Editor: Flower Nhật
“YooChun, bàn bạc với hắn tới đâu rồi?” YunHo hỏi.
“Thiếu gia, hắn không chịu gặp tôi, hơn nữa dường như hắn đã biết đến sự tồn tại của JaeJoong thiếu gia.” YooChun nói, mày nhíu chặt lại.
YunHo ánh mắt khẽ biến:
“Sao lại như vậy? Sao lại liên quan đến JaeJoong?”
“Thiếu gia, chắc hắn muốn lợi dụng cơ hội này phá đổ chúng ta.” YooChun nói, quan sát biểu tình của YunHo.
“Nếu hắn dám, thì cứ thử làm cho ta xem.”
“Thiếu gia, tôi cảm thấy lần này không thể phớt lờ, hắn dám trêu vào ngài, thì hẳn là phải nắm giữ được thứ gì quan trọng.”
“Ta biết. Thân phận của JaeJoong không phải là nữ nhân, có lẽ đã bị tiết lộ.” YunHo nói, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
“Thiếu gia, ngài nghĩ tại sao thân phận của JaeJoong thiếu gia bị lộ?”
“Người bên cạnh JaeJoong, hoặc là Kim Heechul hoặc là Min Hyo Chan, hoặc cũng có thể là do chính Kim JaeJoong.”
“Kim Heechul, lúc trước chúng ta đã dặn hắn không nên đem việc JaeJoong là nam nhân nói ra. Về phần Min Hyo Chan kia thì cũng có thể, nhưng còn JaeJoong thiếu gia tự nói ra, thì không có khả năng lắm, dù sao JaeJoong thiếu gia cũng không biết nguyên nhân chính của việc bị biến thành nữ nhân.” YooChun nói, chân mày hơi hơi nhíu lại.
“Hiện tại, an nguy của JaeJoong hẳn là không cần lo lắng.”
“Như vậy thiếu gia tính…”
“Đánh nhanh thắng nhanh. Nếu bọn họ chưa định ra tay, thì chúng ta sẽ ra tay.”
“Thiếu gia, làm như vậy rất dễ có trá.”
“Chỉ có thể làm vậy, nếu còn chần chừ thì JaeJoong sẽ gặp nguy hiểm.”
“… Thiếu gia, thật xin lỗi.”
Jung YunHo chỉ để lại một câu đêm nay hành động rồi sau đó bước ra khỏi phòng.
“Hyung, ChangMin, em ra ngoài, cơm trưa để trong tủ lạnh, cả hai hâm nóng lại là có thể ăn.” JaeJoong nói xong, xoay người đi làm.
JaeJoong hiện tại tâm tình rất tốt, thứ nhất bởi vì cậu thấy cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn, thứ hai là vì cậu thấy cái vận cứt chó của mình đã bớt cứt chó đi hẳn. Trên đường đi làm, JaeJoong thấy một ông lão đứng giữa đường cầm một túi trái cây rất to, niềm vui của JaeJoong là được giúp đỡ người khác, thế nên cậu chạy đến vui vẻ xách giùm ông lão. Đột nhiên, JaeJoong cảm thấy đầu óc tê rần choáng váng, ý thức dần dần chìm vào mơ hồ.
Lúc Kim JaeJoong tỉnh dậy, chung quanh đều là một mảng tốt mịt, cậu cố gắng mở to mắt ra nhìn, hồi lâu sau mới có thể thích ứng được với bóng tối. Thân thể không thể động đậy được, lúc này JaeJoong mới phát hiện cậu bị trói chặt, phía trước là một đám người cầm súng, mà xung quanh cậu cũng đứng đầy người.
“Các người là ai?” JaeJoong nhíu mày hỏi.
“Rất nhanh cậu sẽ biết, ha ha.”
“Chẳng lẽ ta từng gây sự với các người sao?”
“Cậu thì không có, nhưng thiếu gia của cậu…”
“Thiếu gia nào, ta không biết.”
“Đừng nói dối Kim JaeJoong, ngay cả tâm phúc đều để bên cạnh cậu, cậu còn dám nói không biết?” Nam nhân phá ra cười.
“Tâm phúc gì? Nói cho ngươi biết, hiện tại ta với hắn một chút quan hệ cũng không có! Không, phải nói là ngay từ đầu đã không có quan hệ gì. Ta chỉ là con tin mà thôi, bởi vì ta thấy được một số chuyện không nên thấy của hắn. Ngươi không cần lợi dụng ta áp chế hắn, việc này không có kết quả đâu.” Câu cuối cùng, JaeJoong gần như gào lên.
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Hắn đang nói cái gì? Tâm phúc nào?
“Ha, xem ra cậu vẫn chưa biết gì. Tuy nhiên như vậy cũng rất thú vị, nếu biết rồi cậu còn dám đối xử tốt với ác ma kia nữa không?”
“Ngươi đang nói cái chó má gì vậy? Mau thả ta ra, đồ thần kinh.”
“Đừng nói như vậy JaeJoong. Khuôn mặt của cậu không thích hợp để nói thô tục đâu.”
“Bộ dạng của ta liên quan gì đến ngươi? Ta thích nói cái gì thì nói cái đó, có giỏi thì dán miệng ta lại đi.”
“Chậc chậc, tính tình nóng nảy như vậy, thật sự là đáng yêu a.”
“Con mẹ ngươi đáng yêu, cả nhà ngươi đáng yêu, cả đại tổ tông mười tám đời nhà ngươi đáng thương không ai yêu!”
“Ha ha, JaeJoong cậu rất thú vị, chẳng trách thiếu gia xem cậu như bảo bối. Cậu thật không biết tâm phúc của hắn là ai sao?”
JaeJoong im lặng, không nói lời nào.
Nam nhân cười khẽ, sau đó lại gần nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào mắt JaeJoong. JaeJoong bấy giờ mới nhìn rõ dung mạo người kia, là nam nhân lần đó ở buổi tiệc, tên là cái gì Ji Hoon ấy.
“Thế nào? Là ta.” Ji Hoon nói, cười cười.
“Khốn nạn!” JaeJoong nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Ha ha, thật không ngờ JaeJoong mặc nam trang hay nữ trang cũng đều xinh đẹp hết a.” Ji Hoon vuốt ve khuôn mặt cậu.
“Đừng chạm vào ta, chẳng lẽ ngươi không biết làm như vậy rất buồn nôn sao?” Trong giọng nói tràn ngập khinh bỉ và châm chọc.
“Quả nhiên là một người rất thú vị.”
Ji Hoon cười, sau đó trở về ngồi xuống ghế dựa, hỏi:
“Tiểu quỷ bên người thiếu gia, hiện tại ở cùng với cậu phải không? Cậu biết nó là ai không?”
“Con nuôi của hắn.”
“Con nuôi?” Ji Hoon nghe xong cười lớn.
“Ngươi bị bệnh à?” JaeJoong trừng mắt nhìn gã.
“JaeJoong, cậu thật sự tin tiểu quỷ đó là con nuôi của hắn? Ha ha, nên nói cậu ngu ngốc hay ngây thơ đây? Tiểu quỷ đó, chính là tâm phúc của thiếu gia, một ác ma giết người hàng loạt.”
JaeJoong mở to hai mắt, cậu không tin, không tin ChangMin là người như vậy, rõ ràng nó chỉ là một đứa trẻ đơn thuần đáng yêu.
“Đừng thấy nó còn nhỏ như vậy mà lầm, số người bị nó giết so với số người mà cậu từng gặp còn nhiều hơn đấy, JaeJoong. Tiểu quỷ đó giết người không chớp mắt, cả người nó đều vấy máu.”
JaeJoong không thể tin lắc lắc đầu.
“Cậu không tin tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng rất nhanh thôi, cậu sẽ biết được bộ mặt thật của nó. Còn nữa, thiếu gia hẳn là sắp đến rồi đi.” Ji Hoon nhìn JaeJoong cười thoải mái.
“Đã nói ta với hắn không có quan hệ gì cả.” JaeJoong bực mình quát.
“Có quan hệ hay không chờ hắn đến sẽ biết.” Gã vừa dứt lời, cánh cửa kho hàng bật mở, Jung YunHo một thân một mình đứng trước cửa.
JaeJoong có chút giật mình nhìn YunHo đang bước lại gần mình, hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. YunHo không nói lời nào mà chỉ bước lại đây, xung quanh không ai dám cản hắn.
“Cậu có sao không?” YunHo hỏi, đưa tay cởi trói cho JaeJoong.
JaeJoong không đáp, chỉ im lặng nhìn YunHo cởi trói cho mình, sau đó YunHo xoay người lại, che chắn cho cậu. Hắn nói với Ji Hoon:
“Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, thả cậu ấy đi.”
“Ha ha, thiếu gia, ngài vẫn như vậy a.” Ji Hoon nói, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ta lặp lại lần nữa, thả cậu ấy ra ngoài, bằng không ta cũng không dám cam đoan người kia sẽ như thế nào.” YunHo mặt không chút cảm xúc nói.
Ji Hoon đột nhiên nhíu mày, hỏi:
“Người đó đâu?”
“Thả cậu ấy, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Không thể được.”
“Như vậy ta sẽ giải quyết người đó.”
“Ngài sẽ không, thiếu gia, ngài sẽ không làm như vậy!”
“Ta cho ngươi năm giây suy nghĩ.”
JaeJoong hoàn toàn không hiểu việc gì đang xảy ra, đầu óc rối loạn cả lên. Đúng, ChangMin! Phải hỏi YunHo, rốt cuộc tại sao ChangMin lại như vậy!
“Jung YunHo, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Ừ.”
“ChangMin, ChangMin rốt cuộc là ai?”
YunHo nhíu mày, nhìn Ji Hoon, rồi nhìn vẻ mặt không thể tin được của JaeJoong, hắn cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đến nước này thì mọi chuyện không thể giấu giếm được nữa.
“Ừ, giống như hắn nói.”
“Vì sao? Vì sao anh phải tàn nhẫn như vậy? Nó chỉ là một đứa bé, một đứa bé 8 tuổi. Jung YunHo, tại sao anh có thể ích kỷ như vậy?” JaeJoong nắm chặt áo YunHo.
“Thế giới ngầm là vậy, mạnh được yếu thua, ngươi không chết thì chính là ta chết.”
“Jung YunHo, Jung YunHo, Jung Yunho anh không phải người! Vì sao anh có thể dạy một đứa bé tám tuổi… giết người cho anh! Anh thật đáng sợ, có thể nào…” JaeJoong vừa nói vừa liều mạng lắc đầu.
Jung YunHo kéo tay JaeJoong xuống, đẩy cậu ra ngoài, nói:
“Đi mau, đừng ở lại đây.”
JaeJoong vẫn đứng tại chỗ bất động.
“Còn muốn hỏi chuyện gì?” YunHo nhướn mày.
“Còn có một chuyện.”
“Hỏi đi.”
“Jung YunHo, anh rốt cuộc còn yêu tôi không?” JaeJoong ngẩng đầu nhìn thẳng mắt YunHo.
YunHo nhìn JaeJoong một hồi lâu, sau mới chậm rãi mở miệng:
“Cậu nghĩ rằng yêu thì còn yêu, không yêu thì sẽ không còn yêu.”
“Jung YunHo! Cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Chỉ cần rõ ràng, tôi lập tức đi.”
YunHo cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, nhẹ giọng nói:
“Yêu, rất yêu.”
Vừa dứt lời, JaeJoong đã nhào vào lòng YunHo, thì thầm:
“Hồi nãy là gạt anh thôi, chúng ta cùng đi.”