“Nguy hiểm!”

Vân Hiên đưa ra quyết định nhanh chóng và mạnh mẽ bước tới kéo người phụ nữ từ trên buồng lái xuống, sau đó ôm lấy cơ thể của cô ta lăn ra ngoài.

“Bùm!”

Thân xe nặng nề lao vào vành đai cách ly đối diện và lật sang vỉa hè bên cạnh.

Liễu Thiên Thiên lảo đảo bò dậy, cô ta hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh, chuyện vừa rồi xảy ra quá gấp gáp đến mức cô ta chưa kịp định thần lại, nếu như không phải Vân Hiên kịp thời đưa ra quyết định, dưới tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ cô ta không chết cũng bị thương nặng.

“Cảm ơn...!”

Liễu Thiên Thiên đang định nói cảm ơn, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Cô ta cúi đầu nhìn thấy tay Vân Hiên đang ấn chặt vào ngực mình.

“Lưu manh!”

Liễu Thiên Thiên tức giận run người, đứng dậy dùng tay đánh mạnh vào mặt anh.

Vân Hiên lắc mình tránh thoát, vội vàng giải thích: "Này, đây cũng không phải cố ý, tình thế vừa rồi rất cấp bách, tôi làm vậy là để cứu cô!"

“Ai bảo anh cứu tôi, anh chỉ muốn quấy rối tôi mà thôi, đồ biến thái, lẽ ra tôi phải nhận ra từ lâu rồi, anh chính là thứ như vậy.”

Liễu Thiên Thiên tức giận, sắc mặt đỏ bừng.

Cô ta đã bảo vệ sự trong trắng của mình suốt hai mươi năm, nhưng những chỗ chưa từng bị đàn ông chạm vào lại bị tùy tiện chạm vào, hơn nữa còn không chịu thừa nhận.

Ngay khi cả hai đang tranh cãi, đám đông người xem bên ngoài đột nhiên hét lên tại hiện trường vụ tai nạn: "Có người, mau cứu người!"

Vân Hiên nghe thấy thì vội vàng nhìn xung quanh.

Trên chiếc BMW bị lật, một đôi bàn tay đẫm máu đang cố gắng bò ra.

Bình xăng của chiếc BMW bị rò rỉ, khói bốc ra từ động cơ ở mui trước, hình như có dấu hiệu cháy, người dân đứng nhìn nhưng không dám tiến tới.

Vân Hiên không thèm để ý tới Liễu Thiên Thiên, anh vội vàng đi tới trước xe, đầu tiên kiểm tra người dưới đất, sau đó đưa tay ôm người ra.

“Con gái, con gái của tôi...”

Người phụ nữ trong xe BMW mặt đầy máu, mở mắt nhìn Vân Hiên, sau đó yếu ớt duỗi ngón tay ra, chỉ về phía ghế sau xe.

Vân Hiên quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy một chiếc ghế trẻ em màu hồng ở ghế sau, nhìn qua cửa sổ vỡ, hình như có một bé gái bảy tám tuổi đang bị ép ở bên trong.

“Chăm sóc cô ấy!”

Vân Hiên nói với Liễu Thiên Thiên.

Lúc này Liễu Thiên Thiên cũng biết mạng người quan trọng, không phải lúc khóc lóc om sòm, cô ta bước ba bước thành hai bước tiến lên giúp đỡ Vân Hiên nâng người tới nơi an toàn.

"Mau gọi 120, bác sĩ, có ai là bác sĩ không?"

Nhìn người phụ nữ lại hôn mê, Liễu Thiên Thiên hét lên với phía những người có mặt.

"Tôi đây, tôi đây, trước đây tôi đã học qua cách sơ cứu!"

Ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp mặc áo khoác da trong đám đông bước tới và đưa tay ra.

Vân Hiên quay lại đi tới phía sau xe BMW, sau khi lớn tiếng hỏi hai tiếng, cô bé ngồi trên ghế sắc mặt trắng bệch cúi đầu không biết còn sống hay đã chết.

Nhìn thấy vết dầu rò rỉ trong bình xăng ngày càng lan rộng, Vân Hiên không kịp nghĩ nhiều, anh đưa tay kéo cửa xe đã biến dạng, dùng sức mạnh kéo toàn bộ cửa xe ra.

Sau đó, anh khom lưng đi vào ôm cô bé ra rồi vội vàng lui về phía sau.

"Người phụ nữ này đang hôn mê và bị sốc, phải nhanh chóng cấp cứu, tôi là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố, yên tâm giao cho tôi đi!"

Lúc này, người phụ nữ ngồi trên chiếc BMW đã bất tỉnh, người đàn ông mập mạp chủ động nói mình có thể chữa khỏi với Liễu Thiên Thiên, sau đó anh ta đặt tay lên người phụ nữ.

Anh ta giơ tay lên và đập mạnh xuống.

“Cạch” một tiếng, âm thanh xương gãy vang lên.

Ngay sau đó, người phụ nữ nằm trên mặt đất phun máu tươi ra.

"Anh đang làm gì vậy?"

Liễu Thiên Thiên thấy thế lớn tiếng quát lớn: "Rốt cuộc là anh đang cứu người hay là giết người hả.”

Ánh mắt người đàn ông mập mạp lóe lên dữ tợn, cười lạnh nói: "Không thì cô tới cứu đi, nếu cô có thể cứu thì tôi sẽ không quan tâm nữa!"

“Anh...”

Liễu Thiên Thiên nhìn sắc mặt người phụ nữ xám xanh trên mặt đất, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô ta chưa từng học y, làm sao có thể cứu được một bệnh nhân nguy kịch như vậy chứ, cô ta chỉ cảm giác người đàn ông mập mạp này làm ra phương pháp nặng như vậy là không đúng, nhưng cô ta lại không thể nói ra không đúng chỗ nào.

“Chưa từng thấy cứu người ấn gãy xương sườn sao, việc sử dụng phương pháp nặng một chút cũng rất bình thường, bây giờ cô ấy đang ở trong tình thế rất nguy hiểm nên phải nặng tay, bảo cô cứu cô lại không dám, nếu để tôi ra tay thì đừng chỉ trỏ ở đây.”

Nói xong, tên mập vừa ấn tay vào tim cô gái vừa định giơ tay đánh mạnh xuống.

“Bốp!” . Truyện Phương Tây

Lúc này, một bàn tay từ phía sau bắt được tay anh ta: “Anh đang làm gì thế?”

"Cái gì?”

Vân Hiên lạnh lùng nói: "Tôi cũng là bác sĩ, nhưng tôi chưa từng thấy xuống tay nặng như vậy để cứu người, nếu như anh thật sự đánh xuống thì người phụ nữ này sẽ thật sự mất mạng, rốt cuộc anh là ai?"

“Mẹ kiếp!”

Ánh mắt tên mập mạp này trở nên hung ác, nhưng khi nhìn thấy đám người vây quanh, anh ta lớn tiếng chửi rủa: "Không cứu, tôi không cứu nữa, bảo tôi cứu mà các người lại nhúng tay vào, mấy người tới cứu đi!"

Nói xong, anh ta bất ngờ đưa tay rút ra một con dao găm sắc bén trong lồng ngực và đâm người phụ nữ trên mặt đất.

Vân Hiên trừng mắt, mạnh mẽ vươn chân gác tại nách của anh ta, sau đó đá mạnh vào đầu gối anh ta và khiến anh ta bay đi.

“Mẹ kiếp!”

Thấy không đánh lại được nữa, tên mập chửi rủa, quay người bỏ chạy.

“Không thể để cho anh ta đi!”

Vân Hiên vừa dứt lời, Liễu Thiên Thiên ở bên cạnh đã tung người nhảy lên, đá mạnh vào phía sau tên mập.

"Thằng khốn nạn, sao mày dám gạt tao, nói, vụ tai nạn này có liên quan đến mày không?”

“Mày muốn chết à!”

Tên mập giận dữ mắng một tiếng, sau đó anh ta rút dao găm đâm về phía Liễu Thiên Thiên.

“Chỉ dựa vào mày à!”

Liễu Thiên Thiên là một sĩ quan tinh nhuệ của Đại Hạ, có thân thủ rất mạnh, tên mập mấy lần tiến công nhưng cô ta đều nhanh nhẹn né tránh và tìm được cơ hội đá thật mạnh vào bụng anh ta, ngay sau đó dùng chân khống chế cánh tay của anh ta.

“Rắc” một tiếng, một cánh tay của tên mập bị vặn gãy.

“A!”

Tên mập đau đớn kêu thảm thiết.

“Bây giờ đã biết sự lợi hại của tao rồi chứ!”

Liễu Thiên Thiên đang định khống chế anh ta, tên mập nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thiên Thiên, tay còn lại vén áo lên, lộ ra họng súng màu đen.

Liễu Thiên Thiên nhất thời cả kinh, không ngờ tên mập lại lấy súng ra, lúc này khoảng cách hai người quá gần, họng súng đột nhiên xuất hiện như vậy làm cho cô ta không cách nào tránh né được.

“Vù!”

Lúc này, trong không khí truyền đến một tiếng vang nhỏ, một viên đá bay tới trực tiếp xuyên thấu lòng bàn tay tên mập.

Liễu Thiên Thiên kinh ngạc nhìn về phía sau, Vân Hiên đang ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận quan sát thương thế của hai người, dường như cũng không có chú ý tới bên này.

Không phải anh ta thì còn có thể là ai ra tay đây.