Kỳ thực Công Tôn Sách từ lúc bắt đầu rời khỏi Liêu doanh đã cảm thấy bụng đau từng đợt, chẳng qua tình thế cấp bách y không kịp nghĩ nhiều, hơn nữa mới đầu cơn đau cũng không mạnh lắm, cách một thời gian mới đau một lần, trước kia cũng từng xảy ra tình huống như vậy, vì thế cũng không để ý. Không nghĩ tới lần này lại cực kỳ đau đớn, hơn nữa phía dưới còn chảy ra rất nhiều máu, Công Tôn Sách lúc này mới ý thức được bản thân có thể sắp sinh.

Gia Luật Tuấn Tài vừa nghe thấy Công Tôn Sách có thể sắp sinh, gấp đến kêu la. “Cái gì? Sắp sinh? Đây…… Bây giờ cách Thanh Châu còn trăm mười dặm, giờ trước không thôn sau không *** thì sinh thế nào? Công Tôn Sách…… Ngươi… có thể thương lượng với đứa nhỏ một chút, bảo nó nhịn một lát, hai canh giờ sau lại ra đi.”

Bao Chửng vừa nghe liền tức giận, quát Gia Luật Tuấn Tài: “Ngươi cho là nhịn đi tiểu đi nặng sao? Đứa nhỏ giờ muốn ra thì Công Tôn đại ca muốn nhịn cũng không được!”

“Ngươi tên Đại Bao ngu ngốc này nói dễ nhỉ, giữa trời đầy tuyết thế này thì Công Tôn Sách sinh thế nào, người sinh cho ta coi!”

“Trời ạ, hai người còn có thời gian rảnh mà cãi nhau!” Triển Chiêu gấp đến mồ hôi đầy đầu, mắt thấy Công Tôn đã đau đến mặt tái nhợt. “Giờ phải làm gì mới được!”

“A, đúng rồi!”  Gia Luật Tuấn Tài bỗng nhiên nhớ ra điều gì. “Văn Tài! Đệ còn nhớ khi chúng ta còn bé ở Hô Luân thành, có lần ra ngoài chơi bị lạc đường, phải tá túc trong nhà một thợ săn một đêm không, nhà thợ săn kia hẳn ở gần chỗ này!”

“Đúng rồi! Nhị ca, may có huynh nhớ ra!” Gia Luật Văn Tài phảng phất thấy được hy vọng, nếu tìm được nhà thợ săn kia, có lẽ có thể xoay chuyển.

Mấy người vội vàng đỡ Công Tôn Sách đi về hướng rừng rậm, Gia Luật Tuấn Tài đi trước dò đường, quả nhiên không xa phía sau bụi rậm rậm rạp Gia Luật Tuấn Tài hô: “Thấy rồi, bên này!”

Mọi người trong lòng mừng như điên, vội vàng đi tới, nhưng vừa nhìn căn phòng kia, lòng lại rơi xuống đáy cốc, ngôi nhà kia mặc dù nhìn qua vẫn tốt, nhưng đã có thể nhìn ra là đã rất cũ nát, bên trong cũng đen như mực, không có một chút dấu hiệu có người sống bên trong.

Nhưng chuyện tới giờ cũng không còn cách khác, mọi người chỉ đành đẩy cửa đi vào. Cửa vừa mở ra liền phát ra tiếng “kèn kẹt”, một đám bụi rơi lả tả, làm Gia Luật Tuấn Tài đi trước ho khan một trận.

Trong nhà một món gia cụ cũng không có, trên đống cỏ khô trong góc có một tấm chăn bông đã không còn nhìn được màu gốc, tạm thời có thể coi là giường, trừ nó ra còn có một ít chén bát vỡ cùng quần áo rách nát, khắp nơi đều tích đầy một tầng bụi đất, nơi này nhìn qua là biết quanh năm không có người ở.

Bao Chửng không chú ý, mặt bị vướng vào mạng nhện, vội vàng lấy tay phủi phủi.

“Nơi này… nơi này sao lại bẩn như vậy?” Bao Chửng oán giận nói.

“Nhìn qua thợ săn kia hẳn đã sớm không còn ở đây.” Gia Luật Văn Tài nhìn bốn phía, không thể làm gì hơn mà thở dài.

Triển Chiêu đỡ Công Tôn Sách chậm rãi nằm xuống đống cỏ khô, mấy người Gia Luật Văn Tài đi tới giúp đỡ, chỉ thấy Công Tôn Sách vẫn nhăn mày đau đớn, cắn răng cố nén.

Từ mới rồi, trận đau đã trở nên dồn dập, trong bụng như có người lấy tay cấu véo khắp nơi, Công Tôn Sách lấy tay đặt lên bụng, cảm thấy bụng đã không còn mềm mại nữa, mà theo từng cơn đau đã trở nên cứng ngắc, thai trong bụng cũng không còn hoạt động liên tục như vừa nãy nữa, giờ phút này tựa hồ như đã bình tĩnh lại chút, nhưng bụng vẫn đau đến căng chặt, cả sống lưng đều cừng ngắc đau đớn, mặc dù Công Tôn Sách lúc này còn chưa tới mức đau đến không chịu nổi nữa, nhưng cảm giác khó chịu vẫn khiến y ngồi không xong, nằm cũng không được, miễn cưỡng nghiêng người nằm ngửa mới hơi dễ chịu một chút.

Triển Chiêu từ trong người lấy ra một chiếc khăn giúp Công Tôn Sách lau mồ hôi, “Này… sinh ở đây không sao chứ?”

Nhưng rất nhanh, mọi người liền ý thức ra, còn có một vấn đề, một vấn đề mấu chốt rất quan trọng, so với vấn đề điều kiện căn phòng này tốt hay xấu còn quan trọng hơn, đó chính là ––– Ai tới đỡ đẻ?

Mấy đại nam nhân đứng đó, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ngay cả đỡ đẻ cho phụ nữ cũng chưa từng, huống chi trước mắt là đỡ đẻ cho đàn ông.

“Ai sẽ đỡ đẻ?” Gia Luật Tuấn Tài hỏi. “Giờ là chuyện liên quan đến mạng người, nghiêm trọng nghiêm trọng a!”

Qua hồi lâu cũng không ai lên tiếng, bỗng một cánh tay đen đen giơ lên, Triển Chiêu rất kinh ngạc: “Bao đại ca, huynh từng đỡ đẻ sao? Sao đệ tới giờ vẫn chưa từng nghe huynh nhắc tới?”

Bao Chửng lầu bà lầu bầu không dám nói to: “Đã từng đỡ đẻ, nhưng mà… nhưng mà… không phải đỡ đẻ cho người……”

“Là đỡ đẻ cho ai?” Mấy người đồng thời nhìn hắn, trong mắt tràn đầy mong đợi, nói không chừng Công Tôn Sách phải trông cậy vào bao chửng rồi.

“Là… là…… lúc ở Song Hỉ trấn, nhà Lưu đại nương bên cạnh có heo mẹ sắp sinh, là ta đỡ đẻ…… Ai da!”

Bao Chửng chưa nói xong, trên đầu liền bị Gia Luật Tuấn Tài đấm một phát, “Ngươi tên ngu ngốc này, nói vớ nói vẩn làm trễ thời gian, đỡ đẻ cho người với đỡ đẻ cho lợn giống nhau sao? Ngươi đem Công Tôn Sách thành heo sao?”

Bao Chửng ôm đầu, tủi thân la hét: “Không phải người hỏi ai sẽ đỡ đẻ sao! Ngươi lại không nói là đỡ cho người hay heo. Ta trả lời đàng hoàng, ngươi còn đánh ta!”

Triển Chiêu vừa ôm hy vọng lại một lần nữa thất vọng, cậu đi tới bên cạnh Công Tôn Sách, nhìn Công Tôn Sách đau đến vặn vẹo, lòng triển chiêu như lửa đốt.

Gia Luật Tuấn Tài bỗng nhiên nói: “Văn Tài, nơi này trừ Công Tôn Sách ra chỉ có đệ là người hiểu biết nhất, đệ có biết về chuyện đỡ đẻ không?”

Gia Luật Văn Tài khó xử nhìn Gia Luật Tuấn Tài, lên tiếng: “Đệ… Đệ… nhiều nhất chỉ là biết lý thuyết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thực hành qua.”

“Trên lý thuyết gì chứ, rốt cuộc là biết hay không biết?” Gia Luật Tuấn Tài không chịu nổi hỏi.

“Đệ cũng từng đọc qua y thư, bất quá về phần phụ nữ sinh đẻ miêu tả rất ít, đệ xem nửa ngày, cũng chỉ biết chuyện đại khái, chuyện như vậy phần lớn vẫn phải dựa vào kinh nghiệm của bà đỡ, đệ tới giờ vẫn chưa từng làm qua, không có chút nắm chắc nào cả!”

Gia Luật Tuấn Tài lập tức nói, “Có kiến thức là được rồi, vậy so với bọn ta không hiểu tí nào vẫn tốt hơn, lại để Đại Bao ngu ngốc ở cạnh giúp đệ, ai nha, đừng do dự nữa, nhanh lên! Công Tôn Sách liền trông cậy vào đệ!” Nói xong Gia Luật Tuấn Tài đẩy vai Gia Luật Văn Tài.

Gia Luật Văn Tài lúc này mới đến bên cạnh Công Tôn Sách, bắt mạch, suy nghĩ chốc lát.

“Công Tôn Sách, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?”

Công Tôn Sách đau đến mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Gia Luật Văn Tài. “Đau càng ngày càng gấp!”

“Thời gian hai trận đau cách nhau bao lâu, đau đớn kéo dài trong bao lâu?”

“Thời gian…… cách khoảng nửa chén trà, đau… đau khoảng…… khoảng một chốc……” đang nói Công Tôn Sách lại nắm chặt y phục, nhìn dáng vẻ cơn đau lại tới.

Gia Luật Văn Tài cúi đầu suy nghĩ, “Nhìn tình hình bây giờ có thể không lâu nữa sẽ sinh, trong nhà này quá lạnh, Triển Chiêu, đệ tới giúp!”

Triển Chiêu lập tức đi tới, “Muốn đệ làm gì, Gia Luật đại ca huynh cứ việc phân phó!”

“Đệ đi tìm nhiều củi cỏ khô chút, đốt trong phòng, cần làm phòng ấm lên một chút……” Lời còn chưa dứt, Triển Chiêu đã bay ra ngoài.

“Bao Chửng, ngươi đem cái nồi trong góc tường kia rửa sạch, ra ngoài lấy tuyết sạch đổ vào, chuẩn bị đun nước.”

Bao Chửng đáp ứng, chỉ là động tác hơi chậm một chút, đầu lại bị Gia Luật Tuấn Tài đập một cái, Bao Chửng đau đến kêu oa oa, “Ngươi sao lại đánh ta, đánh nữa ta ngốc thêm thì sao!”

“Ngươi vốn đã đần, động tác nhanh lên một chút! Đừng có lề mề chậm chạp!”

Bao Chửng nhặt cái nồi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, “Này, ngươi sao không làm việc? Chỉ biết ra lệnh cho người khác!”

Gia Luật Tuấn Tài bị nói cũng sửng sốt, nhìn xung quanh, liền chỉ vào Bàng Thống đang mê man nằm một bên. “Ta, ta phụ trách trông hắn!”

“Hắn ngủ như heo chết, chỗ nào cần ngươi trông!”

Gia Luật Văn Tài lúc này mới nhớ tới một chuyện, vội vàng phân phó nói: “Nhị ca, huynh đem mấy bộ y phục rách kia xé ra, che mấy khe hở trên cửa sổ, đừng để gió lạnh thổi vào.”

Vì vậy Triển thiếu hiệp danh trấn thiên hạ ra ngoài đốn củi, người thông minh đệ nhất Đại Tống Bao Chửng đi rửa nồi, Tướng quân Đại Liêu danh trấn vang xa Gia Luật Tuấn Tài đi xé áo vá cửa sổ, mà người thông minh nhất Đại Liêu Gia Luật bác học xắn tay áo chuẩn bị công việc đỡ đẻ lần đầu tiên có lẽ cũng là duy nhất của mình.

Gia Luật Văn Tài dựa theo phản ứng của Công Tôn Sách mà phán đoán tiến triển quá trình sinh, nhìn tần suất đau bụng sinh lại tăng thêm một chút, bất quá muốn biết cụ thể, đành phải đích thân kiểm tra. Gia Luật Văn Tài mới nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt, đi tới đi lui trong chốc lát, Gia Luật Văn Tài vẫn cố lấy dũng khí nói với Công Tôn Sách: “Công Tôn Sách, ta… ta cần làm kiểm tra cho ngươi, cho nên… cho nên……”

Công Tôn Sách vừa nhin vẻ mặt Gia Luật Văn Tài, liền hiểu ý của hắn, mặt mới rồi vì đau mà tái nhợt lập tức đỏ lên, y mím chặt môi, nhẫn nhịn một hồi, sau mới nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngay sau đó nhắm chặt hai mắt, một bộ bối rối đến cực điểm.

Gia Luật Văn Tài đưa áo choàng sạch sẽ xuống dưới Công Tôn Sách, sau lại đưa tay đến bên hông y, cởi đai lưng xuống, đem quần đã bị máu thấm ướt chầm chậm cởi ra, lại nhẹ nhàng cẩn thận xoa lên vết máu bên người Công Tôn Sách, lúc Gia Luật Văn Tài mới cảm giác được tay mình chạm tới đùi non của Công Tôn, người đang nằm không khỏi khẽ run lên.

Gia Luật Văn Tài đè lại hai đầu gối của Công Tôn Sách, “Công Tôn Sách, mở chân ra một chút, ngươi cuộn người như vậy đứa bé sẽ khó ra.” Công Tôn Sách lần này đơn giản chỉ muốn đập đầu đi chết, nhưng nghe Gia Luật Văn Tài nói vậy, cũng chỉ đành làm theo yêu cầu của hắn.

Gia Luật Văn Tài lấy bầu rượu Gia Luật Tuấn Tài đưa, đổ rượu lên tay kỳ rửa thật sạch. “Ta phải kiểm tra tình trạng hiện tại của ngươi một chút, ngươi nhẫn nhịn một chút, đừng căng thẳng.” Gia Luật Văn Tài vừa nói, vừa đè lại hai chân Công Tôn Sách tách ra, hắn thấy lối vào kia vẫn co rút nhanh, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ có chất lỏng nửa trong suốt lẫn tia máu chảy ra. Gia Luật Văn Tài ổn định bản thân, lúc này mới đưa tay phải vào giữa hai chân Công Tôn Sách dò xét, ngón tay mới vừa tiến vào, liền cảm giác được cơ thể Công Tôn Sách khẩn trương căng cứng, ngón tay bị kẹp chặt bên trong không thể tiếp tục đi vào. “Công Tôn Sách, thả lỏng! Thả lỏng! Đừng căng thẳng!” Gia Luật Văn Tài luôn miệng nhắc nhở, từ từ cảm giác được thân thể Công Tôn Sách bình tĩnh lại, lúc này mới tiếp tục dò xét, xem xét xong, Gia Luật Văn Tài rút ngón tay, xem tình hình trước mắt, còn phải chờ một lúc mới có thể sinh.

Gia Luật Văn Tài đem áo khoác ngoài của mình cởi ra đắp lên đùi Công Tôn Sách, cười an ủi, “Công Tôn Sách, đừng sợ, còn phải đợi thêm một lúc mới có thể sinh đứa bé, lần này ngươi nắm chặt thời gian nghỉ ngơi một chút để giữ thể lực.”

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ Gia Luật Văn Tài giao, Triển Chiêu ôm về một bó củi lớn nhóm lửa, cậu sợ nhóm lửa quá gần khói sẽ thổi về phía Công Tôn Sách, quá xa lại sợ không đủ ấm, vì vậy Triển Chiêu ở trong phòng dùng đá vụn làm một cái bếp đơn giản, chỉ chốc lát lửa cháy lên, trong phòng cuối cùng không còn lạnh như hầm băng nữa. Bao Chửng mang về một nồi đầy tuyết, đem nồi đặt trên bếp, Gia Luật Tuấn Tài cũng tay chân nhanh nhẹn đem vải rách nhét hết khe hở trên cửa sổ, bận rộn một hồi, mấy người liền ngồi trước bếp chờ, nhìn tuyết từ từ tan thành nước, lại nhìn nước từ từ sôi lên, hơi nước bay lên cuồn cuộn, Gia Luật Văn Tài lấy áo choàng của Gia Luật Tuấn Tài, xé phần lót sạch bên trong, rồi tiếp tục xé thành từng miếng vải hình vuông, đem tất cả bỏ vào nồi nấu lên.

Công Tôn Sách biết mọi người đều đang vì mình mà bận rộn, bất quá bản thân lại đau đến mệt mỏi, ngay cả một câu cám ơn cũng không nói ra được, lần này chỉ cảm thấy đau đớn càng ngày càng dày đặc, cách một chốc lại đau một đợt, từ từ y cũng nắm giữ được quy luật cơn đau tới, lúc cảm thấy cơn đau lại sắp tới, Công Tôn Sách liền liều mạng nhẫn nhịn, thầm nghĩ cố gắng vượt qua, nhất định phải cố gắng vượt qua lần này, nhưng khi cơn đau thực sự tới, bản thân lại khó có thể chịu nổi, đau đến cả người co thành một cục, run rẩy không ngừng.

Mồ hôi trên đầu từng giọt từng giọt chảy xuống từ trán, thấm ướt tóc rối, quần áo trên người đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, cả trên lông mi cũng đọng mồ hôi, rơi vào trong mắt đau nhói.

Song những thứ đó so với hành hạ như phiên giang đảo hải trong bụng đều chẳng là gì, rốt cuộc loại hành hạ như lăng trì này cuối cùng cũng tới cực hạn Công Tôn Sách có thể thừa nhận, y cho tới giờ vẫn cố giữ im lặng từ đầu tới cuối, Công Tôn Sách đau đến cả người run run, hai hàm răng va đập vang lên tiếng “canh cách”, rốt cuộc y cũng không còn cách nào nhịn được nữa, hai tay nắm chặt y phục phía dưới, hét ta một tiếng.

“A…… A…… A……”