Không biết thời gian bên ngoài đã trôi qua bao lâu, Hoa Thiên Tuyết chỉ thấy hình như đã rất lâu rất lâu rất lâu, từ lo lắng chuyển sang bình tĩnh sau lại thành bất an cuối cùng hóa thành thờ ơ. Nàng hiện tại chỉ có ba việc để làm: ăn - ngẩn người -ngủ. Dần dần, không biết có phải nhầm hay không mà Hoa Thiên Tuyết lại cảm thấy từ nơi đây có gì đó rất quen thuộc, cứ như việc ăn ngủ ngẩn người là một việc mà nàng đã làm đi làm lại hàng nghìn lần vậy, quen thuộc đến mức khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Hoa Thiên Tuyết cứ ngồi ôm lấy đầu gối nhìn về phía trước, ánh mắt có chút dại ra.

Cứ như thế, toàn bộ không gian ngoại trừ tiếng tim đập và hít thở của bản thân ra thì không còn gì hết.

Hoa Thiên Tuyết chán ghét cảm giác này. Nó y hệt như lúc ban đầu nàng sống ở cô nhi viện, nó làm nàng nhớ lại cuộc sống kiếp trước.

Hoa Thiên Tuyết kiếp trước là một cô nhi.

Là một cô nhi có ý thức ngay từ khi mới được sinh ra.

Lần đầu tiên mở mắt, đập vào mắt Hoa Thiên Tuyết chính là màu đỏ của máu. Nàng nhìn thấy mẹ của mình chết ngay bên cạnh mình, toàn thân nhuốm đầy máu, hai mắt trợn trừng ra nhìn nàng, trong mắt chứa sự khiếp sợ, phẫn nộ và không cam lòng. Toàn thân trên dưới giống như bị người ta phanh thây vậy, máu thịt không trọn vẹn, nhất là phần bụng dưới, giống như là một vòi nước, máu chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ một phần tuyết trắng dưới thân. Hình ảnh đó đập vào mắt nàng, tựa như một cơn ác chú.

Một đứa trẻ mới sinh sẽ rất đói, xung quanh ngoại trừ tuyết trắng mờ mịt và thân xác đã lạnh cóng của người mẹ của mình, không có thứ gì đủ ấm áp để cho nó lấp bụng.

Không, có đấy chứ....

Hoa Thiên Tuyết vẫn còn nhớ rõ cảm giác tanh nồng của máu ở trong miệng mình lúc đó, ấm nóng nhưng lại khiến cả người nàng rét lạnh.

Cứ như vậy, Hoa Thiên Tuyết uống máu mẹ mình cho đến khi bụng no căng, chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang ở trong cô nhi viện.

Hoa Thiên Tuyết sống ở cô nhi viện tám năm, tám năm sống trong sự chán ghét và sợ hãi của những kẻ ở đó, họ xem nàng như một loại quái vật ghê tởm, vì không muốn ở chung với nàng mà đem nàng ném tới căn lều rách nát ở gần đó, hàng ngày sẽ có người đưa cơm tới cho nàng. Chỉ như vậy. Một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi bị họ ném ra ngoài sinh tồn một mình, lấy lá khô làm giường, đêm đêm cuộn người ngủ ở phía trên, chỉ có những ngày giá rét họ mới ghét bỏ đem đến cho nàng một chiếc giẻ rách nát cũ rích bẩn thỉu để đắp. Ngày qua ngày sống trong sự cô độc một mình vượt qua những chuỗi ngày đói khát cho đến khi nàng mười tuổi, một người đàn ông xuất hiện, tự xưng là ông nội của nàng.

Hoa Thiên Tuyết chán ghét ánh mắt lão già kia nhìn mình, ánh mắt như nhìn một sinh vật gì đó rất đáng sợ, ghê tởm, bẩn thỉu vô cùng, nhưng chán ghét cũng chỉ là chán ghét, nàng biết, nếu muốn sống sót, phải dựa vào người đàn ông này, cho nên, nàng nhịn, chịu nhục nhã gọi người kai một tiếng ông nội, nhưng ai ngờ lão lại làm như ăn phải ruồi, khinh thường nói với nàng đừng bao giờ gọi lão như vậy.

Sau đó, lão đưa Hoa Thiên Tuyết đến một căn biệt thự trong núi, nhốt nàng vào một căn phòng, hơn nửa năm sau mới thả nàng ra, dẫn nàng đến gặp người mà nàng phải gọi là cha.

Cha nàng a....

Hoa Thiên Tuyết mỗi khi nhớ đến ông ta, trong lòng chỉ có nỗi hận thấu xương.

Ban đầu, Hoa Thiên Tuyết đối với cha mình chỉ có một cảm giác chán ghét, nhưng nàng vẫn phải nhịn xuống,tiếp tục cùng ông ta đóng giả một vai phụ từ tử hiếu.

Họ tên kiếp trước của Hoa Thiên Tuyết là Phùng Tuyết, tên Tuyết là tự nàng lấy cho mình, để nhắc nhở tới cái thời khắc hoa máu nhuộm đỏ tuyết năm đó. Nhà họ Phùng là một gia tộc bí ẩn và quyền thế, nhưng do trong gia tộc có quá nhiều nhánh nhỏ nên việc tranh giành gia sản rất kịch liệt. Phùng Nham, cha của nàng đã tới tuổi nhưng vẫn không có con, việc này sẽ ảnh hưởng lớn đến số gia tài hắn được nhận và vị trí gia trưởng của hắn. Trong lúc hắn đang hoang mang, Phùng lão gia tử, ông nội của Hoa Thiên Tuyết không biết bằng cách nào lại có thể dò la ra được sự tồn tại của nàng, sau đó chính là một màn nhận cha có trên, còn việc lão già kia nhốt nàng nửa năm cũng chỉ là để gây sức ép cho lão cha của nàng, bắt hắn đi vào khuôn khổ, phải chịu nghe lời của lão, nếu không... lão có thể cho hắn vị trí gia trưởng thì cũng có thể lấy lại nó một cách đơn giản. Phùng Nham là một kẻ coi trọng quyền lực, nhất định sẽ không dám làm ra hành động phản kháng, nhưng tự tôn của một nam nhân lại không cho phép hắn khuất phục, cho nên hai người mới dây dưa với nhau tới nửa năm.

Phùng Nham sau khi gặp Hoa Thiên Tuyết cũng chỉ là thờ ơ ném nàng cho người khác chăm sóc, cho gia sư tới dạy nàng học, cho người hầu hạ nàng cẩn thận, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép nàng ra ngoài tiếp xúc với người ngoài, cho nên suốt tới khi Hoa Thiên Tuyết 13 tuổi, gặp được vị anh trai cùng cha khác mẹ của mình, mới biết được hoàn cảnh bi ai của bản thân. Phùng Triết chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoa Thiên Tuyết, sinh ra trước nàng một năm, do một lần lão cha uống rượu loạn tính.

Lần đầu tiên gặp Phùng Triệt, Hoa Thiên Tuyết liền muốn gần gũi với hắn, bởi vì... Phùng Triệt cũng giống như nàng, vô cùng căm hận Phùng gia. Mà Phùng Triệt đối với người em gái cùng cha này cũng vô cùng thương yêu, căn bản là sủng tới tận trời.

Mấy năm sau, Phùng lão gia tử do vấn đề sức khỏe nên đã quy tiên, để lại toàn bộ gia sản cho Phùng Nham và một phần cho Phùng Triệt. Hoa Thiên Tuyết biết ý định của lão, lão làm như vậy là muốn chia rẽ hai cho con Phùng Nham Phùng Triệt, để cho hai người chém giết lẫn nhau. Lão biết, Phùng Nham là một kẻ vô cùng đã nghi và ích kỷ, mặc dù biết sau này hắn chết thì gia sản vẫn sẽ thuộc về con trai hắn nhưng hắn lại không cam lòng, cho nên, hắn đem tâm đi hại Phùng Triệt, muốn dồn đứa con trai của hắn vào chỗ chết.

Phùng lão gia tử, cho đến phút cuối cũng muốn thao túng người khác.

Hoa Thiên Tuyết luôn biết Phùng lão là một kẻ điên, nhưng không ngờ lão lại điên tới mức đến chết cũng muốn tính kế cháu nội và con trai mình, để cho hai người đấu đá nhau ngươi sống ta chết.

Suốt mấy năm Phùng Triệt một mặt phải cẩn thận đề phòng lão cha của mình, một mặt xây dựng thế lực, trái tim đã sớm bị chai sạn, không còn là thiếu niên cái gì cũng không làm được như năm xưa, nhưng thứ duy nhất hắn không đổi chính là tình thương của mình đối với đứa em gái cùng dòng máu này của mình. Mà Hoa Thiên Tuyết cũng biết điều đó, cách làm người của nàng vô cùng đơn giản, là một người có ân báo ân có oán báo oán, vì vậy cũng luôn ra sức giúp đỡ cho anh trai mình, hơn nửa thế lực của Phùng Triệt là do nàng sáng lập. Phùng Triệt là một người anh trai thương em gái vô cùng, nhưng cũng không phải thương yêu theo kiểu đem nó ngăn cách với những gì xấu xa với xã hội mà là ngược lại, Phùng Triệt bất luận làm việc gì tàn ác hay bẩn thỉu đều đem theo Hoa Thiên Tuyết đi cùng, hắn muốn là một người em gái có thể có thực lực để bảo toàn bản thân chứ không phải một người em gái cần chờ người bảo hộ, vì vậy Phùng Triệt luôn luôn tạo cơ hội để cho Hoa Thiên Tuyết trưởng thành, để cho nàng nhìn thấy được bộ mặt xấu xa thực sự của thế giới này. Hắn dạy nàng cách như thế nào nhìn thấu lòng người, như thế nào bảo hộ bản thân, như thế nào đối xử với người khác.... Đối với Hoa Thiên Tuyết, Phùng Triệt vừa là huynh trưởng vừa là cha, sự tồn tại của Phùng Triệt trong lòng Hoa Thiên Tuyết vô cùng đặc biệt, nhất là Phùng Triệt là người duy nhất sau khi biết Hoa Thiên Tuyết có pháp lực vẫn đối xử với nàng như một người bình thường.

Hai anh em cứ vậy dựa dẫm vào nhau vượt qua những ngày gian khó nhất cuộc đời, nhưng ông trời lại không có mắt, không muốn nhìn người khác hạnh phúc quá lâu. Năm Hoa Thiên Tuyết lên 20, Phùng Triệt lật đổ được Phùng Nham, trở thành người đứng đầu Phùng gia. Cả hai người chuyên tâm đấu đá với Phùng Nham mà quên mất một người, phu nhân Phùng Nham - Yến Tử Oanh. Cho tới khi bị dồn tới vách đá, Hoa Thiên Tuyết mới căm phẫn nhìn chằm chằm Yến Tử Oanh.

Phùng lão gia tử đúng là đã bị điên thật rồi, cho nên mới có thể làm ra hành động không bằng cầm thú như vậy.

Yến Tử Oanh căn bản không phải họ Yến gì hết, ả ta họ Phùng, tên thật là Phùng Tử Oanh, chính là con gái riêng của Phùng lão gia tử. Ha ha, một người tàn nhẫn như thế nào mới có thể đem con gái của mình gả cho con trai của mình chứ? Lợi dụng con trai và cháu trai làm bàn đạp cho con gái mình leo lên vị trí gia chủ một cách đường đường chính chính. Hóa ra, bọn họ đều chỉ là con cờ trong ván cờ cuối cùng của Phùng lão gia tử.

Phùng Triệt và Hoa Thiên Tuyết bị dồn vào đường cùng, Phùng Triệt liều chết ôm lấy em gái nhảy xuống vực sâu, sau đó dồn hết sức lực đem Hoa Thiên Tuyết ném vào một hốc đá lồi ra trên vách vực, bản thân lại rơi xuống vực sâu vạn trượng, chết tan xác.

Không cam tâm!!!

Hoa Thiên Tuyết trơ mắt nhìn anh trai vẫn luôn yêu thương mình đánh đổi mạng sống của mình để cho em gái được sống sót. Lúc này pháp lực của Hoa Thiên Tuyết căn bản đã cạn kiệt, cho nên không thể làm gì, chỉ có thể ngày ngày đem sự căm hận sâu sắc của bản thân đối với những kẻ điên nhà họ Phùng ra làm động lực để sống. Nàng không thể rời khỏi vách núi, cứ thế chịu đói khát gần nửa tháng mới chờ được đám thuộc hạ thân tín tới cứu. Sau đó tính tình của Hoa Thiên Tuyết đại phát, làm việc điên cuồng, điên cuồng thu nạp thuộc hạ, điên cuồng chống phá thế lực nhà họ Phùng, điên cùng làm tất cả, cho tới khi nhìn thấy Phùng Tử Oanh bị bản thân đả kích hóa điên, nàng mới có thể bỏ xuống.

Ai ngờ Phùng lão gia tử có thể vì con gái tính toán tới cả việc này...

Sau khi Phùng Tử Oanh bị nàng nhốt vào viện tâm thần tra tấn, đám thân tín mà Phùng lão gia tử vùi sâu vào Phùng gia lại nổi lên, đồng quy vu tận với nàng.

Trước khi bị nổ tan xác, Hoa Thiên Tuyết chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ rực lửa.