Hắn nào có tâm tư đi trả lời cô gái? Hắn đang mãi suy nghĩ tìm cách thoát thân.

Khi đã cho rằng hắn không phải là đối thủ của nàng. Khi chắc chắn rằng một kẻ không còn sức chiến đấu như hắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của nàng. Cô gái bộc lộ ra tính cách đại tiểu thư của mình.

“Này, ngươi có phải điếc đâu? Ngươi cũng đâu có bị câm? Thế tại sao nhà ngươi không trả lời câu hỏi của bản tiểu thư?”

Con nhóc đó hỏi mình lúc nào chứ? Không phải câu kia là câu giễu cợt hắn sao? Khỉ thật. Hắn bức xúc trong lòng.

Nhìn thấy hắn lại im lặng, cô gái đắc ý khoa trương:

“Này tên sát nhân, có phải ngươi đang run sợ trước tư thế oai hùng của bản tiểu thư? Ha ha… Cũng phải thôi, bọn xấu nào mà có thể chống đỡ uy thế của một trong sáu vị Thần Bộ Lục Ngục tương lai? Hừ, lũ bại hoại các ngươi chỉ có thể quỳ xuống chân bản tiểu thư mà van xin tha tội.”

Hắn xem thường nhìn về phía nàng. Đúng là cái bình hoa trong nhà, chỉ được cái đẹp đẽ, còn đầu óc thì chẳng ra sao.

“Uy, ngươi nhìn ta với ánh mắt ấy là thế nào đấy? Có phải rất sùng bái bản tiểu thư? Có phải đã hối hận đối với những tội lỗi ngươi đã làm? Có phải ngươi muốn nhào tới quỳ gối mà cầu xin làm thuộc hạ của bản tiểu thư để chuộc lại lỗi lầm?” – Nàng vui vẻ nói.

Chẳng thể trách nàng vì cái suy nghĩ không bình thường như vậy. Có trách thì trách cách giáo dục của gia đình nàng, cũng như môi trường sống của nàng. Nhà có duy nhất một con gái rượu, cha nàng lại là gia chủ, danh tiếng của ông ta vang xa, ông nội nàng lại là một trong sáu vị Thần Bộ Lục Ngục. Bởi vậy, trong gia tộc, thế hệ trẻ thấy nàng thì cung kính và sợ hãi, mặc nàng bắt nạt thế nào đều tự chấp nhận số phận và lấy im lặng làm lẽ sống. Vừa thấy nàng là họ tìm cách chuồn đi để tránh vận rủi. Không một ai dám chống lại, càng không có ai dám giễu võ dương oai trước mặt nàng. Họ làm sao mà có can đảm làm thế? Tất cả cũng là do thế hệ trước hết lòng thương yêu, cưng chiều nàng. Vô số lần họ bao che, họ đối xử thiên vị nàng một cách trắng trợn không chút che giấu. Thế nên nàng được nước lấn tới.

Khi nàng lớn lên thêm một chút. Nàng bắt đầu bỏ qua cái ao nhỏ gia tộc mà tiến vào cái hồ lớn là kinh đô. Từ khi nàng thay đổi nơi vui chơi, kinh đô không được yên ổn ngày nào, gà bay chó chạy không ngớt. Với sức ảnh hưởng vô cùng lớn từ gia tộc nàng, cộng với cái vẻ ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, gần như nàng cứ đi ngang mà không ai dám ngăn cản. Ngay cả Đế Vương của Thiên triều cũng chỉ nhỏ nhẹ khiển trách vài câu, hoặc phạt giam nàng trong phòng vài ngày.

Với vẻ đẹp bề ngoài của mình, người yêu mến nàng xếp dài mấy chục vòng quanh kinh đô. Từ các chàng trai trẻ mười ba, mười bốn tuổi, cho đến những vị trung niên tứ tuần say mê nàng như điếu đổ. Họ như phát cuồng, như lên cơn thần kinh giai đoạn cuối, họ điên cuồng theo đuổi nàng. Không chỉ huy động nhân lực, vật lực nhằm làm nàng vui, họ còn không tiếc săn tìm những thứ nàng cảm thấy thích. Nhưng kinh khủng nhất chính là khi những con người này như tự hiểu với nhau, họ kết thành một liên minh bảo vệ nàng trong bóng tối. Bất cứ kẻ nào dám nói xấu nàng, dám làm nàng buồn, dám làm nàng khó chịu, họ sẽ tiến hành trả thù – dĩ nhiên là trừ những người họ không chọc vào được. Dưới cơn bão phù phiếm này, ở nơi tâm bão, kinh đô trở nên một màu hắc ám đầy âm u.

Cơn giông tố ấy càng thêm lớn hơn khi Đế Vương tuyên bố muốn lập Thái tử. Ban đầu các Hoàng tử theo đuổi nàng vì ái mộ, vì động tâm; còn giờ đây, họ nhắm tới lực ảnh hưởng của gia tộc nàng. Phút chốc, vì muốn sở hữu cả mỹ nhân lẫn quyền lực, các Hoàng tử không ngừng va chạm kịch liệt với nhau, đấu trường kinh đô ầm ầm sóng dậy.

Tuy nhiên, giữa cơn phong ba ấy, Đế Vương vẫn bình thản như không, chúng triều thần vẫn bình chân như vại. Họ đã trải qua bao nhiêu ấm lạnh của cuộc đời rồi? Họ đã thấy bao nhiêu mỹ nhân rồi? Họ là lũ cáo già tinh ranh, nên họ chỉ ngấm ngầm ủng hộ và tạo mọi điều kiện tốt nhất cho con cháu tham gia, chứ họ chẳng mặt dày mày dạn góp vào trong đó.

Giữa đầu sóng ngọn gió, “quyền lực” của nàng lên tới đỉnh điểm, và rồi chỉ đứng sau Đế Vương. Thế giới đối với nàng chính là vô số ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ, sợ hãi, thấp thỏm… Mọi thứ đối với nàng chỉ như nhiều món đồ chơi, nhiều trò chơi thú vị chờ đợi nàng đến khám phá.

Dần dần tính cách nàng đã trở thành như vậy. Dần dần nàng biến thành một cái bình hoa suy nghĩ trẻ dại như thế.

“Này, tên đần. Ngươi dám coi thường ta? Bản tiểu thư hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?” – Lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị người khác xem như không khí, nàng chống nạnh, thở phì phì chấp vấn.

Từ Phong mắt điếc tai ngơ, hắn không dư hơi chơi đùa. Hắn đang cố gắng điều tiết, tích lũy nội lực từng chút một cho cuộc đào thoát sắp tới.

Chờ mãi chẳng thấy hắn trả lời. Cảm thấy hắn không đặt nàng trong mắt, cô gái tức tối giơ ngón trỏ thon thả chỉ thẳng vào mặt hắn mà giọng run run:

“Khốn khiếp. Tên xấu xa, đi chết đi.”

Quanh thân cô gái, một luồng “khí” vô hình dựng lên, nàng gào thét đánh về phía hắn.

Mới phục hồi được tí sức lực, hắn khổ cực chống đỡ.

“Keng…”

“Keng…”

“Keng…”

Dù nàng dùng tay không đại chiến với Từ Phong, nàng vẫn giữ thế chủ động. Có thể cảm nhận được một luồng “khí” vô hình bao bọc cơ thể nàng, và quanh hai tay, hai chân nàng, chúng thậm chí trở nên như thực chất.

Từ Phong không ngừng chống đỡ, không ngừng lui lại, không ngừng tránh né. Tuy nhiên, thể lực của hắn chưa hồi phục được bao nhiêu thì lại bị hành hạ sống đi chết lại. Có mấy lần hắn suýt nữa tao ngộ độc thủ. May mắn thay hắn kịp né tránh, và may mắn thay hắn vẫn còn sống.

Mặc kệ những vết thương ấy, hắn vẫn kiên cường chống đỡ.

“Keng…”

“Keng…”

“Keng…”

Qua một hồi lâu, cô gái chủ động tách ra xa mà thở dốc:

“Hộc… Không chơi… với ngươi nữa… Hộc… Hộc… Thật là… Hộc… Thật là tức chết ta mà.”

Cô gái phẫn hận đứng đó cắn môi.

Hắn càng tệ hơn nàng. Đứng ở đối diện cô gái mà mồ hôi ướt đẫm cả áo.

Những giọt mồ hôi vô tình thấm vào vết thương, làm cho những vết thương ấy trở nên đau rát hơn bình thường. Dù vậy hắn vẫn ngụy trang cho mình vẻ ngoài bình thản với hơi thở mỏng manh và đều đều.

Ở đằng kia, cảm nhận được trạng thái vô cùng tốt của hắn. Sắc mặt cô gái thoáng trắng bệch, nàng tức giận mắng:

“Ngươi… Tên sát nhân vô sỉ. Có dám tiến lên cùng bản tiểu thư đại chiến ba trăm hiệp hay không?”

Ánh mắt hắn lóe lên một cái rồi biến mất. Hít sâu một hơi bổ sung một phần thể lực tiêu hao, hắn thở dài:

“Tiểu muội, nhanh về nhà đi, bố mẹ ngươi đang ở nhà đợi cơm. Đừng ở đây tiếp tục nghịch bậy nữa. Làm thân nữ nhi thì phải yểu điệu, thướt tha, công dung ngôn hạnh đầy đủ; chứ không phải như ngựa đực xổng chuồng nhảy ra ngoài đòi đánh đòi giết như thế này.”

Khuôn mặt cô gái bỗng nhiên đỏ chót, nàng run rẩy chỉ vào mặt hắn:

“Ngươi… Ngươi…”

Bị hành hạ đã lâu, bây giờ đã chọc tức được cô gái và khiến nàng xấu hổ lẫn khó thở, hắn khoái trá tiếp tục thở dài:

“A… Tiểu muội nha tiểu muội... Tính cách ngươi như vậy thì sao có thể lấy được chồng? Phải nhỏ nhẹ, phải dịu dàng, phải nũng nịu… Chứ cái bộ dáng cọp cái ấy thì ai mà lấy? Mà không lấy được chồng thì cha mẹ ngươi chắc phải tức chết. Thân cha mẹ thật là cực khổ trăm bề mà…”

“Sao ngươi dám lên giọng dạy đời bản tiểu thư? Ngươi vô sỉ, ngươi tiểu nhân, ngươi bại hoại, ngươi không có đạo đức…” – Cô gái mở một tràng mắng to.

Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Từ Phong ha hả cười to:

“Ha ha… Ta vô sỉ? Ta tiểu nhân? Ta bại hoại? Ta không có đạo đức? Dù ta có như thế nào thì ta vẫn có người theo đuổi, ta vẫn có thể lập gia đình. Còn đỡ hơn ngươi. Ngươi vừa xấu người, vừa xấu nết có ma nào thèm?”

Thân thể run run, cô gái quát:

“Câm miệng. Ngươi là cái đồ mắt chó. Bản tiểu thư chính là xinh đẹp tuyệt trần, người người đều khen, nhà nhà đều yêu mến. Ngươi là cái đồ có mắt không tròng. Ngươi là cái đồ con mắt mọc ngược.”

Nghe nàng nói vậy, hắn bỏ ra tư thế “đang đánh giá”. Ánh mắt quét lên quét xuống thân hình nàng vài lần. Hắn bày ra bộ mặt thất vọng:

“Khặc… Nói thật, ngươi…”

Bị một người đàn ông xa lạ quét tới quét lui, cô gái vốn đã khó chịu. Lại tập trung nghe hắn nói mà gặp phải cái giọng ngập ngừng ấy, nàng mất đi tỉnh táo. Lập tức nàng phẫn nộ cực độ rít gào:

“Ta? Ta làm sao? Khốn khiếp… Nhanh nói!”

Trong bụng mừng thầm, hắn giả vờ giả vịt:

“Ta là người thẳng tính. Sợ rằng nói ra lời thật thì ngươi sẽ phẫn uất mà chết.”

Hắn càng giả ngơ, nàng càng giận dữ:

“Câm miệng. Bản tiểu thư không phải loại người hễ một tí là chết như thế. Bản tiểu thư chính là nữ nhân đỉnh thiên lập địa, ngươi không cần phải lo. Có gì thì nói nhanh đi.”

“Đó là ngươi bảo ta nói đấy nhé.” – Từ Phong nghiêm túc nhắc nhở.

“Nói!” – Cô gái thét.

Hắn bắt đầu bằng giọng nghiêm trọng:

“Có phải từ nhỏ đến giờ mọi người xung quanh rất sợ ngươi? Có phải từ nhỏ đến giờ ngươi được nuông chiều? Có phải từ nhỏ tới giờ ngươi chưa từng rời khỏi nhà?”

Nghe hắn hỏi vậy, cô gái tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Rồi nàng điềm nhiên đắc ý nói:

“Hai câu đầu ngươi nói đúng. Câu thứ ba ngươi sai rồi. Từ nhỏ tới giờ ta rời khỏi nhà rất nhiều lần. Ngươi làm sao có thể biết bản tiểu thư luôn luôn trốn khỏi nhà đi dạo chơi khắp kinh đô?”

Hắn nghiêm mặt lại, chốc sau lại trở nên hụt hẫng, hắn thở dài đầy tiếc nuối:

“Thật đáng tiếc. Ta đã nghĩ đúng.”

Bị một gáo nước lạnh, nàng phát sốt:

“Đúng? Ngươi… nghĩ đúng?”

“Phải. Hai câu đầu là hỏi thật sự, câu thứ ba chỉ để xác nhận thôi.” – Hắn chán chường lắc đầu.

“Rốt cuộc là sao? Nói mau. Khốn khiếp… Tên không có đạo đức. Nói ngay! Nói ngay cho bản tiểu thư!” – Nàng gầm lên.

Như một con cừu non nhẹ dạ, nàng đã sa vào cái bẫy được hắn dựng sẵn.