ có thể trơ mắt ra nhìn mà không thể làm gì.

Lúc này, thình lình có một tiếng sáo trúc vang lên. Tiếng sáo trúc chính là ám hiệu của Hồ Tộc.

Tiếp theo đó là một tiếng vọng tù và vang lên. Âm thanh inh ỏi gấp rút vang lên khắp Vô Thượng Tông. Đây chính là ám hiệu của Man Tộc.

Hồ Yêu Ly Nương cùng Cương Nha Man Soái có phần ngỡ ngàng khi nghe thấy âm thanh triệu hồi từ bên ngoài Vô thượng Tông.

Cả hai nhìn nhau rồi lập tức hướng ra bên ngoài cổng tông môn.

Đàm Thu Nguyệt nhìn theo hai thân ảnh rời đi nhưng không hề ngăn cản. Nếu thật sự dồn đối phương vào đường cùng, đối phương không kiểm soát được vận dụng tuyệt kỹ Hồ Tộc, xem như thật sự va vào rắc rối lớn.

Bên ngoài cổng Vô Thượng Tông.

Hồ Yêu Ly Nương cùng Cương Nha Man Soái nhanh chóng xuất hiện nơi âm thanh tiếng sáo trúc cùng tiếng tù và vang lên.

Nơi đó, cả hai sững sờ khi nhận ra thân ảnh Tiểu Mạn và Man Thiếu. Một người trên tay cầm sáo trúc, còn người kia cầm tù và.

Hồ Yêu Ly Nương nhíu hàng chân mày lại quát lên “Thì ra là Mạn nhi ngươi gây rối…”

Cương Nha Man Soái cũng tiếp cận Man Thiếu, thái độ không cương quyết như Ly Nương. Hắn chỉ chậm rãi chất vấn “Man Thiếu chính là đang làm trái quân lệnh, chuyện này Man Vương biết được. Man Thiếu sẽ bị cấm túc không phải một hai ngày…”

Man Thiếu cười hắc hắc nói “Chuyện này để yêu nữ bên cạnh ta cho câu trả lời…”

Tiểu Mạn thấy vậy liền chỉ vào một đống ma noãn vẫn còn nằm trên mặt đất với số lượng bốn mươi chín cái.

Lúc này, Ly Nương cùng Cương Nha Man Soái không khép được miệng mình vì quá bất ngờ. Bởi vì trong đời bọn họ đây là lần đầu tiên được nhìn thấy số lượng lớn ma noãn như vậy.

Tiểu Man mới nói “Đây là điều kiện lui binh của Hồ Tộc và Man Tộc… hai vị xem thấy thế nào?”

Hồ Yêu Ly Nương lập tức biến sắc, nàng nói “Dù a di ít khi tham gia chiến sự, nhưng trước giờ chỉ có ngươi chết ta sống. A di chưa từng nghe nói đến thế nào là lui quân…”

Cương Nha Man Soái ngập ngừng một hồi rồi thêm vào “Đúng là Man Tộc cũng chưa từng sợ chết…”

Tiểu Man nghe a di nói vậy, nàng liền bước sang một bên để hai người bọn họ nhìn rõ thân ảnh Phương Triết đang đứng sau lưng nàng ta.

Phương Triết đứng ra nói “Nếu hai vị có thể lui quân, toàn bộ bốn mươi chín ma noãn này giao cho hai vị toàn quyền quyết định…”

Hồ Yêu Ly Nương đánh giá thiếu niên nhân tộc đang đứng bên cạnh Tiểu Mạn. Nàng cũng có thể suy đoán ra được vài điều nhưng nàng vẫn giả vờ chất vấn “Thiếu niên này là ai?”

Tiểu Man nhanh chóng đáp “Là đại ca ca mà Tiểu Mạn có kể qua một lần cho a di nghe khi còn ở Địa Ma Triều Cương...”

Hồ Yêu Ly Nương nghe vậy liền nhìn thiếu niên nhân tộc bằng ánh mắt khác, có phần hiếu kỳ hơn.

Man Thiếu một bên không sợ lép vế, hắn cũng giới thiệu “Đây là chủ nhân ta…”

Cương Nha Man Soái lập tức sửng sốt, nội tâm vô cùng oán trách “Chuyện này có gì đâu mà tự hào… Man Thiếu ngươi đúng là quá ngu ngốc…”

Phương Triết nhìn động thái nữ nhân Hồ Yêu cùng Cương Nha Man Soái có một phần động dung. Hắn mới dò hỏi “Ý của hai vị là thế nào?”

Tiểu Mạn không để cho a di nàng suy nghĩ, nàng liền nói thêm “Đại ca ca lợi hại lắm, nếu mà đại ca ca ra tay, sợ rằng tộc nhân sẽ tổn thất rất lớn…”

Hồ Yêu Ly Nương cân nhắc một lúc rồi nhìn sang Cương Nha Man Soái. Nàng dò hỏi “Ý của Man ngốc ngươi thế nào?”

Cương Nha Man Soái lưỡng lự, ánh mắt đổ dồn về phía ma noãn. Hắn cắn chặt răng đưa ra quyết định “Dù sao trận chiến này kết thúc Liên Minh Quỷ Vực cũng tan rã. Sắp tới ba chiến tuyến ở Quỷ Vực hình thành. Cho nên nơi này không có quá nhiều ý nghĩa…”

Nói xong, hắn chộp lấy tù và trong tay Man Thiếu rồi bắt đầu thổi ra hiệu lệnh lui quân.

Âm thanh do Cương Nha Man Soái thổi ra hoàn toàn khác với Man Thiếu. Âm thanh có nhịp độ khác biệt, bên trong kèm theo ám hiệu rút quân.

Hồ Yêu Ly Nương cũng lấy ống sáo trúc trên tay Tiểu Mạn lên thổi. Qua tay nàng, tiếng sáo có phần sinh động hơn.

Sau một hồi triệu tập toàn bộ tộc nhân Hồ Tộc và Man Tộc. Tất cả đều tập hợp đông đủ bên ngoài Vô Thượng Tông. Số lượng Hồ Yêu còn lại hơn ba nghìn tộc nhân, còn số lượng Man nhân còn lại một vạn năm nghìn quân.

Hồ Yêu Ly Nương nhìn số lượng tộc nhân giảm hơn một phần ba, nội tâm nhất thời trầm xuống. Nếu quả thật không sớm thu quân, toàn bộ tộc nhân nàng chắc chắn sẽ bỏ mạng nơi này.

Cương Nha Man Soái nhìn số lượng Man nhân còn sót lại. Sắc mặt không quá thay đổi, vì Man nhân vốn thiện chiến. Nhân sinh chính là chinh chiến nơi sa trường, đồng thời chưa từng đầu hàng. Chết chính là một vinh dự lớn lao trong tâm trí Man nhân. Lần này thu quân, không phải là đầu hàng mà chỉ là đồng ý một điều kiện lui quân thỏa đáng.

Phương Triết nhìn Hồ Yêu Ly Nương cùng Cương Nha Man Soái, dù chỉ là lần đầu gặp mặt trên phương diện đối đầu. Nhưng phong thái cả hai khiến hắn có cách nhìn khác về hai chủng tộc này.

Đặc biệt là Man Nhân, hắn cứ nghĩ Man Nhân vốn tính cách lỗ mãn khó đàm phán. Không nghĩ tới, Man Nhân vô cùng quyết đoán, nói rút liền rút.

Hắn chắp tay lại nói “Lần này, ta đại diện Bắc Cảnh đa tạ hai vị đã đồng ý thu quân. Việc làm của hai vị giúp vô số người thoát khỏi cảnh hy sinh vô ích...”

Hồ Yêu Ly Nương thoáng cười nhạt, Cương Nha Man Soái khoát tay nói “Không cần quá nhiều lời, bọn ta không hiểu…”

Nói xong, hắn dẫn theo đội quân Man Tộc đi vào Đại Thiên Truyền Tống Trận.

Cương Nha Man Soái đi được giữa đường thì dừng lại. Hắn phát hiện Man Thiếu vẫn còn ở lại phía sau không theo hắn trở về Man Tộc.

Hắn đưa ánh mắt nhìn về phương hướng thiếu niên nhân tộc, cuối cùng giả vờ không nhìn thấy gì rồi biến mất sau cột trụ ánh sáng.

Tiểu Mạn hướng Ly Nương nài nỉ “Tiểu Mạn lần này ra ngoài lịch luyện… có gì a di cứ xem chưa từng gặp qua Tiểu Mạn là được…”

Hồ Yêu Ly Nương chỉ có thể lắc đầu, nàng lần này thu lợi ích không nhỏ về Hồ Tộc, không biết chừng còn được tộc trưởng khen thưởng. Về phần ma noãn sau khi chia ra, vẫn là số lượng lớn không tưởng.

Nàng căn dặn “Tiểu Mạn ra ngoài phải ngoan, không được ngang bướng… Mọi việc lấy nhẫn nhịn mà tồn tại, không được quá bốc đồng… nghe chưa?”

Tiểu Man chăm chú lắng nghe rồi gật đầu không ngừng. Nàng lúc này hóa thành một nữ yêu vô cùng biết nghe lời. Đơn giản là vì không biểu lộ ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ bị a di mang trở về Hồ Tộc.

Hồ Yêu Ly Nương hướng Phương Triết nói “Hy vọng tiểu tử chiếu cố tốt Tiểu Mạn…”

Phương Triết nội tâm không ngừng nhảy dựng. Hắn thề, hắn chưa từng muốn nhận nuôi hai tên này.

Chỉ là hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp ứng “Vãn bối sẽ chăm sóc Tiểu Mạn như một tiểu muội bình thường...”

Hồ Yêu Ly Nương thoáng cười nhạt rồi quay đầu rời đi.

Thân ảnh nàng cùng tộc nhân sau đó biến mất sau cột trụ ánh sáng.

Phương Triết lúc này mới nhìn sang Tiểu Mạn cùng Man Thiếu. Tiểu Mạn làm ra vẻ khả ái, chờ đợi vị đại ca ca thu nhận, còn Man Thiếu vẫn nhởn nhơ khoanh tay đứng vững vàng không phản ứng.

Lúc đầu, hắn dự định đợi Hồ Yêu Ly Nương cùng Cương Nha Man Soái rời đi rồi sẽ giáo huấn hai tên này một phen. Nhưng sau đó, hắn nghĩ tới việc cả hai làm rất tốt trong việc giúp Vô Thượng Tông giảm đi số lượng lớn địch nhân. Hắn mới tạm thời đáp ứng, cho cả hai lưu lại Bắc Cảnh một đoạn thời gian.

Hắn nhìn cả hai một hồi rồi nói “Việc lưu lại quyết định sau, trước mắt nhìn thái độ hai ngươi thế nào đã...”

Tiểu Mạn làm ra vẻ không hiểu “Thái độ?”

Phương Triết mới nói “Việc tộc nhân của Tiểu Mạn cùng Man Thiếu rút lui là một giao dịch. Muốn ở lại xem thể hiện của hai ngươi thế nào?”

Tiểu Mạn lúc này mới hiểu ý tứ của Phương Triết, nàng liền nói “Liên Minh sắp tan rã cho nên lần này Tiểu Mạn không theo quy tắc nữa…”

Nói xong, Tiểu Mạn ra hiệu Man Thiếu nhanh chóng rời đi. Điểm đến chính là giao tranh bên trong nội khu Vô Thượng Tông. Nơi đó vẫn còn hai thế lực Tam Mục Lang Tướng cùng Phi Dực Hổ Thống Soái.

Phương Triết nhìn theo hai thân ảnh một lớn một nhỏ bắt đầu trợ chiến. Hắn cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lúc này, ánh mắt hắn chuyển dần về phía Đại Thiên Truyền Tống Trận.

Từ xa, thân ảnh Đàm Thu Nguyệt thoắt ẩn thoắt hiện tiến lại gần, trên mặt không giấu được một nụ cười.